Quái nhân đứng bên trong cửa dùng cái thiết câu để gõ cửa. Hắn lạnh lùng nói :
- Ta là người chứ không phải dã cẩu. Khi vào phòng người khác bao giờ cũng gõ cửa.
Lúc hắn nói, gương mặt bị người ta hớt một nửa không ngớt co rúm lại thêm nhăn nhó, đã giống người khóc mà cũng giống người cười.
Ngó thấy quái nhân, Thiết Diện Phán Quan cũng không nhịn được, người run bần bật.
bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Hắn chưa phát giác quái nhân ở đâu tới, có việc gì?
Câu Hồn Thủ lùi lại hai bước cất tiếng hỏi :
- Liễu Dư Hận?
Quái nhân từ trong cổ họng phát ra tiếng cười như tiếng đao chặt sắt rồi đáp :
- Không ngờ trên cõi đời này còn có người nhận ra ta được. Hay lắm! Hay lắm!
Thiết Diên Phán Quan ngơ ngác hỏi :
- Các hạ là Ngọc Diện Lang Quân Liễu Dư Hận đấy ư?
Hắn lẩm bẩm :
- Con người thế kia mà kêu bằng Ngọc Diện Lang Quân thì thật là kỳ.
Quái nhân lẳng lặng không đáp. Vẻ mặt buồn rầu, tự nói một mình :
- Đa tình tự cổ không dư hận, vãng sự như yên bất kham đề. Hiện nay Ngọc Diện Lang Quân chết rồi, đáng hận là Liễu Dư Hận hãy còn sống.
Thiết Diện Phán Quan biến sắc hỏi :
- Các hạ... các hạ đến đây làm chi?
Dường như hắn rất sợ quái nhân. Tiếng nói run run mà lạc giọng.
Liễu Dư Hận lạnh lùng đáp :
- Mười năm trước Liễu Dư Hận cũng tưởng mình chết rồi. Không ngờ vẫn phải sống mãi cho đến bây giờ, Liễu mỗ tới đây để tìm chết mà thôi.
Thiết Diện Phán Quan hỏi :
- Tại sao các hạ lại muốn chết?
Liễu Dư Hận đáp :
- Vì ngươi không muốn cho ta chết thì ta phải làm cho ngươi chết.
Thiết Diện Phán Quan sửng sốt đứng ngay người ra.
Câu Hồn Thủ cũng nét mặt xám xanh.
Giữa lúc ấy, mọi người lại nghe có tiếng gõ cửa nổi lên.
Lần này thì người gõ cửa còn ở bên ngoài nhưng đột nhiên y đã tiến vào. Cửa không mở y cũng vào được.
Cánh cửa bằng ván gỗ rất dầy ở trước mặt y cũng biến thành tờ giấy mỏng.
Y không dùng một thứ gì để đập cửa mà cũng chẳng đá chân vào, cứ đi tự nhiên tiến về phía trước là cánh cửa trước mặt tan nát ra liền
Nhưng coi người y chẳng có vẻ gì ngang ngạnh cứng cỏi mà còn là con người văn nhược thư sinh phong độ rất hòa nhã. Gương mặt trắng trẻo sạch sẽ, bao giờ cũng lộ nụ cười.
Y mỉm cười nói :
- Tại hạ cũng là người và cũng gõ cửa.
Thiết Diện Phán Quan phát giác lúc y cười, trong khóe mắt lại đầy sát khí mà sắc như luỡi dao.
Câu Hồn Thủ tiến gần thêm mấy bước, la thất thanh :
- Tiêu Thu Vũ!
Người kia mỉm cười đáp :
- Hay lắm! Các hạ là người có kiến thức, nhãn lực cũng hay lắm!
Thiết Diện Phán Quan lại lộ vẻ xúc động hỏi :
- Phải chăng là Đoạn Trường kiếm khách Tiêu Thu Vũ.
Người kia gật đầu thở dài đáp :
- Thu phong, thu vũ sầu sát nhân. Vì thế mỗi khi giết người ta không khỏi buồn tủi.
Thiết Diện Phán Quan không nhịn được hỏi :
- Buồn rầu vì nỗi gì?
Tiêu Thu Vũ hững hờ đáp :
- Bây giờ cái buồn của ta là không hiểu ta hạ thủ giết ngươi hay là Liễu huynh phải ra tay?
Thiết Diện Phán Quan lại cười lớn, nhưng tiếng cười tựa hồ bị ứ lại trong cổ họng.
Chính hắn nghe mình cười cũng tưởng là mình khóc.
Câu Hồn Thủ càng chân tay luống cuống không ngớt nhìn ngang nhìn ngửa, tựa hồ muốn kiếm đường ra.
Đột nhiên nghe tiếng người cười hỏi :
- Ông bạn tìm chi vậy? Phải chăng ông bạn tìm đôi Ngân Câu?
Người nay đứng trước cửa sổ mặt ốm nhắt và đem nhẻm.
