Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 88 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 14 - Trượng Nghĩa Cứu Người

↓↓

- Chúng ta mới là thị vệ trong vương phủ, các người là thứ gì ?

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Y mới nói được hai câu, chiến mã đã xông lại, hàng đầu kỵ sĩ đã vung trường thương đại kích, thanh thế thật là kinh người, hàng phía sau những tay kỵ sĩ bỗng bay người lên tìm cách xông vào trong ổ hồ ly, người nào người nấy khinh công không tệ tí nào, ám khí phóng ra lại càng hiểm độc.


Thiên Long Nam Tông cũng lấy khinh công và ám khí nổi danh, hai bên đối chọi nhau, xuất thủ không dung tình tí nào.


Lục Tiểu Phụng nhìn muốn ngớ cả người ra, thật tình chàng không hiểu chuyện này ra làm sao cả.


Nhưng chàng cũng nhìn được ra một chuyện, đệ tử môn hạ của Thiên Long Nam Tông, vũ công cũng không phải cao minh như giang hồ đồn đãi, những kỵ sĩ mặc áo võ quan thất phẩm thì toàn là những tay cao thủ nhất lưu.


Bởi vì chỉ trong một khoảnh khắc nhỏ, những người mặc áo đen đã ngã xuống hết năm sáu người, song cửa ổ hồ ly đã bị đụng vỡ đi ba bốn lỗ hổng, sáu bảy người đã xông vào bên trong.


Gã võ quan lúc nãy giết hai người áo đen trong khoảnh khắc, bây giờ lại giết thêm hai người nữa.


Người xông vào đầu tiên chính là y.


Nhìn gã đó giết người, Lục Tiểu Phụng nghĩ đến tên đầu bếp trong nhà mình.


Lúc chàng còn nhỏ hay chạy xuống nhà bếp, nhìn gã đầu bếp cắt dưa gang, thái rau cải.


Người này giết người giống như gã đầu bếp cắt dưa thái rau vậy.


Thanh đao của y không trật bao giờ.


Trong nhà rốt cuộc đang có ai ?


Ít nhất là có lão hồ ly và Ưng Nhãn Lão Thất, Lục Tiểu Phụng không thể không thừa nhận bọn họ đều là bạn bè của chàng.


Bạn bè, hai chữ thật khả ái, một người có thể nào không có bạn bè được không ?


Không thể.


Một người có thể nào nhìn bạn bè la lên thê thảm mà giả trang không nghe được không ?


Không thể.


Ít ra Lục Tiểu Phụng không thể.


Chàng đã nghe có tiếng hô thảm thiết của lão hồ ly.


Đấy là tiếng kêu thật kỳ dị, như một cô gái đang bị cưỡng gian hét lớn lên.


Một cô gái rất nhỏ tuổi.


Lục Tiểu Phụng rất muốn làm bộ không nghe, nhưng chàng không thể làm được.


Sa Mạn nhìn chàng, nàng bỗng hỏi:


- Lão hồ ly có phải là bạn của anh không ?


Lục Tiểu Phụng nói:


- Không phải.


Sa Mạn hỏi:


- Anh có tính lại cứu lão ta không ?


Lục Tiểu Phụng nói:


- Không.


Chàng thật không muốn đi, bởi vì thật tình chàng không chắc có thể đối phó nổi cái gã vũ quan giả hiệu đó.


Nhưng người của chàng đã xông ra ngoài.


Nếu trong lòng mình có điều gì thống khổ, uống rượu say có quên đi được không ?


Không được ?


Tại sao ?


Bởi vì mình tỉnh lại sau đó lại càng thống khổ hơn.


Vì vậy uống say cũng chẳng ích lợi gì.


Nhất định không có ích gì.


Vậy thì tại sao mình lại muốn uống cho say ?


Không biết.


Một người tại sao thường thường phải đi làm những chuyện mình không muốn đi làm ?


Không biết.


Trong phòng tình cảnh thật thê thảm, những người mặc áo đen vốn đang cao ngạo nghênh ngang, bây giờ đa số đã nằm lăn ra đó, có người ngã gục trong vũng máu của mình, có người nằm sóng soài qua cửa sổ như con cá chết, lười đao của những gã võ quan đẫm đầy những máu.


Hai cây đao đẫm máu đang kề vào cổ lão hồ ly, ngoài ra còn có bốn cây đè vào cổ họng Ưng Lão Thất, bọn họ vừa thấy Lục Tiểu Phụng xông vào, làm như vừa thấy cứu tinh từ trên trời rớt xuống không bằng. Bọn võ quan thì nhìn chàng xông vào, như đang nhìn một con chim khờ dại lọt vào võng lưới.


Chỉ có Lục Tiểu Phụng mới biết chính mình rốt cuộc là cái thứ gì.


Lục Tiểu Phụng chính là Lục Tiểu Phụng, một con người không biết tính toán, quá tốt, cũng không thể là người quá xấu, có lúc rất thông minh, có lúc lại rất ngốc, có lúc rất bốc đồng, có lúc lại trầm tĩnh.


Vừa vào trong phòng, chàng đã biến ra trầm tĩnh, bởi vì chàng rốt cuộc vào đây để cứu người, chẳng phải là để nạp mạng.


Lục Tiểu Phụng giữ lại cho mình một con đường, nếu chàng cứu người khác không được, thì cũng phải cứu được mình.


Bọn võ quan đang lạnh lùng nhìn chàng.


Chàng đang cười, vòng tay chào hỏi rất vui vẻ:


- Các vị lao sư động chúng, từ xa lại đây, chắc là chỉ vì muốn bắt có hai người này thôi ?


Chẳng có ai trả lời, chẳng có ai phản ứng.


Lục Tiểu Phụng nói:


- Bọn họ phạm tội gì ?


Vẫn còn chưa có người trả lời, chưa có người phản ứng.


Lục Tiểu Phụng bỗng cảm thấy tỳ vị của mình đang co lại, làm như hôm qua uống rượu say hôm nay lại bị người đá vào trong bụng một cái.


Những người đang nằm trong vũng máu bỗng đều đứng dậy cả, cá chết nằm xoải người bên cửa sổ cũng đã biến thành cá sống nhảy tung tăng lại.


Thanh đao đang kề cổ Ưng Nhãn Lão Thất và Lão hồ ly đã đè vào cổ họng và ngực của chàng.


Chàng bỗng phát giác ra mình đã lọt vào một mảnh lưới, một mảnh lưới do bốn mươi chín người, ba mươi bảy thanh đao dệt thành.


Lục Tiểu Phụng đã biến thành một con cá, một con cá trong lưới.


Cá lọt vào lưới, sẽ vùng vẫy, sẽ tìm cách xông ra khỏi lưới.


Lục Tiểu Phụng không phải cá.


Do đó chàng không động đậy tí nào.


Chỉ cần động đậy một tí, bảy thanh đao đang kề vào cổ họng và ngực chàng sẽ lấy mạng chàng ngay lập tức.


Làm sao chàng còn động đậy được ?


Chàng bỗng biến thành rất trầm tĩnh, trầm tĩnh đứng đó, như một hòn núi nhỏ đang đứng sừng sững.


Lục Tiểu Phụng mà gặp phải nguy hiểm, chàng có thể trầm tĩnh lại, nhưng có một người không làm được.


Ai ?


Sa Mạn.


Lục Tiểu Phụng đã xông vào đó lâu rồi, sao chàng còn chưa ra ?


Sa Mạn thấy vũ công bọn áo đen và thị vệ trong cung, nàng tin là, Lục Tiểu Phụng nhất định thắng bọn họ.


Nhưng Lục Tiểu Phụng còn chưa bước ra.


Nhất định chàng đã gặp phải chuyện gì ?


"Chuyện gì" rất có nhiều cách giải thích.


Đối với Sa Mạn một người đang yêu, "chuyện đó" chỉ có một cách giải thích, đó chính là nguy cơ.


Vì vậy mà nàng không thể trầm tĩnh được.


Nàng đứng dậy đang muốn xông vào.


Nhưng có một người không muốn nàng xông vào.


Ai ?


Lão Thực hòa thượng.


Do đó Lão Thực hòa thượng kéo tay áo nàng lại.


Do đó Lão Thực hòa thượng chỉ còn nước đứng chặn trước mặt nàng.


Sa Mạn hỏi:


- Sao ông chặn tôi lại ?


Lão Thực hòa thượng nói:


- Không phải tôi chặn cô lại.


Sa Mạn chỉ vào Lão Thực hòa thượng nói:


- Không lẽ người đứng trước mặt tôi đây không phải là ông ?


Lão Thực hòa thượng nói:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Rụng rơi những mộng

Rụng rơi những mộng

Một thằng nhỏ kém hơn mình chừng chục tuổi nghe ý tưởng đó phì cười. Nó hỏi sao

24-06-2016
Ngón út bàn tay trái

Ngón út bàn tay trái

Những cú điện thoại buổi tối gợi cảm giác bất an. Mặc dù là thằng con trai chuyên

27-06-2016
Em gái bé bỏng

Em gái bé bỏng

Cô em gái nhõng nhẽo nhiều khi thật phiền phức nhưng như một thiên thần đáng yêu bên

01-07-2016
Người thứ 3

Người thứ 3

Mai Anh không đến sân bóng. Duy về, vô định. Bước chân qua con đường đến nhà Mai Anh

01-07-2016
Mùa chim bẫy

Mùa chim bẫy

Nhìn anh tôi lại nhớ mùa chim bẫy về cùng mùa lúa chín với hương cốm thơm lừng thuở

24-06-2016
Hãy nắm lấy tay tớ

Hãy nắm lấy tay tớ

Ngày đầu gặp cậu, tớ không mấy ấn tượng về cậu bạn "lạnh như băng"ngồi ngay

23-06-2016

XtGem Forum catalog