Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 131 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 3 - Bỗng Bị Ám Toán

↓↓
Nhổ neo!


- Giương buồm! Thuận gió!


Những tiếng hô lớn, vang lên hết bên này tới bên kia, chiếc hải thuyền đồ sộ của lão hồ ly cuối cùng cũng đã ra khơi dưới ánh tà dương vàng óng cả bầu trời.


Thuyền chìm rất sâu xuống nước, hiển nhiên hàng hóa tải rất nhiều, nhược điểm duy nhất của hồ ly là tham lam, vì vậy mới bị thợ săn bắt được.

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Xem ra lão hồ ly cũng thế.


Lục Tiểu Phụng cũng rất muốn chụp lão hồ ly lại hỏi thử, trên thuyền này rốt cuộc có những thứ hàng hóa gì, có thể nào vì nặng quá mà sẽ bị nguy hiểm không.


Chàng không chụp được lão hồ ly, nhưng lại suýt nữa đụng ngã Ngưu Nhục Thang.


Cửa phòng thuyền chủ mở hé, lúc chàng đang tính bước vào, Ngưu Nhục Thang cũng đang từ trong đi ra.


Lục Tiểu Phụng kinh ngạc nhìn cô:


- Sao cô lại lên đây ?


Ngưu Nhục Thang chớp mắt:


- Bởi vì các anh cũng lên đây.


Lục Tiểu Phụng hỏi:


- Chúng tôi lên thuyền, cô cũng phải lên theo sao ?


Ngưu Nhục Thang hỏi ngược lại:


- Em hỏi anh, các anh lên thuyền, sẽ ăn uống không ?


Dĩ nhiên là ăn, người ta còn sống, là tùy tiện ở đâu cũng phải cần ăn, cần ăn thì phải cần người nấu.


Ngưu Nhục Thang chỉ vào mũi mình:


- Em là người nấu ăn đây, không những nấu cơm, còn nấu thịt bò.


Lục Tiểu Phụng hỏi:


- Cô đổi nghề lúc nào vậy ?


Ngưu Nhục Thang cười, cười thật ngọt ngào:


- Em vốn làm nghề nấu ăn mà, chẳng qua có lúc đổi nghề làm chuyện khác một chút thôi.


Trên thuyền chủ yếu có tám phòng, trước cửa có giăng màn, có chốt cửa làm bằng đồng sáng loáng, xem ra rất hào hoa tinh trí.


Ngưu Nhục Thang nói:


- Nghe nói những người đi trên thuyền này đều có thân phận.


Lục Tiểu Phụng cười khổ thở ra:


- Tôi cũng đã nghĩ đến điểm đó, nếu không làm sao còn chịu nổi chi phí của lão hồ ly ?


Ngưu Nhục Thang liếc mắt nhìn chàng:


- Anh là một người có thân phận sao ?


Lục Tiểu Phụng nói:


- Không!


Ngưu Nhục Thang hỏi:


- Anh chỉ có tiền ?


Lục Tiểu Phụng nói:


- Cũng không, giao tiền xong, tôi hầu như đã bị phá sản.


Chàng đang nói thật.


Ngưu Nhục Thang lại cười:


- Không có tiền cũng không sao, nếu lúc nào anh ngẫu nhiên ăn lộn thuốc, em cũng có thể ngẫu nhiên đổi nghề một lần.


Lục Tiểu Phụng chỉ còn nước thở ra, thật tình chàng không thể tưởng tượng ra một cô gái như vậy làm sao biết nấu ăn.


Ngưu Nhục Thang chỉ vào gian thứ ba bên trái nói:


- Gian phòng ấy là của anh đấy, cái gã du đảng chỉ ăn trứng gà ở phòng thứ nhất bên phải.


Lục Tiểu Phụng nói:


- Cô đổi giùm tôi phòng khác được không ?


Ngưu Nhục Thang nói:


- Không được.


Lục Tiểu Phụng hỏi:


- Tại sao ?


Ngưu Nhục Thang nói:


- Bởi vì những phòng khác đều đã có người.


Lục Tiểu Phụng la lên:


- Lão hồ ly kia bảo tôi phải bao hết cả chiếc thuyền, mà bây giờ phòng nào cũng đều có người ?


Ngưu Nhục Thang hững hờ nói:


- Không những tám phòng đều có người, mười sáu phòng phía dưới khoang cũng đều có người, lão hồ ly trước giờ vốn thích nhiệt náo, càng nhiều người lão ta càng cao hứng.


Cô vừa cười vừa nói tiếp:


- Chẳng qua, người ở phòng trên mới là quý khách, lão hồ ly còn đặc biệt vì các anh đặt một bữa ăn ngon, tối nay anh tính ăn gì ?


Lục Tiểu Phụng nói:


- Tôi chỉ muốn ăn thịt hồ ly nướng, thịt lão hồ ly, nướng cho nhuyễn cả tới xương.


Cơm tối tuy không có thịt hồ ly nướng, đồ ăn lại rất phong phú, Ngưu Nhục Thang quả thật là tay đầu bếp thượng hạng.


- Bởi vì bà ngoại em thường nói, muốn được trái tim của chàng nào, trước hết phải cho y ăn ngon cái đã, chỉ có đàn bà nấu ăn ngon, mới lấy được người chồng tốt.


Cô nói thế, quý khách đều cười ầm lên, chỉ có Lục Tiểu Phụng là cười không nổi.


