Lục Tiểu Phụng đáp :
bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Nếu vậy không trách họ chẳng muốn để chân tướng cho người ta ngó ta háy .
Nguy Tử Vân nói :
- Hành tung những người này tuy bí mật nhưng đến đây không phải vì ác ý Có khi họ ẩn náu lâu ngày muốn cử động một chút , đến đây coi thân thuỷ cùng phong độ hai vị kiếm khách khét tiếng đương thời .
Lục Tiểu Phụng thở dài đáp :
- Chỉ mong như vậy .
Nguy Tử Vân hỏi :
- Tại hạ nghĩ không ra họ lấy đâu được những băng đoạn đeo vào mình .
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Trừ đại nội trong hoàng cung không còn nơi nào bán thứ băng đoạn đó hay sao ?
Nguy Tử Vân đáp :
- Nhất định không có .
Y còn giải thích thêm :
- Băng đoạn thay đổi màu sắc này được nước Ba Tư tiến cống vào triều Đại Hành Hoàng đế mà lại không có nhiều . Những năm gần đây chỉ còn một súc Cả những vị nương nương ở trong cung cũng quý lắm .
Lục Tiểu Phụng không hỏi nữa . Chàng chợt ngớ tới Tư Không Trích Tinh
Nguy Tử Vân nói :
- Tại hạ cũng biết ông vua ăn cắp đã đến kinh thành mà còn tới nơi đây nữa .
Lục Tiểu Phụng không nhịn được hỏi :
- Các hạ cho là hắn lấy cắp băng đoạn chăng ?
Nguy Tử Vân cười đáp :
- Vụ này hôm qua bọn tại hạ mới quyết định . Những tấm băng đoạn này trước kia trong con mắt của hắn tuyệt không có giá trị gì , dĩ nhiên hắn không mạo hiểm lấy cắp .
Lục Tiểu Phụng nói :
- Nhưng tối qua ....
Nguy Tử Vân hững hờ ngắt lời :
- Tối hôm qua bốn người tại hạ đều ở đây thâu đêm không ngủ , luân phiên thường trực . Dù là con mồi bay vào rồi , bọn tại hạ cũng không cho bay ra nữa .
Giọng nói y đầy vẻ tự tin . Lục Tiểu Phụng thở phào một cái nói :
- Vì thế mà các hạ không hoài nghi cho hắn ?
Nguy Tử Vân đáp :
- Không .
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Vậy các hạ ngờ cho ai ?
Nguy Tử Vân hạ thấp giọng xuống hơn đáp :
- Chỉ có bốn người là lấy cắp được băng đoạn .
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Bốn người nào ?
Nguy Tử Vân đáp :
- Bốn người trong bọn anh em tại hạ .
Lục Tiểu Phụng thở phào một cái . Câu này chính chàng cũng muốn nói ra không ngờ chính Nguy Tử Vân lại nói trước . Chàng nghĩ thầm :
- Tiêu Tương Kiếm Khách Nguy Tử Vân chẳng những tâm tư thâm mật mà còn là người ngay thẳng nữa .
Nguy Tử Vân lại nói :
- Thực ra công tử cũng nghĩ tới rồi . Nghe nói bên ngoài có người chịu bỏ năm vạn lạng bạc để mua một tấm băng đoạn . Những bạn hữu Hắc đạo kiếm tiền dễ mới chịu mua bằng một giá cao .
Lục Tiểu Phụng thở dài đáp :
- Người ta vì tiền tài mà chết . Tiền rung động lòng người . Kẻ vì tiền dám làm bất cứ một việc gì .
Nguy Tử Vân cũng thở dài nói :
- An Kiện ân giao du rất rộng , xài tiền như cỏ rác . Đinh Ngạo đang tuổi thiếu niên không khỏi tính thích phong lưu . Đồ lão nhị tuy vững vàng hơn nhưng hoài bão chí lớn muốn dựng thành một phái lớn trên chốn giang hồ để mình làm tôn chủ nên đã ngấm ngầm liên lạc với họ từ trước .
