- Giúp cô điều gì?
bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Tuyết Nhi đáp :
- Giúp ta móc thi thể thư thư lên.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Cô nương đã biết thi thể lệnh thư thư chôn vùi ở đâu chưa?
Tuyết Nhi đáp :
- Ta biết rồi, nhất định ở nơi đây.
Lục Tiểu Phụng muốn cười nhưng không sao cười ra tiếng được.
Tuyết Nhi vẻ mặt nghiêm trang nói :
- Ta cứ tìm khu vườn hoa này mà rút cục tìm không ra. Bây giờ ta mới phát giác y nhất định giết chết thư thư ta rồi vùi xác ở đây.
Lục Tiểu Phụng thở dài hỏi :
- Cô đã phát hiện ra điều chi?
Tuyết Nhi đáp :
- Lúc tuổi già tổ phụ ta chẳng khác gì nhà sư, chẳng những không dầy xéo cả con kiến mà còn nghiền cơm nát để nuôi chúng. Vì thế trong viện này rất nhiều kiến.
Cô hứng khởi đỏ mặt lên nói tiếp :
- Thế mà bây giờ ta ngồi đây coi đến hai giờ chẳng thấy một con kiến nào.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Vì thế mà cô cho là...
Tuyết Nhi ngắt lời :
- Ta nhận ra khu đất này nhất định có chất độc nên cả con kiến cũng không dám bén mảng tới.
Lục Tiểu Phụng sửng sốt hỏi :
- Có chất độc ư?
Tuyết Nhi đáp :
- Nhất định y dùng độc dược sát hại thư thư. Bây giờ chất độc từ thi thể thư thư tán ra thấm vào đất nên cả khu đất này cũng bị độc tử.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Đất cũng bị độc tử ư?
Tuyết Nhi đáp :
- Hẳn chứ. Đất cũng có sống có chết. Đất sống hoa cỏ mới nảy nở mới có sâu kiến.
Lục Tiểu Phụng thở dài nói :
- Cô nghĩ ngợi nhiều quá. Con người con nhỏ tuổi đã nghĩ vơ nghĩ vẩn là đi mau đến chỗ già nua.
Tuyết Nhi trợn mắt lên hỏi :
- Công tử không chịu giúp ta chứ gì?
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười đáp :
- Bữa nay tại hạ làm việc ngu xuẩn nhiều rồi.
Tuyết Nhi lại trợn mắt ngó chàng hồi lâu. Đột nhiên cô bật tiếng la làng :
- Cứu mạng, cứu mạng! Lục Tiểu Phụng định cưỡng hiếp ta!
Lục Tiểu Phụng hốt hoảng cãi :
- Tại hạ không đụng đến người cô. Cô la rùm chi vậy?
Tuyết Nhi cười nói :
- Chẳng những ta chỉ la rùm lúc này mà về sau gặp người nào quen biết công tử ta cũng tố cáo là công tử cưỡng gian hoài.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Tại hạ cưỡng gian hoài ư?
Tuyết Nhi đáp :
- Ừ! Hoài nghĩa là cưỡng gian nhiều lần.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Cô tưởng người ta tin lời con tiểu nha đầu bịa đặt chăng?
Tuyết Nhi đáp :
- Ai không tin, ta sẽ cởi y phục cho họ coi để họ thấy ta còn nhỏ hay không?
Lục Tiểu Phụng giật mình kinh hãi đăm đăm nhìn Tuyết Nhi. Chàng gục gặt cái đầu, miệng lẩm bẩm :
- Con nha đầu này điên rồi! Nhất định là điên rồi!
Tuyết Nhi nói :
- Hay lắm! Đúng là ta điên thật. Bây giờ ta còn muốn la nữa.
Quả nhiên thị lại la lên.
Nhưng lần này Lục Tiểu Phụng nhanh tay bịt lấy miệng thị hỏi :
- Chẳng lẽ cô còn quấy phá mãi ư?
Tuyết Nhi gật đầu. Thị chờ chàng buông tay liền hỏi ngay :
- Phải chăng công tử ưng chịu rồi?
Lục Tiểu Phụng gượng cười hỏi lại :
- Ta rất lấy làm kỳ, không hiểu ai đã dạy cách này cho cô?
Tuyết Nhi cười đáp :
- Đây chỉ là một trong ba biện pháp cũ rích để đối phó với nam nhân. Bây giờ ta mới biết biện pháp này quả nhiên ứng nghiệm.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Còn hai biện pháp nữa là những gì?
Tuyết Nhi mỉm cười đáp :
- Khi nào ta chịu cho công tử hay. Ta cần dành lại để phòng đối phó với công tử. Dĩ nhiên ta chẳng để công tử biết trước.
Thị nhảy vọt lên nói :
- Ta đi kiếm cuốc xẻng. Công tử hãy ngoan ngoãn ở đây chờ đợi. Đêm nay ta còn bắt trộm mấy con chim bồ câu về nướng cho công tử nhắm rượu.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Chim bồ câu ư?
Tuyết Nhi đáp :
- Thư thư ta nuôi rất nhiều bồ câu. Bình nhật y không cho ai đụng vào chúng. Nhưng bây giờ... ai bắt chúng y cũng mặc kệ...
Mặt thị lộ vẻ bi thương. Đột nhiên thị trở gót chạy đi.
Lục Tiểu Phụng ngó hai bím tóc rung rinh của thị, mặt chàng lộ vẻ kỳ quai. Đột nhiên chàng tung mình rượt theo Tuyết Nhi la gọi :
- Cô nương! Tại hạ cùng đi với cô nương để kiếm cuốc xẻng.
Tuyết Nhi hỏi :
- Tại sao vậy?
Lục Tiểu Phụng cười đáp :
- Ta sợ cô bị chim bồ câu cắp đem đi.
Tiếng cười của chàng có điều quái lạ.
Tuyết Nhi ngó chàng hỏi :
- Phải chăng công tử sợ ta cũng mất tích đột ngột như thư thư?
Một cơn gió mát thổi qua. Mấy con chim én từ trong bụi hoa bay vọt lên ra ngoài tường. Bầu trời dần dần tối lại.
Lục Tiểu Phụng ngửng đầu nhìn: Những bóng chim én dần dần mất hút vào trong sắc chiều tàn. Đột nhiên chàng thở dài, miệng lẩm bẩm :
- Đến chim chóc còn không muốn ở lại đây huống chi là người...
Phải chăng Thương Quan Phi Yến cũng bay ra ngoài như những con én này, hay là cô bị chôn vùi dưới đất vàng?
Tại sao Thượng Quan Đan Phụng cũng mất tích? Đại Kim Bằng Vương phải chăng đã biết nàng đi đâu, nên lão không hỏi Lục Tiểu Phụng về tin tức của nàng?
Hai chân của lão bị chặt rồi có sáu ngón không?
Mấy vấn đề này ai có thể tìm ra được đáp án?
* * * * *
Trời đã huỳnh hôn. Sau lúc huỳnh hôn gió thổi càng lạnh. Ngọn gió lạnh xuyên qua cửa sổ vào nhà. Gió thổi đến bên mình Hoa Mãn Lâu khiến gã biết trời tối rồi.
Chương trước | Chương sau