Cung Cửu gật đầu.
bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Tại sao ?
Cung Cửu lạnh lùng nói:
- Bởi vì ta hận các ngươi.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Ngươi có thể hận ta, có thể hận Sa Mạn, có thể hận Tiểu Ngọc, nhưng tại sao lại hận Lão Thực hòa thượng ?
Cung Cửu nói:
- Không có hắn, không chừng các ngươi đã chết trên đảo từ lâu.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Nếu như cả đời ngươi tìm không ra bọn họ thì sao ?
Cung Cửu nói:
- Nhất định ta sẽ tìm ra.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Ngươi tự tin quá nhỉ ?
Cung Cửu hừ lên một tiếng.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Ngươi có thể nói rõ lý do tại sao ngươi quá tự tin không ?
Cung Cửu nói:
- Nếu ta cả đời không thấy bọn họ, ngươi cũng cả đời đừng mong thấy bọn họ.
Lục Tiểu Phụng giật bắn mình lên hỏi:
- Tại sao ?
Cung Cửu nói:
- Bởi vì từ đây trở đi, ta sẽ theo dõi ngươi, trừ phi ngươi không gặp mặt bọn họ, còn không, ta cũng sẽ gặp được bọn họ.
Lục Tiểu Phụng rùng mình lên một cái nói:
- Đấy là lý do tại sao người nằm ở nhà Diệp Tinh Sĩ đợi ta lại ?
Cung Cửu nói:
- Không phải.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Không phải ?
Cung Cửu nói:
- Ta cứ tưởng bốn người các ngươi lại nhà Diệp Tinh Sĩ, ta có thể giăng lưới chụp hết cả đám, nào ngờ chỉ có một mình ngươi, ta đành phải dẫn ngươi đến cái miếu này.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Ngươi dẫn ta đến cái miếu này, là nói cho ta biết, ngươi sẽ theo dõi ta ?
Cung Cửu nói:
- Đúng vậy.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Ngươi ngấm ngầm theo dõi ta, không phải là cũng sẽ gặp bọn họ vậy thôi.
Cung Cửu cười nhạt nói:
- Ta cứ muốn cho ngươi biết thế.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Sao ?
Cung Cửu nói:
- Ngươi có thấy mèo bắt chuột bao giờ chưa ? Mèo có thể ăn chuột được ngay phải không ?
Lục Tiểu Phụng cảm thấy lạnh cả gáy, chàng không nói gì.
Cung Cửu nói tiếp:
- Ta cứ nói cho ngươi biết ta theo dõi ngươi, để cho ngươi đi đứng không yên, để cho ngươi muốn đi gặp Sa Mạn, nhưng lại không dám đi tìm cô ta, ta muốn cho ngươi gầy mòn còm cỏi, ta muốn thấy ngươi bị tương tư dày vò.
Cung Cửu cười phá lên.
Lục Tiểu Phụng bình tĩnh hỏi y:
- Ta chết rồi, không phải ngươi cũng tìm ra bọn họ cũng được vậy sao ?
Cung Cửu nói:
- Không lẽ trước khi ngươi chết, ngươi không muốn nhìn mặt Sa Mạn lần chót sao ?
Lục Tiểu Phụng không nói gì nữa. Trong lòng chàng đang nghĩ tới một hình ảnh mờ tối, không phải là hình ảnh của cái chết, mà là Sa Mạn không gặp được chàng, vì chàng mà ngày càng gầy mòn. Chàng cảm thấy sợ hãi quá.
Cung Cửu nhìn nét mặt lộ vẻ sợ hãi của chàng, tiếng cười nhạt bỗng biến thành ra tiếng cười đắc ý khoan khoái. Lục Tiểu Phụng nhìn nhìn Cung Cửu, rồi nhìn nhìn Ngưu Nhục Thang, chàng bỗng nói:
- Các ngươi không có canh thịt bò mời ta ăn sao ?
Ngưu Nhục Thang kinh ngạc nhìn Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Ngươi muốn ăn canh thịt bò ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Đúng vậy.
Ngưu Nhục Thang nói:
- Ngươi còn có tâm tình ăn canh thịt bò sao ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Đời người khó nhất là cái chết, làm quỷ no rốt cuộc cũng thoải mái hơn là quỷ đói phải không ? Huống gì ...
Ngưu Nhục Thang nói:
- Huống gì sao ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Huống gì, không ăn một tô canh thịt bò, ta còn khí lực đâu đi giỡn trò chơi rượt bắt này chứ ?
Ngưu Nhục Thang nhìn Lục Tiểu Phụng một hồi, không nói gì, quay người đi vào bên trong.
Lúc Ngưu Nhục Thang bước ra, trong tay cô đang cầm một tô canh thịt bò ngùn ngụt bốc khói.
Lục Tiểu Phụng không khách khí tí nào, lụp xụp húp lấy húp để một hồi sạch hết cả tô. Chàng lau sạch miệng nói:
- Ta có một câu hỏi.
Ngưu Nhục Thang hỏi:
- Câu hỏi gì ?
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Có phải cô đi đâu cũng đem theo bên mình đồ để nấu canh thịt bò ?
Ngưu Nhục Thang nói:
- Không hẳn vậy.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Thế thì tại sao mỗi lần ta gặp cô đều được ăn một tô canh thịt bò ?
Ngưu Nhục Thang nói:
- Bởi vì ta đặc biệt chuẩn bị cho ngươi đấy.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Sao ?
Ngưu Nhục Thang nói:
- Không phải ngươi đã nói, làm quỷ no thoải mái hơn quỷ đói hay sao ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Đúng vậy.
Ngưu Nhục Thang nói:
- Đấy là cái đạo lý mỗi lần ta gặp ngươi đều muốn chuẩn bị tô canh thịt bò.
Lục Tiểu Phụng cười khổ nói:
Chương trước | Chương sau