Nguy Tử Vân chép miệng nói tiếp :
- Những nhân vật này đều cần tiền cả thì bổng lộc của một tên thị vệ vào hàng lục phẩm nuôi sống họ làm sao được ?
Y ngửng đầu lên chăm chú vào Lục Tiểu Phụng hỏi
- Nhưng họ đều là hảo huynh đệ với tại hạ . Nếu chẳng có bằng cớ gì xác thực thì dù trong lòng hoài nghi cũng không thể nói ra để khỏi tổn thương hòa khí . Công tử nghĩ thế nào ?
Lục Tiểu Phụng hỏi lại :
- Chẳng lẽ các hạ còn muốn tại hạ làm bằng cơ chân thực cho ?
Nguy Tử Vân cười đáp :
- Vụ này công tử cũng khó lòng thoát khỏi mối liên quan . Nếu điều tra được chân tướng há chẳng phải là một hảo sự cho cả chúng ta ?
Lục Tiểu Phụng cười gượng .
Đột nhiên chàng phát giác mình coi người có chỗ lầm lộn lẩm bẩm :
- Thường khi lão này còn là con cáo già .
Bên nóc kia đại điện số người ít hơn . Ngoài nhà sư chất phác , Tư Không Trích Tinh , Mộc đạo nhân , Đường Thiên Tung và Bốc Cự mới trèo lên , chỉ còn Nghiêm Nhân Anh , Cổ Tùng cư sĩ . Tư Mã Tử Y không đến . Cổ Tùng cư sĩ giải thích :
- Tư Mã trang chúa có việc gấp phải về Giang Nam , giao băng đoạn lại cho tại hạ .
Lục Tiểu Phụng hiểu rõ tâm tình Tư Mã Tử Y . Dĩ nhiên y phải quay về vì chẳng còn mặt mũi nào ngó thấy Lục Tiểu Phụng nữa .
Một số tiền bối võ lâm hoặc tôn chủ môn phái thương tiếc bộ áo lông phải giữ địa vị tôn trọng , dĩ nhiên chẳng thể đi mua những tấm băng đoạn không rõ lai lịch . Người ngoài cũng không ai đến bán cho nên những nhân vật này không lộ diện .
Nguy Tử Vân nói :
- Tại hạ đã phong tỏa cả bốn cửa cấm thành . Từ giờ trở ới không còn ai vào được nữa .
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Diệp CÔ Thành đâu ?
Nguy Tử Vân đáp :
- Bạch Vân thành chúa đã đến trước rồi .
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Bây giờ y ở đâu ?
Nguy Tử Vân đáp :
- Hai vị ước định , giao thủ vào giờ Tý , tại hạ đã xếp cho y nghỉ ngơi trong hộ Bộ ở ngoài cửa Long Môn . Dường như y ...
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Y làm sao ?
Nguy Tử Vân thở dài đáp :
- Sắc mặt y buồn bã lắm . Có người bảo y bị thương chưa khỏi mà không phải là chuyện bịa đặt .
Nguy Tử Vân dừng lại rồi vừa cười vừa lảng sang chuyện khác :
- Mấy vị bằng hữu của công tử dường như đến cả rồi và đang chờ đợi .
Xin công tử tuỳ tiện .
Bên kia quả có mấy cặp mắt đang trông Lục Tiểu Phụng .
Tư Không Trích Tinh lộ nụ cười ra khóe mắt .
Nhà sư chất phác lại ngó chàng bằng con mắt tức tối .
Bốc Cự và Nghiêm Nhân Anh đầy vẻ cảm kích .
Lục Tiểu Phụng ới tới vỗ vai gã mỉm cười hỏi :
- Sao ông bạn lại đến chậm ?
Nghiêm Nhân Anh đáp :
- Đáng lý tiểu đệ không dám tới .
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Không dám ư ? Sao lại không dám ?
Nghiêm Nhân Anh dường như hơi đỏ mặt lên , nhăn nhó cười đáp :
- Nếu không được lão Thục đạo sư giúp cho một tay thì tiểu đệ có đến cũng đành là đứng ở dưới mà thôi .
Lục Tiểu Phụng hỏi :
Chương trước | Chương sau