80s toys - Atari. I still have
Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 130 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 16 - Âm Mưu Của Cửu Cung

↓↓

- Tại sao ta đi giết ngươi ?

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Lục Tiểu Phụng nói:


- Bởi vì ngươi muốn cạo hai hàng lông mày của ta.


Lão Thực hòa thượng nói:


- Ta chỉ bất quá đề nghị vậy thôi.


Lục Tiểu Phụng nói:


- Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng đề cập đến chuyện đó nữa.


Lão Thực hòa thượng nói:


- Vậy thì thôi không nói.


Lục Tiểu Phụng thò tay ra tính nắm lấy bàn tay Lão Thực hòa thượng, vừa nói:


- Bạn tốt !


Lão Thực hòa thượng rụt tay lại nói:


- Bạn tốt thì bạn tốt, còn tay ta chẳng nắm.


Lục Tiểu Phụng hỏi:


- Tại sao ?


Lão Thực hòa thượng nói:


- Bởi vì tay hòa thượng là thịt chay trường, tay của ngươi là thịt ăn mặn.


Lục Tiểu Phụng ngẩn người ra.


Tiểu Ngọc và Sa Mạn ôm miệng cười.


Lúc Lục Tiểu Phụng rút bàn tay đưa ra về, Lão Thực hòa thượng lại thò bàn tay ra.


Lục Tiểu Phụng hỏi:


- Tại sao bây giờ ngươi lại muốn nắm tay ?


Lão Thực hòa thượng nói:


- Ta bỗng hiểu ra được một đạo lý. Thì ra lúc nhỏ ta cũng có ăn mặn. Thịt của ta cũng là thịt ăn mặn.


Tình bạn bè của Lục Tiểu Phụng làm cho Tiểu Mã và Sa Mạn cùng cười lớn.


Lục Tiểu Phụng cầm tay Lão Thực hòa thượng nói:


- Ngươi nói đi, bây giờ phải nên làm sao ?


Lão Thực hòa thượng nói:


- Có những chuyện, rõ ràng thấy đó, mà nghĩ không ra. Có những chuyện, tuy chẳng thấy gì cả, mà nhìn ra được đầu đuôi thế nào. Vì vậy, ta khuyên ngươi nên đi tìm một người.


Lục Tiểu Phụng hỏi:


- Ai ?


Lão Thực hòa thượng nói:


- Cái người bạn tốt ấy của ngươi.


Lục Tiểu Phụng hỏi:


- Bạn nào tốt của ta ?


Lão Thực hòa thượng nói:


- Đối với vụ án này, chúng ta có mắt mà như mù, vì vậy ta cho rằng, không chừng người mù lại còn sáng mắt hơn chúng ta.


Lục Tiểu Phụng hỏi:


- Hoa Mãn Lâu ?


Lão Thực hòa thượng nói:


- Hoa Mãn Lâu.


oo Hoa tươi đầy cả lầu.


Lục Tiểu Phụng vừa nghe tới mùi thơm của những bông hoa đó, trong lòng đã nổi lên một cảm giác ấm áp, cũng như chàng vừa nghĩ tới tình bạn bè với Hoa Mãn Lâu vậy.


Trên đời này còn có thứ tình cảm nào làm người ta cảm thấy ấm áp hơn là tình bạn bè ?


Lục Tiểu Phụng nhớ tới Sa Mạn.


Tình yêu ? Cảm giác của tình yêu phải là ngọt ngào, ấm áp, không phải là cảm giác của tình bạn.


Lục Tiểu Phụng rất thỏa mãn với cái kết luận đó, vì vậy cái cảm giác lúc đạp lên những bông hoa, là cái cảm giác khoan khoái phi thường.


Chàng đoán, hôm nay bước chân của mình đặc biệt nhẹ nhàng, Hoa Mãn Lâu chắc không thể nào nghe được tiếng bước chân của mình.


Vì vậy chàng đã lấy giọng rất khoan khoái ra, nói lớn:


- Khỏi cần suy đoán nữa, tôi đây, Lục Tiểu Phụng đây.


Không có hồi âm, không có tiếng cười sảng khoái của Hoa Mãn Lâu.


Lục Tiểu Phụng mở cửa ra.


