- Chi bằng chúng ta hãy dẫn dụ ba gã đàn ông kia ra phía ngoại ô, để hỏi chúng muốn chi cho biết? Lữ Lân trông thấy đối phương vẫn bám sát theo mình mãi, trong lòng không khỏi lấy làm lạ. Nhưng chàng không rõ ba người ấy là nhân vật của môn phái nào nên khi nghe lời của Hàn Ngọc Hà, chàng thấy có lý, liền cùng nàng rẽ sang phía tây và chẳng mấy chốc sau họ đã đến cửa Vĩnh Cố của thành Tế Nam.
bạn đang xem “Lục chỉ cầm ma - Nghê Khuông ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Thành Tế Nam là một ngôi thành to nhất ở Sơn Đông, mặc dù hai người đã ra khỏi cửa thành, song chung quanh đấy dân cư vẫn trù mật. Bởi thế hai người lại tiếp tục đi tới mãi chừng bốn mươi dặm đường mới đến một khu nghĩa địa rộng lớn đến hai ba mươi mẫu, chung quanh tùng bách cổ thụ mọc xanh um, rậm rạp, phong cảnh hết sức tĩnh mịch.
Hàn Ngọc Hà và Lữ Lân bước vào khu nghĩa địa, tìm đến ngồi yên xuống một chiếc chiếc ghế đá, rồi đưa mắt nhìn về phía đường cái để nghe ngóng.
Sau đó, họ thấy ba gã đàn ông dị hình dị tướng kia đã bước đến phía ngoài khu tùng bách, thỉnh thoảng thò đầu nhìn vào để theo dõi hai người. Bọn chúng chú ý nhìn một lúc thì lại kề tai thì thầm bàn tán với nhau.
Hàn Ngọc Hà vốn có ý muốn gây sự đánh nhau với họ, nên trông thấy thế bèn nghiêng vai hốt một nắm lá tùng.
Lữ Lân trông thấy nàng hốt lá tùng vào tay, thì biết ngay nàng định tấn công số người ấy.
Quả nhiên, Hàn Ngọc Hà cất giọng lạnh lùng hừ lên một lượt là đã vung mạnh cánh tay ném thