- Con bé kia, món binh khí trong tay ngươi tuy sắc bén, nhưng nếu ngươi muốn dựa vào nó để hành động ngang tàng, thì e rằng tài nghệ của ngươi hãy còn kém cỏi.
bạn đang xem “Lục chỉ cầm ma - Nghê Khuông ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Cô gái nghe thế, bèn cất tiếng hừ lên một lượt nói:
- Chỉ mới vừa đánh nhau trong một thế võ mà thanh trường kiếm của bà đã bị tôi chặt gãy lìa rồi, vậy còn khoác lác làm chi nữa? Tây Môn Nhất Nương hết sức tức giận, vung thanh kiếm gãy trong tay lên, định tràn thẳng về phía cô gái. Nhưng Lữ Đằng Không đã kịp thời đưa ngang lưỡi đao ra chặn bà ta lại nói:
- Phu nhân, hãy chậm đã! Tiếp đó, Lữ Đằng Không quay mặt về phía Hàn Tốn, nói:
- Hàn đại hiệp, chẳng hiểu vì lẽ chi mà hai cha con của đại hiệp lại dùng võ lực để đối phó với chúng tôi thế này? Chúng tôi đang muốn nghe sự giãi bày cặn kẽ của đại hiệp...
Cô gái ngắt lời rằng:
- Thưa cha, cha tuyệt đối chớ nên lầm mưu gian của bọn họ.
Kim Tiên Chấn Càn Khôn Hàn Tốn hừ lên một lượt, nói:
- Tuy đứa con trai của tôi bất tài, nhưng dù sao nó vẫn là một đứa bé, thế tại sao nhị vị lại nỡ hạ độc thủ như thế này? Lữ Đằng Không hết sức kinh ngạc nói:
- Tại sao Hàn đại hiệp lại nói thế? Chúng tôi từ trước đến giờ nào có biết lệnh lang là ai? Hàn Tốn nói:
- Nhị vị bất tất phải chối tội, vậy chi bằng hãy dùng vũ lực để phân thắng bại là hơn.
Lữ Đằng Không bèn để mạnh ngọn đại đao trong tay lão ta xuống mặt bàn nghe một tiếng bốp, nói:
- Hàn đại hiệp, ông nói thế là sai rồi! Tuy chúng ta từ trước đến nay chưa có dịp nào được gặp mặt nhau, nhưng vẫn hết sức ngưỡng mộ đại danh giữa nhau. Hơn nữa, vừa rồi chúng ta lại được ông rộng lượng biếu cho hai viên Cửu Chuyển Tiểu Hoàn Đơn, trong lòng vô cùng cảm kích, vậy vì lẽ chi mà sát hại lệnh lang? Bên trong việc này, chắc chắn có điều ngộ nhận, do đó chúng tôi tuyệt đối không muốn đánh nhau với đại hiệp.
Kim Tiên Chấn Càn Khôn Hàn Tốn đưa nhìn trân trối về phía Lữ Đằng Không một lúc thực lâu, trông thấy Lữ Đằng Không đã buông vũ khí, đứng xuôi hai tay, chứng tỏ đối phương thật sự không muốn đánh nhau với mình nữa. Do đó, ông ta bèn cất tiếng than dài.
Cô gái trông thấy vậy, hối hả lên tiếng nói:
- Thưa cha, có phải cha đã tin lời họ rồi không? Hàn Tốn nghiêng đầu đáp:
- A Hà, con không được lắm lời nữa! Đôi mày liễu của cô gái ấy liền nhướng cao, sắc mặt tràn đầy vẻ tức giận nói:
- Thưa cha, nếu cha không bằng lòng trả thù cho đệ đệ, con nhất định phải trả thù cho em con! Hàn Tốn nói:
- Tại sao con biết cha không bằng lòng trả thù cho Hổ nhi? Liền đó, cô gái đã vung mạnh món binh khí Liệt Hỏa Tỏa Tâm Luân lên một lượt, khiến chiếc mâm tròn màu đỏ trên món binh khí ấy, liền xoay chuyển vun vút gây thành một luồng kình phong mãnh liệt, nói:
- Nếu thế, cha chớ nên nghe theo lời nói của kẻ thù nữa! Lữ Đằng Không thấy cô gái ấy ăn nói ngang tàng, không biết kể chi đến lẽ phải, và trước sau như một, vẫn nghi quyết cho vợ chồng ông ta là thủ phạm sát hại đứa em trai của nàng, nên trong lòng hết sức tức giận.
Nhưng thử hỏi với địa vị và tuổi tác của Lữ Đằng Không, nào lại đi chấp nhất gây sự đánh nhau với một cô gái như thế này? Do đó, Lữ Đằng Không cố đè nén cơn tức giận nói:
- Hàn cô nương, cô hà tất phải nóng nãy đến thế? Hãy chờ đợi tôi cùng nói chuyện rõ ràng với lệnh tôn, rồi sẽ đánh nhau cũng không muộn! Cô gái ấy giậm chân nói:
- Thưa cha, nếu có sư phụ con ở tại nơi này, chắc chắn mối đại thù có thể trả được ngay tức khắc! Tây Môn Nhất Nương nghe thế, trong lòng không khỏi tức giận, nên cười nhạt nói:
- Như vậy, cô hãy mau đi mời sư phụ cô đến đây đi! Cô gái nghe qua, khuôn mặt liền bừng đỏ vì tức giận, nói:
- Nếu thế thì hay lắm, vậy xin bà hãy ở lại chờ tôi! Nói đoạn, cô ta bèn quay lưng, nhắm ngay cửa cái lướt đi nhanh như gió...
