Tây Môn Nhất Nương cũng nhanh nhẹn thối lui ra sau một bước, rồi hai người đứng đâu lưng vào nhau, để quan sát được khắp chung quanh dễ dàng hơn.
bạn đang xem “Lục chỉ cầm ma - Nghê Khuông ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Liền đó, bỗng nghe có tiếng gào khóc văng vẳng bay đến bên tai. Tây Môn Nhất Nương bèn hạ giọng nói nhỏ với Lữ Đằng Không rằng:
- Hãy cẩn thận! Suốt dọc đường đi tuy chúng ta đã gặp nhiều kình địch có võ công cao cường, nhưng xem ra tình hình hiện nay, có lẽ chính là con quỷ già ấy sắp xuất hiện đây rồi! Lữ Đằng Không khẽ gật đầu, nói:
- Tôi hiểu rồi! Thì ra, vừa rồi Tây Môn Nhất Nương đã dùng thế kiếm Đầu Thủy Kinh Thiên rạch toạc được lớp áo trước ngực của gã đàn ông tự xưng là Hàn Tốn ấy, nên đã thấy được trước ngực đối phương có xâm một chữ "Phán" to màu xanh, liền đoán biết được hắn ta chính là cao thủ môn hạ của Quỷ Thánh Thạnh Linh ở Bắc Mang Sơn rồi.
Môn hạ của Quỷ Thánh Thạnh Linh chẳng những rất đông mà lại có rất nhiều cao thủ.
Ngoại trừ hai đứa con trai của lão ta là Câu Hồn Sứ Thạnh Tài và Đoạt Mệnh Sứ Thạnh Phủ ra, lại còn có những cao thủ mang chức vụ y như ở dưới Diêm Vương, nào là Tả Hữu Phán Quan, Ngưu Đầu Mã Diện, Dạ Sa Tiểu Quỷ, Hắc Bạch Vô Thường...
Mấy hôm trước đây, Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương đã gặp một quái khách che mặt có võ công hết sức cao cường, ra tay đánh trọng thương Hắc Bạch Vô Thường đang mưu toan gây thương tích cho hai con tuấn mã của mình, nên họ biết là Quỷ Thánh Thạnh Linh đang phái rất nhiều người để theo dõi hành tung của họ.
Giờ đây, họ đã trông thấy rõ được trước ngực của gã đàn ông tự xưng là Hàn Tốn ấy, có xâm một chữ "Phán", hơn nữa, hắn ta lại dùng một ngọn Điểm Can Phán Quan Bút, chắc chắn hắn là một trong Tả Hữu Phán Quan, thuộc cao thủ môn hạ của Quỷ Thánh Thạnh Linh rồi, chứ không còn chi phải nghi ngờ nữa.
Tả Hữu Phán Quan là hai nhân vật có địa vị rất cao trong số thủ hạ của Quỷ Thánh Thạnh Linh, đồng thời, võ công lại cũng chẳng phải tầm thường, thế mà giờ đây, sau khi nghe được tiếng khóc nghẹn ngào ấy, y chẳng hề chi đến kẻ cường địch đang đứng trước mặt, vội vàng nhảy lui ra sau, đứng buông thõng đôi tay một cách nghiêm trang chờ đợi. Vậy, chỉ dựa vào đó cũng đủ biết nhân vật sắp xuất hiện ấy, phải là một nhân vật hắn ta kinh sợ vô cùng.
Từ bấy lâu này, Quỷ Thánh Thạnh Linh xây dựng căn cứ tại Bắc Mang Sơn, và nghiễm nhiên trở thành một tông phái. Đồng thời, lão ta rất ít khi giao thiệp với các môn phái lớn trong võ lâm, cũng như ít khi xuất đầu lộ diện trong giới giang hồ. Hơn nữa có thể nói lão ta gần như cắt đứt hẳn liên hệ với cuộc đời trần tục bên ngoài. Dưới Bắc Mang Sơn, có một địa huyệt thiên nhiên rất to lớn, nên lão ta đã dựa vào đó, xây dựng một Quỷ Cung rất chắn chắn và cũng vô cùng bí mật.
Số người sống trong Quỷ Cung ấy của Quỷ Thánh Thạnh Linh, nếu không có mệnh lệnh, tuyệt đối không được tùy tiện bước ra ngoài. Chính vì vậy, gã đàn ông to lớn tự xưng là Hàn Tốn này, đang đứng ngay ngắn để cung nghinh ai, cũng có thể suy đoán được rồi.
