Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 49 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 10 - Lục Lang Mạo Hiểm Thám Vương Phủ

↓↓

Lục Tiểu Phụng nói :

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


-Nếu hai người chúng ta đi với nhau thì hy vọng sống sót để trở về giảm đi phân nữa.


Tiết Băng ngập ngừng :


-Nhưng... một mình tiện thiếp ở ngoài chờ thì làm sao chịu nổi ?


Lục Tiểu Phụng đáp :


-Cô đi tìm người bạn nào trò chuyện cho khuây khỏa hoặc uống rượu cho đỡ buồn.


Tiết Băng hỏi :


-Công tử bảo tiện thiếp đi kiếm ai đây ?


Lục Tiểu Phụng cười đáp :


-Chỉ cần người có lưỡi biết nói năng, có miệng biết uống rượu thì tìm đâu mà chẳng được ?


Tiết Băng quay phắt lại hầm hầm nhìn chàng rồi vung chân đá vào đùi chàng lớn tiếng :


được lắm ! Tiện thiếp đi kiếm gã đàn ông khác, công tử đi mà chịu chết.


Gió vẫn nhẹ nhàng thổi, đêm vẫn tịch mịch trôi, nhưng Lục Tiểu Phụng biết rằng trong đêm tĩnh mịch này chỗ nào cũng có thể gặp cạm bẫy mai phục. Ngọn gió nhẹ


nhàng này lúc nào cũng có thể phát ra tên nỏ giết người.


Lục Tiểu Phụng tính thầm :


-Trong vương phủ trên thực tế có ngoài sáu trăm hai chục tên chia làm ba ban để canh gác ban đêm.Mỗi ban gồm hai trăm người chia thành sáu đội.Sáu đội vệ sĩ có đội đi tuần tiễu bốn mặt, có đội canh gác ở ngoài tẩm thất của Vương gia, lại có đội mai phục trong đình viện.Một đội vệ sĩ canh gác ngoài bảo khố cộng được năm mươi tư tên. Cứ chín tên họp thành một tốp. Bắt đầu từ giờ tuất trở đi chúng tuần tiễu đi tới đi lui tới bốn mặt bảo khố. Trong suốt đêm nhiều lắm chỉ có một thời gian uống cạn tuần trà là sơ hở.


Những điểm này Xà Vương đều đã dò hỏi được rất tỉ mỉ vì trong Vương phủ lão cũng có bà con làm việc.


Muốn trà trộn vào Vương phủ thì chỉ có nẻo đường từ mé Tây Bắc do một tòa tiễu viện tiến vào.


Nơi đây là chỗ ngủ đêm của bọn vệ sĩ và cũng là chỗ tương đối canh gác không nghiêm ngặt lắm.


Những vệ sĩ đi canh gác trở về phần nhiều đã mệt nhoài, nằm lăn xuống giường liền ngủ say.


Lục Tiểu Phụng vượt tường vào trong, lòng chàng cảm thấy chán nản.


Về điểm này chàng không muốn nói với Tiết Băng mà lại bắt buộc phải nói vì chàng không muốn thị phải đi theo mình.


Hành động này của chàng tuy chỉ là để chứng minh xem có một người nào chỉ trông vào bản lãnh của mình để tiến tới bảo khố được chăng ? Tuy chàng chỉ muốn tìm cho ra tên đại đạo thêu hoa kia đã dùng biện pháp gì để tiến vào bảo khố, rồi do đó chàng kiếm ra manh mối để theo dõi vụ này.


Nhưng bây giờ chàng biết tiến vào Vương phủ chẳng khác gì vào chốn hang hùm, chỉ bị một người phát giác là uổng mạng dưới làn mưa tên hay làn đao. Bọn vệ sĩ trong Vương phủ nhất định không chịu nghe lời giải thích. Vì thế mà chàng quyết chẳng thể để Tiết Băng mạo hiểm.


Tại sao Lục Tiểu Phụng lại tự dấn thân mình vào nơi nguy hiểm này ? Cái đó chính chàng cũng không tự hiểu. Có chăng chàng chỉ giải thích vì bản tính mình thích mạo hiểm, hay hơn nữa là mình hiếu kỳ lại thêm phần hiếu thắng.


Lục Tiểu Phụng đã hạ quyết tâm tìm cho ra tên đại đạo thêu hoa kia.


Trong viện này có mấy phòng tầm thường. Thỉnh thoảng những tiếng ngáy pho pho lọt vào.


Phía sau là một căn nhà bếp lớn vẫn còn đèn lửa sáng trưng. Hiển nhiên bọn vệ sĩ chuẩn bị điểm tâm trước khi đi nhận phiên canh.