Hàn Tốn vội vàng gọi to rằng:
- A Hà! A Hà! Nhưng cô gái đã sử dụng thân pháp lướt đi nhanh như bay, chỉ trong nháy mắt là mất dạng.
Hàn Tốn giậm chân, rồi lại khoát tay lên một lượt, nói:
- Xin nhị vị hãy đi đi, vừa rồi vì nhất thời tôi quá tức giận nên mới hiểu lầm nhị vị là kẻ thù địch đã sát hại con tôi. Giờ đây, sau khi suy nghĩ chín chắn lại, tôi mới thấy việc ấy hoàn toàn vô lý. Riêng A Hà là một đứa bé tính tình nóng nảy, nhưng sư phụ nó là Hỏa Phụng Tiên Cô lại càng nóng nảy gấp trăm lần, vậy nếu bà ấy đến đây, mọi việc sẽ càng trở nên rắc rối hơn. Do đó, nếu nhị vị nấn ná lại, chỉ gặp thêm nhiều điều phiền phức mà thôi.
Tây Môn Nhất Nương không khỏi giật mình, nói:
- Chả lẽ Hỏa Phụng Tiên Cô hiện đang ở đây hay sao? Hàn Tốn đáp:
- Bà ấy vì cần chỉ dạy thêm võ công cho A Hà, nên hiện đang cư trú tại đỉnh ngọn tháp Hổ Khưu.
Tây Môn Nhất Nương nói:
- Dù cho bà ta đến đây, thì chả lẽ lại ngang bướng vu khống chúng tôi là thủ phạm sát nhân hay sao? Lữ Đằng Không cũng nói thêm rằng:
- Đúng thế! Trước khi mọi việc được giải quyết minh bạch, chúng tôi tuyệt nhiên không khi nào lại chịu rời khỏi nơi này. Xin hỏi, lệnh lang đã bị sát hại từ lúc nào, và vì đâu đại hiệp lại nghi ngờ chúng tôi là kẻ hạ độc thủ gây ra việc đó? Kim Tiên Chấn Càn Khôn Hàn Tốn cất tiếng than dài một lượt, và thái độ lại trở thành buồn bã ảo não như khi nãy. Ông ta buông người ngồi phịch trở xuống ghế, đưa tay xô mạnh chiếc hộp gỗ trước mặt về phía Lữ Đằng Không nói:
- Nhị vị hãy xem qua sẽ rõ! Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương đưa mắt nhìn nhau một lượt, trong lòng tràn ngập bao nhiêu điều hoài nghi. Tây Môn Nhất Nương vội vàng thò tay kéo chiếc hộp gỗ đến sát trước mặt mình, rồi giở nắp ra xem...
Khi hai người cùng đưa mắt nhìn thẳng vào bên trong chiếc hộp, không khỏi kinh hoàng thất sắc.
Vì bên trong chiếc hộp gỗ ấy, rõ ràng đang có một cái đầu người. Và chiếc đầu người ấy diện mục trông hãy còn tươi như sống, và rất giống diện mục của Hàn Tốn, nhưng tuổi độ mới mười ba, mười bốn mà thôi.
Hơn nữa, chiếc đầu người đó lại được gói kỹ bằng một lá cờ tiêu cục, mà lá cờ tiêu cục ấy, lại chính là lá cờ Phi Hổ Tiêu Cục của Lữ Đằng Không.
Tây Môn Nhất Nương vội vàng đậy kín nắp hộp lại, đưa mắt nhìn thẳng vào Lữ Đằng Không, chẳng nói nên lời! Ngay lúc ấy, Hàn Tốn mới lên tiếng nói:
- Nhị vị đã hiểu rõ rồi, vậy giờ đây có lẽ đã biết vì sao vừa rồi tôi lại gây sự với nhị vị? Tây Môn Nhất Nương nói:
- Việc này quả không thể trách được các hạ. Nhưng riêng chúng tôi thật sự từ trước đến giờ, vẫn hoàn toàn chưa hề gặp được lệnh lang.
Lúc ấy, tâm trạng của Tây Môn Nhất Nương đang rối rắm như một cuộn tơ vò, vì trong chiếc hộp gỗ vốn trống không, thế tại sao bỗng lại xuất hiện một cái đầu người, mà cái đầu người ấy lại chính là đầu con trai của Hàn Tốn? Như vậy, chứng tỏ gã đàn ông tự xưng là Tề Phúc kia, khi mang chiếc hộp gỗ đến mướn áp tải, là hắn ta đã sắp đặt mọi chuyện.
Chương trước | Chương sau