Giữa lúc Tây Môn Nhất Nương và Lữ Đằng Không đang thì thầm bàn tán kế hoạch đối phó với nhau, tiếng gào khóc ấy cứ mỗi lúc nghe một gần hơn. Và liền theo đó, lại thấy có bóng người di động chập chờn, rồi lại thấy có hai gã đàn ông mình mặc áo đại tang, từ ngoài phi thân lướt thẳng vào gian đại sảnh nhanh như gió lốc.
Hai gã đàn ông mặc áo đại tang ấy, sắc mặt trông vô cùng quái dị, một gã cầm gậy tang, và một gã khác tay cầm ngọn Chiêu Hồn Phướn.
Khi hai hắn ta buông đôi chân đứng yên xuống mặt đất, thì gã đàn ông tự xưng là Hàn Tốn vừa rồi, liền cất tiếng cung kính hỏi rằng:
- Thánh Quân tới hay chưa? Thì ra, hai gã đàn ông mặc áo đại tang ấy, không ai khác hơn là Thạnh Tài và Thạnh Phủ. Sau khi nghe câu hỏi của gã đàn ông đồng đảng, Thạnh Tài bèn đưa mắt nhìn về phía Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương một lượt, nói:
- Thánh Quân đã đến rồi! Chỉ với năm tiếng ấy, mà hắn ta nói to với một giọng vừa bén nhọn, vừa cao vút, nghe xói xỉa vào màng tai mọi người.
Giữa lúc hai tiếng "đến rồi" của hắn ta hãy còn bay lâng lâng giữa gian đại sảnh, bất thần cả gian đại sảnh ấy, dường như đều bị chuyển động. Kế đó, ai nấy lại trông thấy hai gã đàn ông khác có thân hình vô cùng cao lớn, tay cầm đinh ba, ăn mặc như một cặp quỷ dạ xoa, từ bên ngoài chạy bay vào. Và tại phía sau của hai gã ấy, lại có một chiếc kiệu nhỏ, do bốn gã đàn ông lực lưỡng khác cùng khiêng đi nhanh tới.
Bên trên chiếc kiệu ấy, đang ngồi chễm chệ một quái nhân sắc mặt tái nhợt, đôi má hóp và không hề trông thấy một tí thịt, đôi mày xụ xuống như mày tang, đôi mắt hình tam giác sáng lập lòe, nhưng không làm sao đoán biết được tuổi độ bao nhiêu.
Quái nhân đó mình mặc một bộ y phục màu vàng, bên trên có thêu những con rồng lộn. Do đó, nếu không phải lão ta có một khuôn mặt xấu xí khó coi, thì thoạt nhìn qua, ai cũng lầm tưởng đấy là một vị hoàng đế! Bốn gã đàn ông lực lưỡng ấy khiêng thẳng chiếc kiệu vào giữa gian sảnh đường to, rồi mới cùng để yên xuống.
Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương đưa mắt nhìn nhau một lượt, trong lòng không khỏi thầm bảo: "Quả là một việc không ngoài sự phán đoán của ta. Quỷ Thánh Thạnh Linh là một bậc tông sư của một môn phái yêu tà, thế mà ngày nay cũng rời khỏi Bắc Mang Sơn xuất hiện đến nơi này!" Sau khi chiếc kiệu được để yên trên mặt đất, Quỷ Thánh Thạnh Linh liền đưa tay vén áo dài bước xuống. Tức thì, bốn gã đàn ông khiêng kiệu, bèn cùng nhanh nhẹn bước lui ra ngoài.
Quỷ Thánh Thạnh Linh nhìn thẳng về phía gã đàn ông tự xưng Hàn Tốn vừa rồi, hỏi rằng:
- Còn Tả Phán Quan đâu không thấy? Gã đàn ông ấy nhanh nhẹn bước tới một bước, cung kính đáp:
- Tả Phán Quan đã rời thành vào hôm qua, để đi tìm hiểu tung tích của hai người này, nhưng mãi đến bây giờ, vẫn chưa thấy trở về.