Hiện giờ chính là lúc ban vệ sĩ thứ nhất về nghỉ để ban thứ hai đi tiếp tục việc canh phòng. Còn bọn vệ sĩ ban thứ ba đang ngủ say.


Lục Tiểu Phụng không phải thần thâu vì chàng không chuyên nghề ăn cắp, nhưng lúc này chàng cũng phải lấy trộm một bộ áo của tên vệ sĩ thanh niên thân hình vừa phải để mình dùng. Đối với chàng việc này chẳng khó khăn gì.


Lục Tiểu Phụng lấy cắp được bộ y phục của vệ sĩ mặc ra ngoài.


Bọn vệ sĩ là những người trẻ tuổi, cao lớn khoẻ mạnh, thân hình tên nào cũng xuýt xoát chàng. Chàng chỉ cần nghĩ đến động tác cẩn thận cho khỏi lộ liễu.


Lúc vệ sĩ hoán ban chẳng khỏi có chuyện nhốn nháo đôi chút, đã nhốn nháo là không thể tránh được sơ hở. Đây là cơ hội tốt nhất cho chàng hành động.


Lục Tiểu Phụng tìm đường lối trên đồ hình để đi tắt tới bảo khố.


Dọc đường có toán vệ sĩ gặp chàng vừa hoán ban đi tới nhưng chàng vẫn không tránh né mà bọn kia cũng chẳng chú ý đặc biệt đến chàng.


Mỗi lúc đổi phiên canh thường có người đi chậm một chút cái đó chẳng có chi đặc biệt.


Sáu trăm tên vệ sĩ trong Vương phủ thường có rất nhiều tân binh, nên dù chàng lạ mặt cũng không có ai để ý.


Diện tích tòa bảo khố rất lớn. Mé tả là rừng hoa đào, nhưng hiện nay hoa đã tàn tạ.


Lục Tiểu Phụng gần đến nơi liền ẩn vào trong rừng cây, chờ cho bọn vệ sĩ tuần tiễu đi qua, mới nhẹ nhàng lướt tới một mình đi sau cùng. Cử động của chàng không phát ra một tiếng động.


Bọn vệ sĩ từ phía trước mặt đi tới cũng không để ý là đội vệ sĩ này phía sau còn một tên.


Tên vệ sĩ thủng thẳng theo sau đồng đội tuần tiễu quanh bảo khố một lượt. Tên đó chính là Lục Tiểu Phụng.


Lục Tiểu Phụng trong lòng phát run vì chàng ngó thấy bốn vách đá của bảo khố là những tảng đá lớn xếp lên, lại không có cửa sổ chi hết. Đúng là con ruồi cũng bay không lọt.


Lục Tiểu Phụng chờ cho bọn vệ sĩ trước mặt chuyển qua khúc quanh đột nhiên nhảy vọt lên nóc nhà.


Trên nóc nhà có cửa thông hơi. Nóc nhà lợp bằng ngói, lật lên rất dễ.


Chàng biết những nhân vật giang hồ nhiều người lúc gây án mạng thường thích theo đường lối này.


Chàng thi triển Bích Hổ Công bò trên nóc nhà như con thằn lằn khắp một lượt mà không tìm ra được đường vào.


Chàng lật mấy tấm ngói lên, nhưng phía dưới còn ba tầng lưới sắt dù có bảo đao lợi kiếm, chưa chắc đã chặt đứt.


Bảo khố thật chẳng khác gì một chiếc hộp sắt khổng lồ, đừng nói ruồi nhặng mà ngọn gió cũng không lọt qua được.


Chàng tự hỏi :


-Thế này thì tên đại đạo thêu hoa kia làm thế nào mà vào được ? Chàng nhẹ buông tiếng thở dài vì không tìm ra được đáp án.


Bên cạnh bảo khố có một gian phòng thường, tương đối thấp hơn mà bên trong tối đen chẳng thấy đèn đuốc chi hết.


Chàng lướt tới như một con én.


Lúc này chàng đã hoàn toàn tuyệt vọng chỉ muốn kiếm đường thoát ra khỏi Vương phủ cho thật lẹ.


Giữa lúc chàng tung mình vọt tới, đột nhiên chàng ngó thấy một người đứng trên nóc căn phòng tầm thường ở phía đối diện.


Nguyên đấy là một lão già mặt trắng lún phún râu, mình mặc áo trường bào màu tuyết bạch, cặp mắt lão trong bóng tối lấp loáng như hai điểm hàn tinh.