Hoa tươi vẫn thế, trong phòng trang hoàng thiết trí vẫn thế, chỉ có một điểm không giống, một buổi hoàng hôn như thế, một buổi đẹp trời như thế, đáng lý ra Hoa Mãn Lâu phải ngồi trong một chiếc ghế bên cạnh cửa sổ, yên lặng lắng tai nghe tiếng tịch dương chìm lắng, yên lặng thưởng thức cái tuyệt diệu của đời sống mới phải, sao y lại không có ở nơi đây ?


Trong đầu của Lục Tiểu Phụng đang đầy những câu hỏi. Hoa Mãn Lâu đi đâu ?


Chàng ngồi trong chiếc ghế bên cạnh cửa sổ suy nghĩ.


Có tiếng chân từ cầu thang đi lên. Lục Tiểu Phụng ngồi yên không tí cử động, ngay cả hô hấp cũng biến thành rất nhẹ nhàng.


Có phải là Hoa Mãn Lâu đấy chăng ?


Chàng không biết, bởi vì chàng chưa hề nghe tiếng chân Hoa Mãn Lâu bước lên lầu. Không phải là chàng chưa hề thấy Hoa Mãn Lâu lên lầu xuống lầu, nhưng vì, bọn họ thường thường cùng lên cùng xuống, nói chuyện cười đùa, chàng không hề chú ý nghe tiếng chân của Hoa Mãn Lâu.


Tiếng chân đã gần tới cửa. Cửa được đẩy ra.


- Ai ?


Đấy là giọng của Hoa Mãn Lâu.


Lục Tiểu Phụng bật cười. Hoa Mãn Lâu chính là Hoa Mãn Lâu, Lục Tiểu Phụng đang ngồi đó không động đậy, y lập tức cảm thấy trong phòng có người.


Lục Tiểu Phụng không thể không nói:


- Thật tình ta không thể không khâm phục ngươi.


- Ngươi bất tất phải khâm phục ta.


- Tại sao ?


- Bởi vì đây là phương pháp sống còn của ta.


Lục Tiểu Phụng nhìn người bạn thân của chàng, gương mặt càng lộ vẻ khâm phục.


Lục Tiểu Phụng nói:


- Ta đang cảm thấy rất kỳ quái.


Hoa Mãn Lâu hỏi:


- Chuyện gì kỳ quái ?


Lục Tiểu Phụng nói:


- Giờ phút này người còn ở ngoài bước vào.


Hoa Mãn Lâu hỏi:


- Ta không nên bước vào ?


Lục Tiểu Phụng hỏi:


- Không phải ngươi vẫn ngồi trong ghế yên lặng hưởng thụ hoàng hôn xuống vào lúc này ?


Hoa Mãn Lâu nói:


- Ai ai cũng có lúc biến đổi.


Lục Tiểu Phụng hỏi:


- Ý ngươi nói, ngươi đã thay đổi tập quán rồi sao ?


Hoa Mãn Lâu nói:


- Đúng vậy.


Lục Tiểu Phụng hỏi:


- Tại sao ?


Hoa Mãn Lâu hỏi lại:


- Còn ngươi ? Tại sao ngươi thay đổi tập quán của mình ?


Lục Tiểu Phụng hỏi:


- Ta ? Ta có thay đổi gì đâu ?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Bốn ngón tay

Bốn ngón tay

Cậu quyết định hỏi mẹ: "Làm sao Bill biết điều sắp xảy ra cho con trước khi chính

30-06-2016
Chàng Ngốc Bám Người

Chàng Ngốc Bám Người

Chàng Ngốc Bám Người thuộc thể loại truyện ngôn tình sủng mời các bạn đọc truyện

20-07-2016 18 chương
Trầu cau

Trầu cau

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện kinh dị số 1) Cô có một năng lực

28-06-2016
Con nhớ mẹ!

Con nhớ mẹ!

Người ta bảo mẹ không đẹp, người ta bảo mẹ không có đôi mắt đẹp. Nhưng với con,

25-06-2016
Con heo gàn dở

Con heo gàn dở

Thế là mọi sự bắt đầu từ chuyện con heo mà vợ tôi mua cách đây sáu

27-06-2016