Thân hình vừa bé nhỏ vừa thấp lùn nhưng mặt đỏ như lửa. Tay cầm đôi Ngân Câu và chính là đôi Ngân Câu của Câu Hồn Thủ.
Y mỉm cười nói tiếp :
- Thiết Câu thì ta đã đem lại giúp ông bạn. Vậy ông bạn đón lấy.
Người đó nói rồi khẽ vung tay một cái. Cặp Ngân Câu từ từ bay về phái Câu Hồn Thủ một cách rất chậm chạp tựa hồ như có một bàn tay vô hình đang đỡ ở dưới.
Thiết Diện Phán Quan nhận ra được người này, la thất thanh:
- Phải chăng các hạ là Thiên Lý Độc Hành Độc Cô Phương?
Độc Cô Phương gật đầu đáp :
- Tại hạ trước nay ít khi tiền vào phòng người khác nhưng lần này ra ngoài lệ đó.
Lời nói vừa dứt đã không thấy người đâu nữa.
Đột nhiên hắn xuất hiện ở trước cửa ra vào và gõ cạch cạch mấy tiếng. Tiếng gõ cửa vừa vang lên đã thấy hắn đứng trước cửa sổ. Hắn do cửa sổ chuồn vào cười rộ nói :
- Tại hạ là người nên trước khi vào nhà đã gõ cửa.
Cánh cửa vào hiển nhiên đã bể tan tành mà hắn còn quay ra gõ rồi mới chạy lại phía cửa sổ tiến vào.
Câu Hồn Thủ đón lấy song câu của mình rồi đột nhiên lớn tiếng hỏi :
- Các hạ cũng kiếm bọn tại hạ để phiền nhiễu chăng?
Độc Cô Phương lạnh lùng đáp :
- Tại hạ không giết loài dã cẩu mà chỉ coi người khác hạ sát.
Hắn mạnh dạn kéo ghế ngồi gần sát cửa sổ.
Cảnh vật ngoài cửa sổ biến đổi rất nhiều.
Lục Tiểu Phụng vẫn nằm yên trên giường một cách rất thoải mái. Dường như bất luận một việc gì xảy ra ở đây cũng hoàn toàn không can hệ đến chàng.
Liễu Dư Hận, Tiêu Thu Vũ, Độc Cô Phương là những người mà chàng đã biết cả.
Trên chốn giang hồ ít ai không biết đến ba nhân vật này nhưng bây giờ mà Lục Tiểu Phụng vẫn nằm yên trên giường không bước xuống thì những người như chàng lại càng rất hiếm. Dường như chàng chuẩn bị cứ nằm ỳ ra ở trên giường.
Độc Cô Phương, Tiêu Thu Vũ, Liễu Dư Hận, nếu ba người này mà vẫn chưa phải là người lạnh lẽo nhất, cổ quái nhất thì cùng vào hạng hiếm có trên đời. Thế mà hiện giờ họ xuất hiện cả ở nơi đây kể cũng là một chuyện lạ. Họ đến đây để làm gì?
Câu Hồn Thủ tuy trong lòng khiếp sợ nhưng vẫn làm bộ lạnh lùng hỏi :
- Giữa Thanh Y lâu và ba vị vốn không có hiềm khích gì, tại sao hôm nay ba vị lại đến tìm anh em tại hạ?
Tiêu Thu Vũ đáp :
- Vì ta thích thế.
Hắn cười rộ nói tiếp :
- Trước nay ta thích giết ai là giết người đó. Bữa nay ta muốn giết các ngươi nên tới đây để hạ sát.
Câu Hồn Thủ liếc mắt nhìn Thiết Diện Phán Quan rồi thủng thẳng hỏi :
- Còn các hạ không thích thì sao?
Tiêu Thu Vũ đáp :
- Khi ta không thích thì ngươi có quỳ xuống mà năn nỉ ta hạ sát, ta cũng chẳng thèm động thủ.
Câu Hồn Thủ buông tiếng thở dài.
Giữa lúc ấy, Thiết Diện Phán Quan vọt lên không xoay mình đi. Trong tay hắn đã cầm đôi bút phán quan đen sì, quét ngang nhằm điểm vào huyệt Nghinh Vương trên người Liễu Dư Hận.
Chiêu thức của Thiết Diện Phán Quan tuy chẳng có gì là ngoạn mục nhưng mau lẹ và chuẩn đích phi thường.
Liễu Dư Hận vẫn lờ đi như chưa ngó thấy cặp phán quan bút.
Hắn tiến lên một bước, bỗng nghe đánh "sộp" một tiếng. Cặp phán quan bút của Thiết Diện Phán Quan đã đồng thời đâm vào đầu vai và trước ngực Liễu Dư Hận.
Đồng thời trái Thiết Cầu ở trong tay Liễu Dư Hận đá đánh trúng vào mặt Thiết Diện Phán Quan một đòn nặng.
Chương trước | Chương sau