Lục Tiểu Phụng tưởng chừng trái tim chìm xuống. Người chàng cũng dùng phép Thiên Cân Trụy để hạ xuống đất.


Giữa lúc người chàng lơ lửng trên không bỗng ngó thấy kiếm quang lấp loáng từ trên nóc nhà phía đối diện phóng tới.


Lục Tiểu Phụng chưa từng thấy ánh kiếm huy hoàng và mau lẹ như lần này.


Chỉ trong chớp mắt cả người chàng đều bị kiếm khí vây chặt.


Một làn kiếm khí làm cho người ta lạnh đến xương tủy.


Làn kiếm này so với kiếm khí của Tây Môn Xuy Tuyết còn đáng sợ hơn.


Trên đời tưởng chừng chẳng có gì chống nổi chiêu kiếm này.


Lục Tiểu Phụng không chống lại vì chàng không chống nổi. Chàng chỉ đầu ngón chân xuống đất, người chàng đã lùi lại phía sau.


Luồng kiếm quang như cầu vồng, vọt đi tựa điểm chớp rượt tới.


Lục Tiểu Phụng lùi lại rất mau nhưng cũng chưa mau bằng thế kiếm đâm tới.


Vả lại bây giờ chàng cũng hết đất lùi rồi.


Lục Tiểu Phụng gián lưng vào vách đá bảo khố.


Luồng kiếm quang nhằm đâm vào óc chàng. Dù hai bên còn đất né tránh cũng bằng vô dụng.


Thân pháp chàng biến hóa mà cũng không thể biến hóa lẹ bằng thế kiếm.


Ai coi tình trạng trước mắt cũng cho là chàng nhất định phải chết phen này.


Nhưng giữa lúc ấy ngực chàng tự nhiên lõm xuống tựa như dính chặt vào xương sống.


Chiêu kiếm của lão tính đúng cả lực lượng lẫn bộ vị nhưng không ngờ con người chàng biến thành mỏng dính. Thật là cách biến hóa không thể tưởng tượng được.


Khi luồng kiếm quang lướt tới trước mặt thì luồng lực đạo vừa hết. Vì thế mà lúc này lão chắc mẩm Lục Tiểu Phụng bị xuyên thủng ngực nên không gia tăng khí lực nữa.


Những tay cao thủ võ lâm chân chính mỗi lần ra tay đều tính toán vừa vặn, tuyệt không bao giờ chịu hao phí một phần khí lực. Huống chi người này lại là cao thủ nhất trong bọn cao thủ.


Lão chẳng bao giờ ngờ tới nhát kiếm của mình lại đâm vào quãng không.


Lục Tiểu Phụng không còn đất lùi, lão chẳng cần phóng kiếm thêm về phía trước, nhất định Lục Tiểu Phụng cũng chết không kịp ngáp.


Nhưng giữa lúc cái chết khe chừng sợi tóc, Lục Tiểu Phụng cũng ra tay.


Đột nhiên chàng đưa hai ngón tay cặp trúng lưỡi kiếm.


Không ai có thể hình dung được tốc độ và chỉ pháp xảo diệu của hai ngón tay chàng. Người nào không chính mắt trông thấy nhất định không tin được.


Lão áo trắng đã hạ mình xuống. Lão không phát huy lực lượng để sử kiếm nữa mà chỉ dùng cặp mắt lạnh như hàn tinh nhìn thẳng vào mặt đối phương.


Lục Tiểu Phụng cũng nhìn lão hỏi :


-Phải chăng các hạ là Bạch Vân Thành chúa ?


Bạch y nhân lạnh lùng hỏi lại :


-Các hạ nhận ra ta ư ?


Lục Tiểu Phụng thở dài đáp :


-Phi Bạch Vân Thành chúa thì còn ai sử dụng được chiêu kiếm này ?


Bạch y nhân gật đầu đột nhiên hỏi lại :


-Công tử là Lục Tiểu Phụng phải không ?


Lục Tiểu Phụng đáp :


-Các hạ cũng nhận ra tại hạ rồi ?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Tiếng guitar quân khu

Tiếng guitar quân khu

Cô bước đến ôm anh thật chặt trước khi rời xa, cô tin rằng anh và cô sẽ rồi sẽ

24-06-2016
Cha và con gái

Cha và con gái

Người cha nọ có 2 cô con gái. Ông vô cùng yêu quý 2 cô con gái của mình, luôn cầu xin

24-06-2016
Sau tất cả

Sau tất cả

Bắt gặp anh trên đường, giữa những con phố ngày nào ta vẫn hay lui tới, nên cười,

23-06-2016