Thương Quan Phi Yến nói :
bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Công tử thử đoán coi.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ đoán không ra.
Thương Quan Phi Yến hỏi :
- Chẳng lẽ công tử tưởng tiểu muội nói cho công tử biết ư?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Dĩ nhiên bây giờ cô nương không chịu cho tại hạ hay.
Thương Quan Phi Yến nói :
- Cả sau này tiểu muội cũng không cho công tử biết. Vĩnh viễn công tử không thể hiểu được y là ai.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Nhưng cô nương lại là một nữ nhân.
Thương Quan Phi Yến hỏi :
- Nữ nhân thì sao?
Lục Tiểu Phụng lạnh lùng đáp :
- Một thiếu nữ đẹp như cô nương mà bị người xẻo mũi, nhất định biến thành khó coi.
Thương Quan Phi Yến la thất thanh :
- Chẳng lẽ công tử... công tử nhẫn tâm cắt mũi tiểu muội?
Lục Tiểu Phụng hững hờ đáp :
- Nếu cô nương tưởng trái tim tại hạ mềm như đậu hủ thì cô lầm to.
Thương Quan Phi Yến thất kinh nhìn chàng hỏi :
- Nếu tiểu muội không chịu cho công tử hay người ấy là ai thì công tử có cắt mũi không?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Cắt mũi trước rồi lại cắt tai.
Thương Quan Phi Yến mỉm cười nói :
- Tuy công tử ác miệng, nhưng tiểu muội biết công tử tuyệt đối chẳng làm việc này.
Lục Tiểu Phụng sa sầm nét mặt hỏi :
- Cô nương có muốn thử không?
Thương Quan Phi Yến đáp :
- Tiểu muội biết công tử không thử thách chi hết, vì công tử chẳng thích những bằng hữu không mất mũi.
Lục Tiểu Phụng nói :
- May cô nương không phải là bạn của tại hạ.
Thương Quan Phi Yến đáp :
- Tiểu muội tuy không phải, nhưng Hoa Mãn Lâu và Chu Đình thì nhất định là phải rồi.
Lục Tiểu Phụng biến sắc.
Thương Quan Phi Yến thủng thẳng nói :
- Nếu công tử cắt mũi tiểu muội thì e rằng đầu chúng cũng không giữ nổi. Người không đầu còn khó coi hơn kẻ mất mũi.
Lục Tiểu Phụng trợn mắt nhìn cô đột nhiên cười rộ.
Thương Quan Phi Yến hỏi :
- Công tử tưởng đây là chuyện đáng cười ư?
Lục Tiểu Phụng cười đáp :
- Chẳng lẽ cô nương tưởng tại hạ tin được chăng? Hoa Mãn Lâu lại bị cô gạt nữa hay sao?
Thương Quan Phi Yến đáp :
- Tiểu muội đã gạt gã được một lần thì có thể gạt gã lần thứ hai.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Chỉ có chàng ngốc mới bị gạt đến hai lần, mà lại không phải chàng ngốc.
Thương Quan Phi Yến nói :
- Nhưng gã là người đa tình. Chàng ngốc nhiều lắm cũng chỉ bị gạt đến lần thứ hai, còn kẻ đa tình bị gạt đến hai trăm lần, vì gã cam tâm tình nguyện.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Chẳng lẽ Chu Đình cũng là kẻ đa tình?
Thương Quan Phi Yến đáp :
- Y không phải, vì y rất lười.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Người lười cũng có chỗ hay.
Thương Quan Phi Yến :
- Ủa!
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Y đã lười đến độ không muốn cử động thì còn mắc bẫy ai được?
Thương Quan Phi Yến cười đáp :
- Muốn cho người lười mắc bẫy thật không phải chuyện dễ. May còn có người hảo bằng hữu đem ngân phiếu cho y để đưa y vào bẫy.
Lục Tiểu Phụng cười không ra tiếng.
Thương Quan Phi Yến lại nói :
- Dĩ nhiên công tử không muốn ngó thấy người hảo bằng hữu vì công tử mà mất đầu. Huống chi còn mụ lão bản nương xinh đẹp vô ngần phải chết theo y.
Lục Tiểu Phụng thở dài hỏi :
- Lão bản nương bình thời lười hơn cả lão bản mà tại sao lần này mụ cũng tới?
Thương Quan Phi Yến đáp :
- Vì mụ biết nhất định công tử sẽ cứu mụ. Mu đang chờ công tử đó.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Mụ chờ tại hạ ở đâu?
Thương Quan Phi Yến đáp :
- Công tử muốn biết ư?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Muốn biết lắm.
Thương Quan Phi Yến hỏi :
- Công tử tưởng tiểu muội đưa công tử đi chăng?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ không tin như vậy.
Thương Quan Phi Yến cười nói :
- Công tử lầm rồi. Nếu tiểu muội không chịu đưa công tử đi thì còn cho công tử hay làm chi?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Ít ra là hiện giờ cô nương chưa đưa tại hạ đi ngay.
Thương Quan Phi Yến mỉm cười nói :
- Công tử quả là người thông minh.
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười nói :
- Đáng tiếc những bạn của tại hạ không lười thối thây thì cũng ngu dốt.
Thương Quan Phi Yến nói :
- Dù sao họ cũng là bạn của công tử, dĩ nhiên công tử phải đi cứu họ.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ còn suy nghĩ xem sao đã.
Thương Quan Phi Yến hỏi :
Chương trước | Chương sau