Thật tình chàng không biết lão hồ ly tìm đâu ra bao nhiêu đây quý khách, người này còn chán hơn cả người kia.


Không những vậy, Nhạc Dương cũng không thò mặt ra, y vừa vào phòng là từ đó về sau không hề ló mặt.


Chờ cho được tới giữa đêm yên lặng hết tiếng người, Lục Tiểu Phụng một mình ra ngồi ngoài khoan, mặt biển mênh mông, ánh sao sáng lấp lánh, trời đất phảng phất chỉ còn lại mình chàng, lúc đó chàng mới cảm thấy thoải mái ra một chút.


"Cô độc" có lúc cũng là một thứ hưởng thụ. Nhưng có lúc nó lại làm người ta cứ nghĩ đến những chuyện mình không nên nghĩ.


Bao nhiêu kỷ niệm bi thương, không những làm người ta già đi, thường thường còn làm cho người ta thay đổi.


May mà Lục Tiểu Phụng vẫn không thay đổi gì nhiều.


Lục Tiểu Phụng vẫn là một Lục Tiểu Phụng đầy nhiệt tình, xung động, có lúc ngu xuẩn muốn chết luôn, có lúc lại thông minh tuyệt đỉnh, đối với chuyện gì cũng không màng đến, nhưng lại cứ thích đi xen vào chuyện người khác.


Nhạc Dương là người như thế nào nhỉ ?


Áo quần của y không những chất liệu quý giá, mà còn cắt xén rất hợp thân, đối với chuyện tiền bạc y không hề bận tâm, tùy tiện có thể đưa không ra năm trăm lượng bạc cho người khác.


Hai bàn tay của y tuy thuôn dài mạnh mẻ, nhưng xem ra không có vẻ là đã làm qua chuyện lao động, mỗi cử động đều rất có khí phái, làm như người khác sinh ra là phải chịu thuộc quyền y chỉ huy.


Từ những điểm đó có thể thấy rằng y là con nhà thế gia hào phú, nhưng sao y lại quá tinh minh, quá tàn bạo, con nhà thế gia thông thường không phải như vậy.


Y liên tiếp bị người ta ám toán, hầu như lần nào cũng bị giết mất xác, vậy mà không những y chẳng màng đến, mà còn chẳng thèm đi tra xét.


Gã đánh cá một mắt kia rõ ràng là muốn hạ độc cho y chết, rõ ràng là y biết vậy, thế mà y còn làm bộ hồ đồ như không biết gì.


Có phải y đang trong tình trạng chạy trốn chuyện gì, y đã biết người đang đối phó mình là ai ?


Nhưng y chẳng tìm cách ẩn náu hành tung của mình, xem ra lại không có vẻ là một người đang chạy trốn ai.


Ngược lại, y lại có vẻ như đang chạy trốn Lục Tiểu Phụng, nhất định không chịu đi chung thuyền với chàng, nhưng Lục Tiểu Phụng chẳng có tí gì muốn hãm hại y, chỉ bất quá muốn làm bạn với y.


Bao nhiêu nghi vấn đó, Lục Tiểu Phụng đều nghĩ không ra.


Đang lúc chàng nghĩ ngợi, bỗng nghe ào một tiếng vang lên phía trên, một miếng ván thuyền đang rớt xuống đầu chàng, tiếp theo đó lại nghe có tiếng gió thoảng qua, một tấm ván nữa phạt ngang qua hông chàng.


Người của chàng đang ở trên khoang thuyền, con đường duy nhất là nhảy xuống phía dưới.


Phía dưới chính là mặt biển.


Đợi đến lúc chàng nghe tàm một tiếng, người của chàng đã chìm vào trong nước.


Nước biển lạnh như băng, mặn muốn điên người.


Chàng đạp vào nước, muốn tá sức nhảy lên, bám vào thân thuyền rồi tính sau.


Có điều, trên kia, một cây chèo thuyền đã đập xuống liên hồi.


Thân thuyền rất cao, chàng không thấy rõ mặt người trên thuyền, nước biển phản chiếu ánh sao, người bên trên thì thấy rất rõ chàng bên dưới.


Chàng chỉ còn nước thoái lui, thuyền thì cứ tiếp tục đi về phía trước, người và thuyền cách nhau càng lúc càng xa, dù chàng có thủy tính như đi trên nước, cũng chẳng còn cách nào rượt theo kịp, dä tạm thời còn chưa bị chết đuối, nhất định cũng sẽ không bao lâu nữa, hôm sau mặt trời vừa lên, nhất định chàng sẽ chìm sâu vào đại dương.


Lục Tiểu Phụng vốn trước giờ không có gì là không làm được, không có vấn đề gì là không giải quyết xong, tại sao bây giờ lại hồ đồ chết đuối nơi đây ?


Dĩ nhiên chàng không thể chết đuối dễ dàng như thế này được.


Một người bị rớt xuống biển, không nhất định là sẽ bị chết đuối.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Mong manh và bền chặt

Mong manh và bền chặt

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập "Ai cũng có một chuyện tình để nhớ" "-

28-06-2016
Giờ xanh

Giờ xanh

Thật lạ lùng khi yêu được một ai đó, Hoan biết. *** 1. Cùng những đợt gió lạnh

24-06-2016
Vở kịch hai vai

Vở kịch hai vai

Tôi là một đứa con gái thuộc loại nửa mùa, tức là không già không trẻ, không xấu

28-06-2016

Pair of Vintage Old School Fru