Insane
Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 8 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 17 - Mèo bắt chuột

↓↓

- Kiếp người đẹp đẽ thế này, tại sao ngươi cứ đi bức ta vào tuyệt cảnh làm gì ? Tại sao ngươi không nắm tay Ngưu Nhục Thang đi dạo lòng vòng xem hoa, hưởng thụ kiếp sống con người ?

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Cung Cửu biến sắc, giọng nói cứng lại:


- Trời sắp tối rồi.


Lục Tiểu Phụng nói:


- Ta biết.


Cung Cửu hỏi:


- Tại sao Tây Môn Xuy Tuyết còn chưa ra tiếp đón ngươi ?


Lục Tiểu Phụng nói:


- Không chừng y đang làm vài món cơm đặc biệt để khoản đãi ta đấy.


Cung Cửu hỏi:


- Ngươi muốn ăn cơm tại đây sao ?


Lục Tiểu Phụng nói:


- Ta còn muốn ở đây ngủ qua đêm.


Cung Cửu nói:


- Vậy thì mời ngươi.


Lục Tiểu Phụng nói:


- Trước khi vào, ta cũng muốn khuyên ngươi một câu.


Cung Cửu nói:


- Ngươi cứ nói.


Lục Tiểu Phụng nói:


- Mau mau nhúm lửa nấu cơm, để lúc nghe mùi đồ ăn, khỏi bị đói bụng chịu không nổi.


Cung Cửu cười ruồi nói:


- Ta cũng chẳng ham ăn gì lắm, ngươi không cần phải khích ta, ngủ cho ngon, ngày mai còn phải đi đường.


Lục Tiểu Phụng hỏi:


- Tại sao ta còn phải đi đường ?


Cung Cửu nói:


- Bởi vì ta đã quyết định không dùng ngươi làm đánh xe nữa.


Lục Tiểu Phụng nói:


- Thật ra, ngày mai ta cũng chẳng làm đánh xe cho ngươi.


Cung Cửu nói:


- Sao ?


Lục Tiểu Phụng nói:


- Ngày mai ngươi sẽ phát hiện ra, ta nhất định là một người rất tự do, không còn có bóng dáng con mèo nào lởn vởn muốn đi theo bên mình.


Cung Cửu nói:


- Vậy thì ngày mai ngươi chờ xem đi.


Lục Tiểu Phụng chầm chậm đi tới cổng, miệng thì cao hứng nói:


- Ngày mai, cái tiếng nghe sao mà đầy hy vọng.


Trong phòng không thấy có hoa, nhưng lại đầy mùi thơm của hoa, nhẹ nhàng, dịu dàng, giống con người của Tây Môn Xuy Tuyết.


Lục Tiểu Phụng tựa vào chiếc ghế làm bằng dây đằng la, nhìn Tây Môn Xuy Tuyết. Tây Môn Xuy Tuyết đang cầm trên tay ly rượu màu xanh nhạt, chiếc áo trắng tinh trên người vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại.


Có tiếng địch vọng lại dịu dàng như gió xuân, phảng phất rất gần, lại phảng phất như xa lắm, nhưng không thấy người thổi đâu.


Lục Tiểu Phụng thở ra, chàng nói:


- Cả đời ngươi có bị phiền não bao giờ không ?


Tây Môn Xuy Tuyết nói:


- Lúc trước ngươi cũng có hỏi ta câu đó rồi.


Lục Tiểu Phụng nói:


- Lúc trước ngươi nói là không.


Tây Môn Xuy Tuyết nói:


- Ký ức của ngươi rất tốt.


Lục Tiểu Phụng hỏi:


- Bây giờ thì sao ?


Tây Môn Xuy Tuyết nói:


Lục Tiểu Phụng hỏi:


- Phiền não gì ?


Tây Môn Xuy Tuyết nói:


- Phiền não cái bộ râu.


Lục Tiểu Phụng nhìn bộ mặt trơn láng của Tây Môn Xuy Tuyết hỏi:


- Vì ngươi không có râu nên ngươi phiền não ?


Tây Môn Xuy Tuyết nói:


- Không phải.


Lục Tiểu Phụng hỏi:


- Không phải ?


Tây Môn Xuy Tuyết nói:


- Ta vì ngươi không có râu mà phiền não.


Lục Tiểu Phụng hỏi:


- Thế à ? Tại sao vậy ?


Tây Môn Xuy Tuyết nói:


- Tại vì lần trước ngươi tìm ta giúp đỡ, ta có nói trừ phi ngươi cạo sạch đi bộ râu, ngươi muốn ta đi làm gì, ta sẽ theo ngươi làm đó.


Lục Tiểu Phụng nói:


- Ta nhớ, đó là lần đầu tiên ta vì người khác mà cạo mất bộ râu.


Tây Môn Xuy Tuyết nói:


- Hiện tại ngươi lại đi cạo mất bộ râu, vì vậy ta biết, ta sắp có phiền não đến nơi.


Lục Tiểu Phụng ực một hơi hết ly rượu, nhìn nhìn Tây Môn Xuy Tuyết.


Tây Môn Xuy Tuyết nhẹ nhàng nhấp vào rượu màu xanh nhạt trong ly, nói:


- Thứ rượu này thích hợp uống chầm chậm thưởng thức.


Lục Tiểu Phụng nói:


- Ta biết.


Tây Môn Xuy Tuyết nói:


- Thế thì sao ngươi lại cạn ly nhanh thế ?


Lục Tiểu Phụng nói:


- Bởi vì ta đang đợi ngươi.


Tây Môn Xuy Tuyết nói:


- Đợi ta, đợi ta làm gì ?


Lục Tiểu Phụng nói:


- Đợi ngươi nói một tiếng.


Tây Môn Xuy Tuyết nói:


- Tiếng gì ?


Lục Tiểu Phụng nói:


- Một tiếng giải trừ phiền não cho ta.


Tây Môn Xuy Tuyết uống cạn ly rượu, đặt xuống bàn nói:


- Ngươi muốn đi làm gì, ta sẽ theo ngươi làm đó.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Ô-sin

Ô-sin

Chỉ cần tác động để vợ chồng ông chủ thêm sứt mẻ, chắc chắn họ sẽ chia tay và

30-06-2016
Mặt trời mang tên Mẹ

Mặt trời mang tên Mẹ

Tôi muốn viết về... 1 người phụ nữ "rất" bình thường trong xã hội - nhưng là nguồn

23-06-2016
Chuyện nhà rùa

Chuyện nhà rùa

Một hôm gia đình nhà Rùa quyết định sẽ đi picnic. Và với bản tính chậm chạp của

28-06-2016
Tha thứ

Tha thứ

Nếu tha thứ được thì hãy tha thứ đúng không bà.... *** Cái Thương đứng đó, chăm

25-06-2016
Bên tình, bên hiếu

Bên tình, bên hiếu

(khotruyenhay.gq) Nhưng tiếc là nó quá ngắn, chữ Tình thay bằng chữ Hiếu, tôi không thể

27-06-2016