Trên khuôn mặt như xác chết của Quỷ Thánh Thạnh Linh chẳng hề trông thấy có một tí tình cảm. Lão ta cất giọng lạnh lùng hừ lên một lượt, nói:
- Mãi đến bây giờ chưa về? Gã đàn ông ấy lại lên tiếng đáp:
- Thưa, vâng! Quỷ Thánh Thạnh Linh bèn từ từ quay mặt nhìn về phía Lữ Đằng Không một lượt, nói:
- Quý khách đã đến nơi đây, tại sao không ngồi xuống ghế để đàm đạo? Lữ Đằng Không cất tiếng cười nhạt, nói:
- Họ Thạnh kia! Ông muốn giở trò chi thế? Hãy mau nói ra đi nào! Quỷ Thánh Thạnh Linh vẫn điềm nhiên như chẳng hề có việc chi xảy ra, nói:
- Kể từ lúc nhị vị bắt đầu lên đường tại thành Nam Xương, tôi đã phái nhiều người đón đường để chặn lấy nhị vị, nhưng nào ngờ nhị vị quả là người danh bất hư truyền, nên thủ hạ của tôi đều bị thất bại trở về. Chính về thế, nên hôm nay bất đắc dĩ, tôi mới đến đây, vậy xin Lữ Tổng tiêu đầu vui lòng trao cho chiếc hộp gỗ đang cất trong chiếc áo kia.
Sắc mặt của Lữ Đằng Không biến hẳn, nói:
- Lữ mỗ được người ta thù lao trọng hậu, để mang vật này đến trao tận tay cho Kim Tiên Chấn Càn Khôn Hàn Tốn, vậy làm thế nào lại trao cho ông được? Quỷ Thánh Thạnh Linh cất tiếng cười âm u, sâu hiểm. Tiếng cười của lão ta dồn đầy chân lực, khiến ngay như Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương nghe qua, cũng không khỏi bắt rùng mình mấy lượt! Quỷ Thánh Thạnh Linh lại nói tiếp rằng:
- Nhị vị chả lẽ không nghe người xưa bảo, là làm dấu trên be thuyền để mò gươm chìm vào đáy nước, chính là một việc vô cùng ngu xuẩn hay sao? Hiện giờ, tính mệnh của nhị vị đang hết sức hiểm nguy, vậy chả lẽ còn nghĩ đến việc bảo vệ cái hộp gỗ ấy sao? Lữ Đằng Không tức giận, nói:
- Chúng tôi đang lâm nguy ở chỗ nào? Tại sao chúng tôi lại không thấy chi cả? Quỷ Thánh Thạnh Linh cất tiếng cười ngạo nghễ nói:
- Tôi đã từ Quỷ Cung ở Bắc Mang Sơn đến đây, vậy chả lẽ lại chịu về tay không hay sao? Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương nghe thế, liền vận chuyển chân khí trong người, bảo vệ khắp châu thân. Do đó, sau một tiếng cười dài, Lữ Đằng Không bèn vung mạnh thanh đại đao đang siết chặt giữa lòng bàn tay nghe một tiếng vút, gây thành một vùng đao hoa sáng ngời, nói:
- Thạnh lão quỷ! Nhưng ta nhất định để cho ông phải chịu về tay không! Tiếng "không" vừa mới thốt ra khỏi miệng, thì thanh đại đao đã được lão ta vung lên sáng ngời như một chiếc cầu vồng, nhắm ngay đầu Quỷ Thánh Thạnh Linh chém xuống.
Quỷ Thánh Thạnh Linh vẫn mỉm một nụ cười sâu hiểm trên đôi khóe miệng, và chờ cho thế đao ồ ạt sắp giáng đến nơi, rồi mới bất thần khẽ xoay thân người. Tức thì, cả người lão ta cùng với chiếc ghế ngồi, liền nhanh nhẹn bay tránh ra xa ngoài ba thước.
Thế võ Trọc Lãng Quyển Địa ấy của Lữ Đằng Không thật vô cùng dũng mãnh và nhanh nhẹn, thế mà, Quỷ Thánh Thạnh Linh đã lách tránh hết sức kịp thời, nên khiến cho đường đao ấy của Lữ Đằng Không bị chém vào khoảng không! Đồng thời, vì thế đao đang chém tới quá nhanh, nên ai nấy đều ngỡ là lưỡi đao trong tay của Lữ Đằng Không chắc chắn sẽ chém thẳng vào sàn nhà...
Nhưng Lữ Đằng Không dù sao vẫn chẳng phải là một nhân vật tầm thường, trong đời ông ta đã sử dụng ngọn đại đao hết sức kỳ tuyệt, khắp võ lâm ít ai bì nổi. Hơn nữa, nội lực của ông lại tiến tới mức có thể thu hay phát nhanh nhẹn theo ý nghĩ trong đầu óc, nên vừa trông thấy thế đao bị chém hút vào khoảng không, liền gầm to một tiếng, tức thì thế đao liền diễn biến ngay tức khắc.
