- Năm chiếc dây đai thắt lưng này để vào đây là dụng ý gì?
bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Không biết.
Hương Di than :
- Hình như chuyện gì chàng cũng không biết.
- Ta chỉ biết một việc. Tốt hơn hết là cô không nên hỏi nhiều!
Lần này Đinh Hương Di ngoan ngoãn nghe lời, ngồi xuống im lặng, chẳng qua là vì nàng quá sợ. Đợi đến khi nàng hoàng hồn lại, liền lên tiếng :
- Em nhớ là bảy người đi theo sau chàng ngày hôm nay, trên lưng họ đều thắt đai đen!
Lục Tiểu Phụng nghiêm mặt, nhưng không khỏi thầm bội phục khả năng quan sát rất tinh tường của Hương Di. Nàng lại hỏi :
- Theo chàng nghĩ, bảy người đó có phải là cùng một bọn với năm người chết tối hôm kia không?
Lục Tiểu Phụng nhìn Hương Di :
- Cô quyết định xen vào chuyện của ta sao?
- Chúng ta nào phải người xa lạ nữa đâu!
- Nếu vậy, ta nhờ cô làm một chuyện.
- Chuyện gì?
Hương Di tỏ vẻ thích thú, hai gò má ửng hồng, tựa như một đứa bé vừa nghe người lớn sắp dẫn đi xem lễ hội. Đây là lần đầu tiên Lục Tiểu Phụng nhìn thấy mặt nàng ửng hồng. Chàng chợt nhận ra khi mặt nàng ửng hồng, đôi mắt ủy mị mê hồn của nàng, bỗng trở nên ngây thơ như một cô bé con. Chàng nhìn sững Hương Di một lúc lâu, mới nhớ ra chàng chưa trả lời nàng, bèn tằng hắng, dùng một giọng hết sức bình thản đáp :
- Ta nhờ cô đem chiếc hòm này đưa qua căn phòng đối diện.
Đinh Hương Di kêu lên :
- Chàng nói gì?
- Ta nhờ cô đem chiếc hòm này qua bên đó, vì hung thủ giết năm người này, nhất định ở tại phòng đó.
Đinh Hương Di kinh hãi nhìn Lục Tiểu Phụng, sắc mặt trở nên trắng bệch như tờ giấy.
Lục Tiểu Phụng bình tĩnh nói :
- Chỉ có chút chuyện như vậy mà cô không dám làm, thì đừng hòng xen vào chuyện của ta!
Đinh Hương Di nghiến răng, vung chân đá "bình" một tiếng, đóng nắp hòm lại, nàng nhắm mắt nhấc chiếc hòm lên vùng chạy ra khỏi cửa.
Lục Tiểu Phụng cố ý không nhìn theo, chàng chợt nhận ra lòng dạ mình bây giờ thực sự cứng rắn hơn ngày xưa, đối với một kẻ giang hồ lãng tử như chàng, đây là một điểm tốt. Tuy thế, chàng vẫn có chút áy náy. Bảo một cô gái khiên chiếc hòm chứa đầy răng của người chết đi đưa cho ba kẻ hung thủ tàn độc thực là một chuyện nhẫn tâm. "Nhưng mà ta bắt buộc phải cho họ biết chuyện này!" Chàng tự an ủi :
"Ba lão quái vật ấy tự biết thân phận mình, chẳng thể nào ra tay bắt nạt một cô gái".
Đợi cho lương tâm lắng xuống, Lục Tiểu Phụng bắt đầu suy nghĩ những chuyện đã xảy ra. Những người này có thâm thù đại hận gì với ta? Tại sao ngày đêm cực khổ theo dõi ta, mà nhất định ép ta vào cửa tử? Tại sao mỗi người trong bọn đều mang dây thắt lưng đen? Họ thuộc tổ chức bí mật nào?
Đai đen, thắt lưng đen! Lục Tiểu Phụng liên tưởng đến Hồng Yên Tử, Thanh Y lâu. Những quá khứ kinh hồn động phách ấy, bây giờ nghĩ lại cũng chẳng có gì ghê gớm nữa. Hiện tại đáng gờm nhất là nhóm đai đen (Hắc Đái Tử), vì ngay cả Âm Đồng Tử cũng trở thành môn hạ của tổ chức này.
Lục Tiểu Phụng đang cố lục lọi trí nhớ xem có manh mối nào về tổ chức này chăng, thì thấy Đinh Hương Di tay không đi trở lại.
- Hòm đã đưa rồi!
- Họ có nói gì không?
- Chẳng nói gì cả!
Đinh Hương Di nghiêm mặt nói tiếp :
- Bởi vì bọn họ chẳng có ai có mặt bên đó cả, nên tôi giao cái hòm cho tên thư đồng.
- Thư đồng cũng không biết họ đi đâu sao?
Đinh Hương Di lắc đầu, bỗng cười gằn :
- Bất kể công tử có đem cái hòm đó đưa đi đâu, thì kẻ Âm Dương kia cũng sẽ đến tìm công tử!
- Hắn chắc chắn sẽ không đến tìm ta!
- Vì sao?
- Vì bây giờ ta sẽ đi tìm đến hắn trước!
Đinh Hương Di giựt mình, tuy vẫn muốn tỏ vẻ giận dỗi, nhưng ánh mắt lộ vẻ lo lắng :
- Công tử có biết bọn họ có bao nhiêu người chăng?
- Bảy người.
- Bảy người tức là có mười bốn bàn tay, nhưng mà công tử chỉ có một đôi tay.
- Một bàn tay đôi khi vẫn hữu dụng ngang với mười bốn cái tay.
Đinh Hương Di thấy Lục Tiểu Phụng quay lưng bước ra đến cửa, nàng bỗng hỏi :
- Công tử có chắc là mình sẽ sống sót trở về chăng? Được mấy phần tin chắc?
Lục Tiểu Phụng cười cười hỏi :
- Tại sao cô hỏi kỹ vậy?
Đinh Hương Di lạnh lùng đáp :
- Nếu đến nửa phần cơ hội sống sót cũng không có, thì công tử nên để lại xấp ngân phiếu kia. Nếu tôi phải làm quả phụ, tôi muốn mình phải là một quả phụ có tiền!
Lục Tiểu Phụng nhìn Hương Di một lúc lâu, bèn từ từ móc ra xấp ngân phiếu đặt trên bàn, cười bảo :
- Cô đừng lo, kiếp này cô sẽ không bao giờ thành quả phụ đâu!
- Sao công tử biết?
- Vì ta bảo đảm trên đời này không ai dám cưới cô làm vợ cả.
Nói xong Lục Tiểu Phụng bỏ đi, tùy tiện bước ra như đi tản bộ, cả áo cũng chưa chỉnh tề. Tại sao chàng để lại xấp ngân phiếu? Có phải vì chàng không chắc mười phần sẽ sống sót trở về? Gã Âm Đồng Tử kia thực sự là một người đáng sợ đến mức nào?
Đinh Hương Di nhìn đống ngân phiếu trên bàn, đột nhiên nói nhỏ nhỏ :
- Nếu ngươi không trở lại, ta tuy không làm quả phụ, nhưng có người sẽ thành kẻ góa vợ.
Chương trước | Chương sau