Do đó, lưỡi đao trong tay Lữ Đằng Không liền quét ngang nhanh như một luồng điện chớp, rồi lại bất thần diễn biến thế Trọc Lãng Quyển Địa thành ra thế Lôi Phách Trung Thiên, khiến ánh đao chói ngời hoa cả mắt mọi người, công tới chẳng thua gì sóng dậy triều dâng.
Quỷ Thánh Thạnh Linh vừa mới tránh khỏi thế đao thứ nhất của Lữ Đằng Không, bất thần lại trông thấy thế đao thứ nhì đã tới, nên vội vàng đè mạnh hai tay lên thành ghế ngồi, phi thân bay bỗng lên khoảng không, trông nhẹ nhàng như một cái hình nhân bằng giấy.
Chính vì thế, nên thế đao của Lữ Đằng Không không làm sao chém trúng được lão ta, trái lại, sau một tiếng phập to, ai nấy đều trông thấy chiếc ghế bằng gỗ tử đà mà Quỷ Thánh Thạnh Linh vừa ngồi đã bị đao thép trong tay của Lữ Đằng Không chém ngang làm đứt đôi ngon lành.
Quỷ Thánh Thạnh Linh sau khi từ trên cao buông nhẹ đôi chân đứng sững trên mặt đất, liền cất tiếng cười ha hả vang rền. Tiếng cười của lão nghe thật quái dị, khiến ai cũng cảm thấy Chương hộp trong lòng! Lữ Đằng Không biết Quỷ Thánh Thạnh Linh am hiểu mấy môn võ công của tà môn rất lợi hại, chuyên gây sự hoang mang sợ hãi cho đối phương. Do đó, ông ta bèn nhanh nhẹn đưa cao ngọn đao lên trước lồng ngực, và cố tự trấn tĩnh tâm thần mình.
Quỷ Thánh Thạnh Linh bèn lên tiếng nói:
- Lữ Tổng tiêu đầu quả là người có đao pháp như thần, thực làm cho tôi phải kính phục lắm. Nhưng chỉ đáng tiếc là Lữ Tổng tiêu đầu lại không thức thời vụ mà thôi.
Lữ Đằng Không tự biết, đứng trước một nhân vật cao tuyệt trong tà phái như vầy, chắc chắn rất khó bề thủ thắng được, và chỉ cần có thể lui ra khỏi nơi đây được an toàn, cũng là điều may mắn lắm rồi.
Do đó, Lữ Đằng Không chẳng trả lời câu nói của Quỷ Thánh Thạnh Linh, mà nhanh nhẹn bước lùi ra sau mấy bước, cùng đứng sát bên cạnh Tây Môn Nhất Nương để bàn bạc một lúc.
Tức thì, cả hai người bất thần quát to lên một lượt, trong khi Tây Môn Nhất Nương đã vung trường kiếm quét ra vun vút ba thế kiếm mãnh liệt, ánh thép chiếu ngời bao bọc khắp cả thân hình của hai vợ chồng bà ta. Đồng thời, cả hai lại nhanh nhẹn tràn thẳng về phía trước...
Liền đó, có hai gã đàn ông to béo đứng cạnh đấy, bèn xông thẳng ra để ngăn chặn Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương lại. Nhưng hắn liền bị Lữ Đằng Không vung thanh đao trong tay lên, rồi từ những khe hở của ngọn kiếm đang xoay vun vút, chém tới khiến cả hai đều bị trọng thương.
Thân pháp của Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương hết sức nhanh nhẹn, lướt tới chẳng thua gì một ngọn gió lốc. Nhưng cả hai người đều không nhắm lướt ra phía cửa cái, mà trái lại, cùng nhắm lướt thẳng đến trước một tấm tường cạnh đấy.
Khi cả hai lướt đến nơi, Lữ Đằng Không bất thần gầm lên một tiếng to, vung chưởng trái quét thẳng vào tấm tường ấy.
Ý định của Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương là xuất kỳ bất ý tràn đến trước bức tường này, rồi vung chưởng đánh thủng thành một lổ trống to, hầu cả hai thoát ra khỏi ngôi nhà, chứ không đi theo phía cửa cái có sự canh phòng cẩn mật của đối phương.
Ý định ấy của họ vốn có thể thực hành được, vì khi hai người tràn đến bức tường, Quỷ Thánh Thạnh Linh hãy còn đứng cách xa đến ngoài một trượng, xem ra lão ta không làm sao ngăn chặn họ kịp nữa. Nhưng nào ngờ giữa lúc Lữ Đằng Không mới vừa vung chưởng lên và chưa kịp đánh ra, đã nghe Quỷ Thánh Thạnh Linh bỗng quát lên một tiếng to rất lạ lùng.
Tiếng quát ấy của lão ta đã xé tan bầu không khí nặng nề trong gian đại sảnh, khiến cho tất cả môn hạ đang đứng chung quanh, ngoại trừ Thạnh Tài và Thạnh Phủ, còn thì đều ùn ùn chen lấn nhau chạy bay ra khỏi cửa.
Trong khi đó, cánh tay vốn đang dồn đầy chân lực của Lữ Đằng Không cũng bỗng nhiên bị ảnh hưởng của tiếng quát ấy, nên chân lực liền bị phân tán đi đến bảy phần mười.
Chính vì vậy, nên thế chưởng của Lữ Đằng Không quét ra, chỉ đánh vỡ lớp vôi ở bên ngoài tuôn đổ lào xào, chứ riêng bức tường thì không hề bị đánh thủng.
Lữ Đằng Không trông thấy thế, trong lòng vô cùng hãi kinh. Tây Môn Nhất Nương bèn lên tiếng nói:
- Để tôi đi đối phó với hắn ta, không cho hắn có đủ thời giờ gào la, sử dụng môn võ công yêu ma ấy nữa, còn ông thì lo dùng chưởng lực tiếp tục phá vỡ bức tường này.
Lữ Đằng Không liền lên tiếng tán đồng, rồi lại tập trung chân lực vào cánh tay. Nhưng vì lúc ấy lão ta đang lo lắng đến sự an nguy của người vợ già, và khi quay đầy ngó lại, trông thấy Tây Môn Nhất Nương đang vung lưỡi trường kiếm sáng ngời, đánh nhau quyết liệt với Quỷ Thánh Thạnh Linh. Trong khi đó, Quỷ Thánh Thạnh Linh xê dịch thân người nhẹ nhàng và nhanh như bay, đôi tay áo không ngớt phất phơ, trông chẳng hề khiếp sợ.
Bởi thế, thanh trường kiếm của Tây Môn Nhất Nương mặc dầu sử dụng hết sức chặt chẽ, lại đánh toàn những thế võ hiểm hóc khó lường, song vẫn không làm sao gây được thương tích cho đối phương! Lữ Đằng Không trông thấy vậy, trong lòng liền có ý nghĩ, là ở trong khung cảnh này, dù mình có đánh vỡ được bức tường đi nữa, vẫn e rằng không làm sao thoát khỏi nơi đây được. Vậy, chi bằng cả hai vợ chồng cùng tràn đến vây đánh đối phương, không biết chừng có thể thủ thắng, và do đó sự rời đi mới được dễ dàng hơn.
Vì nghĩ như vậy, nên Lữ Đằng Không bèn quát to lên một tiếng, nhún mạnh đôi chân lao thoắt về phía đối phương.
Hai vợ chồng của Lữ Đằng Không tuy theo học võ công với hai môn phái khác nhau, hơn nữa, một người sử dụng trường kiếm, còn một người lại sử dụng đại đao, nhưng vì đôi bên đã là vợ chồng trong mấy mươi năm dài, nên đều rất am hiểu lối đánh của nhau. Do đó, sự phối hợp giữa họ cũng tỏ ra rất ăn khớp.
Bởi thế, khi Lữ Đằng Không vừa lao mình đến nơi, đã vung ngay thanh đao chém tới nghe một tiếng vút. Và thế đao ấy của lão ta đã phối hợp rất tuyệt diệu với thế kiếm của Tây Môn Nhất Nương đang đánh tới. Chính vì vậy, nên bóng kiếm và bóng đao liền chập chờn dầy đặc cả khoảng không, kình khí trùm kín cả thân người của Quỷ Thánh Thạnh Linh, cơ hồ không còn một chỗ trống.
Hai vợ chồng Lữ Đằng Không trông thấy áp đảo được kẻ địch, trong lòng hết sức phấn khởi, đồng thanh quát to, rồi lại công tới ồ ạt. Xem ra, chắc chắn Quỷ Thánh Thạnh Linh đành phải bị thương dưới thanh đao và lưỡi kiếm của hai người, chứ chẳng còn cách nào khác hơn nữa...
Nhưng đột nhiên ngay lúc ấy, hai người bỗng cảm thấy có một luồng gió lạnh cuốn thẳng vào mặt. Và tuy luồng gió lạnh ấy không mạnh mẽ lắm, nhưng nó vừa cuốn tới, hai người đều ngửi thấy một mùi hôi thối như mùi xác chết bay thẳng vào mũi! Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương đều hết sức hãi kinh, vội vàng vận dụng chân khí để khóa cứng thất khiếu trong người lại. Tuy nhiên, cả hai đều cảm thấy đầu óc choáng váng, và vì thế đường võ của họ đang sử dụng cũng bị chậm đi rất nhiều. Chính vì vậy, nên Quỷ Thánh Thạnh Linh mới nắm lấy sơ hở ấy, vung mạnh hai tay áo rộng, quét thẳng về phía đối phương, rồi nhanh nhẹn phi thân bay vọt ra xa giữa những luồng đao kiếm chằng chịt. Kế đó, lão ta cất tiếng cười ha hả, đầy giọng ngạo nghễ nói:
- Nhị vị hiện giờ đã bị trúng luồng Âm Thi Chưởng của ta rồi, vậy chả lẽ còn muốn tiếp tục đánh nhau nữa hay sao? Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương nghe thế, đều không khỏi giật mình. Song, cả hai bèn nhanh nhẹn nhảy lùi ra sau, thử vận dụng chân khí trong người, thấy không có điều chi kỳ lạ cả, thì lại mừng thầm.
Nhưng cùng một lúc đó, họ bỗng cảm thấy trong lòng bào bọt như muốn ói, hết sức khó chịu.
Người luyện tập võ công, ngoại trừ trường hợp bị nội ngoại thương, còn thì rất ít khi sinh bệnh. Hơn nữa, một người có trình độ võ công cao tuyệt như Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương, tuyệt đối không khi nào cảm thấy nhức đầu hay buồn nôn như thế này cả.
Do đó, hai người đã biết mình đang bị nguy, nhưng chả lẽ lại lên tiếng chịu thua đối phương hay sao. Bỏi thế, Tây Môn Nhất Nương bèn cất giọng lạnh lùng nói:
- Chẳng cần hiểu ông sử dụng thứ chưởng lực gì, ngày hôm nay nếu chúng tôi không rời khỏi được ngôi nhà này, thề sẽ không làm con người nữa! Quỷ Thánh Thạnh Linh cất tiếng cười ha hả, nói:
- Lẽ tất nhiên là hai người sẽ rời khỏi được nơi này, nhưng chắc chắn là do người ta khiêng ra! Ngụ ý qua câu nói của Quỷ Thánh Thạnh Linh rất rõ ràng, là muốn bảo hai người chắc chắn sẽ bị chết và sẽ bị người khiêng đi chôn.
Lúc ấy, Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương thấy bụng dạ buồn nôn trong lòng mỗi lúc một trầm trọng hơn, nên chưa lên tiếng trả lời với Quỷ Thánh Thạnh Linh, bỗng đồng loạt nạt lên mấy tiếng! Do đó, trên sắc mặt tái nhợt của Quỷ Thánh Thạnh Linh hiện lên một nụ cười sâu hiểm, đầy vẻ đắc ý.
Tây Môn Nhất Nương không khỏi hết sức thầm cuống quýt nghĩ rằng: "Quả Quỷ Thánh Thạnh Linh là một nhân vật danh bất hư truyền. Giờ đây vì mình thiếu thận trọng, nên đã bị thiệt thòi trước đối phương, xem ra có lẽ khó bề thoát được vòng nguy hiểm." Vợ chồng của Tây Môn Nhất Nương tuổi đều trên sáu mươi, vậy còn có sợ chi chuyện sống chết, vì cái chết không ai làm sao tránh được cả. Tuy nhiên trong lòng họ còn có một điều ân hận, ấy là đứa con trai yêu quý của mình tuổi hãy còn bé thơ, mà lại bị người ta sát hại vô cùng thảm khốc. Vậy, nếu giờ đây cả hai đều bị chết cả đi, e rằng mối oán cừu ấy, chẳng còn người nào rửa sạch giúp cho nó nữa.
Khi nghĩ đến đó, Tây Môn Nhất Nương cảm thấy lòng căm hờn cháy lên ngùn ngụt. Bà ta chỉ tức giận vì mình không đủ sức để hủy diệt luôn cả tòa nhà đồ sộ này đi! Trong khi đó, Tây Môn Nhất Nương lại liếc nhìn thấy Quỷ Thánh Thạnh Linh đang chắp hai tay ra sau, thái độ coi ung dung nhàn tản, nên lửa giận lại càng cháy bừng bừng. Đồng thời, khi bà ta nhìn sang Thạnh Tài và Thạnh Phủ đang đứng đấy, thấy họ đang mỉm cười ngạo nghễ, trong lòng bỗng thoáng một sự quyết định, nên vội vàng lấy khuỷu tay thúc nhẹ vào người của Lữ Đằng Không một lượt. Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương là đôi vợ chồng sống tâm đầu ý hợp suốt mấy mươi năm dài, nên nhất nhất việc gì, họ cũng hành động ăn khớp với nhau. Do đó nhiều trường hợp, họ chẳng cần phải dùng lời nói để trao đổi ý kiến với nhau cho thực cặn kẽ, mà chỉ cần liếc mắt ra hiệu, hay lấy tay thúc vào người nhau, là cũng có thể cảm nhận được ý muốn của nhau rồi! Bởi thế, sau khi Tây Môn Nhất Nương đã thúc nhẹ vào người của Lữ Đằng Không, liền bất thần đưa chân tràn tới trước, rồi nhắm ngay gã Thạnh Tài lao thoắt tới, nhanh như một ngọn gió lốc.
Thạnh Tài trông thấy thế, liền vung mạnh ngọn Chiêu Hồn Phướn lên đánh thẳng vào đối phương nghe một tiếng vút! Thế lao tới của Tây Môn Nhất Nương, chính là một hành động rất quả quyết, trong một trường hợp định đoạt lấy sự thắng bại và sống chết, nên đã sử dụng toàn lực cũng như tài nghệ trong người mình, khiến thế lướt vô cùng nhanh nhẹn, không ai có thể lường được cả.
Mặc dù ngọn Chiêu Hồn Phướn của Thạnh Tài đã bắt từ trên cao ồ ạt giáng trúng thẳng vào bả vai phía phải của Tây Môn Nhất Nương, nhưng bà ta đã rùn thấp thân người xuống, và nhanh nhẹn lướt thẳng đến sát sau lưng của Thạnh Tài. Đồng thời trở cán gươm trong tay, nhắm ngay Khí Hộ huyệt ở phía nách của đối phương giáng mạnh tới.
Lúc bấy giờ, Tây Môn Nhất Nương đã dùng toàn bộ sức mạnh trong người để đánh ra thế ấy, nên dù cho Thạnh Tài, một con người võ công khá cao cường, nhưng thử hỏi làm sao có thể bì kịp với Tây Môn Nhất Nương? Hơn nữa, hắn ta tưởng đâu ngọn Chiêu Hồn Phướn của mình đã giáng trúng thẳng vào mặt đối phương rồi, thì dù cho đối phương không bị mất mạng ngay tất cũng bị trọng thương. Nhưng nào ngờ đâu Tây Môn Nhất Nương đã sử dụng nội gia chân lực, bố trí khắp châu thân, nên khi thấy ngọn Chiêu Hồn Phướn của Thạch Tài giáng tới, thì luồng chân lực ấy đã xô bạt được thế đánh của đối phương một cách dễ dàng.
Đồng thời, Tây Môn Nhất Nương cũng đã nương vào sức mạnh của ngọn Chiêu Hồn Phướn đánh ra, để tràn nhanh trước đúng theo ý định của mình. Do đó, khi bà ta vung gươm giáng thẳng vào người đối phương, thì đối phương không làm sao trở tay kịp. Chính vì vậy, nên Khí Hộ huyệt của Thạnh Tài đã bị bà ta chế ngự được trong một cái chớp mắt.
Liền theo đó, Tây Môn Nhất Nương đã nhanh nhẹn thò chụp lấy vai của Thạnh Tài, rồi lắc mạnh một lượt, khiến cho toàn thân của hắn ta bị rung chuyển mãnh liệt. Và sau một tiếng bốp, ai nấy liền thấy ngọn Chiêu Hồn Phướn trong tay Thạnh Tài đã buông rơi thẳng xuống mặt đất! Tây Môn Nhất Nương đã chế ngự được đối phương, ngước mắt nhìn lên, và trông thấy Lữ Đằng Không đang vung ngọn đao thép sáng ngời cả khoảng không, khiến gã Thạnh Phủ đứng cạnh đấy, bị ánh thép trùm kín khắp thân mình.
Nhưng cũng ngay lúc ấy, bà ta lại trông thấy Quỷ Thánh Thạnh Linh vung đôi chưởng chập chờn của lão ta.
Tây Môn Nhất Nương nhanh như chớp, vung cánh tay đang giữ thanh trường kiếm lên, chĩa thẳng mũi kiếm bén vào ngay họng của gã Thạch Tài quát to rằng.
- Thạnh lão quỷ! Nếu ông không chịu dừng tay lại, thì thằng ranh này sẽ mất mạng ngay Lời nói của Tây Môn Nhất Nương vừa thốt ra khỏi miệng, thì bỗng trông thấy ánh thép từ lưỡi đao của Lữ Đằng Không bỗng tắt phụt, đồng thời ông ta đã nhanh nhẹn thò một chưởng về phía trước, đè thẳng lên Mạng Môn huyệt tại lưng của gã Thạnh Phủ.
Nhưng cùng một lúc đó, Quỷ Thánh Thạnh Linh cũng đã đưa chân tràn nhanh tới trước, rồi nhanh nhẹn thò một bàn tay ra, đè thẳng lên lưng của Lữ Đằng Không.
Thì ra, vừa rồi, cùng một lúc với Tây Môn Nhất Nương, Lữ Đằng Không đã lao thẳng về phía gã Thạnh Phủ, dùng thế Lạc Hoa Phi Dương tấn công về phía đối phương. Gã Thạnh Phủ trông thấy thế, bèn nhanh nhẹn vung chiếc gậy tang lên đỡ, thế là sau một tiếng xoảng, chiếc gậy tang trong tay gã Thạnh Phủ đã bị đánh bay ra tận đàng xa, trong khi Lữ Đằng Không lại vung tay đánh dồn dập tới ba thế võ khác. Bởi thế, gã Thạnh Phủ liền kinh hoàng thất sắc, có ý định bỏ chạy, nhưng đã bị Lữ Đằng Không kịp thời chế ngự ngay.
Song, Lữ Đằng Không vì nóng lòng muốn chế ngự cho kỳ được gã Thạnh Phủ nên không để ý tới việc Quỷ Thánh Thạnh Linh cũng đã nhanh nhẹn tràn ngay tới, rồi dùng một thủ pháp y như mình, vung chưởng đè thẳng lên Linh Đài huyệt tại sau lưng của mình.
Lữ Đằng Không tự biết, chỉ cần Quỷ Thánh Thạnh Linh vận dụng nội lực ấn mạnh xuống, dù cho mình có võ công cao cường đến đâu, chắc chắn cũng không làm sao còn sống được nữa. Do đó, ông ta liền vận dụng chân lực dồn cả ra cánh tay phải, rồi quay đầu nhìn về phía Tây Môn Nhất Nương.
Lữ Đằng Không trông thấy người vợ của mình đang chĩa mũi kiếm bén vào cổ họng của gã Thạnh Tài, nên sắc mặt cũng trở thành bình tĩnh hơn, chòm râu bạc không ngớt bay phất phơ, cất tiếng cười ha hả nói:
- Tốt lắm! Lấy hai mạng để đổi một, Thạnh lão quỷ ngươi tất bị thiệt thòi hơn! Trên sắc mặt của Quỷ Thánh Thạnh Linh vẫn âm u lạnh lùng, buột miệng cười khanh khách, nói:
- Lữ Tổng tiêu đầu! Đây chính là hai mạng đổi hai mạng đấy! Vừa rồi Tây Môn Nhất Nương và Lữ Đằng Không đã bị một luồng âm phong quét trúng, nên đã cảm thấy trong lòng bào bọt buồn nôn, nhưng vì họ bận tâm lo đối phó với kẻ thù, nên tạm thời quên đi sự khó chịu đó. Song, giờ đây khi họ đứng yên lại, bất thần đã cảm thấy trong lòng càng bào bọt nhiều hơn, mặc dầu đang buồn nôn, nhưng không làm sao nôn được, thực khó chịu vô cùng! Bởi thế, hai người biết câu nói "lấy hai đổi hai" của Quỷ Thánh Thạnh Linh quả không sai tí nào cả! Bởi thế, Tây Môn Nhất Nương cất tiếng cười nhạt, nói:
- Thạnh lão quỷ! Tuy lấy hai đổi hai, nhưng từ nay ngươi sẽ tuyệt tự không còn ai nối dõi nữa! Quỷ Thánh Thạnh Linh cũng đáp lại bằng một tiếng cười nhạt nói:
- Như nhau cả! Như nhau cả! Tuy Quỷ Thánh Thạnh Linh chỉ nói có sáu tiếng ngắn ngủi, nhưng đã làm cho Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương đều kinh hoàng thất sắc! Vì câu nói "như nhau cả, như nhau cả" ấy của Quỷ Thánh Thạnh Linh có ngụ ý là "ta đây bị tuyệt hậu, thì các người cũng thế thôi".
Chương trước | Chương sau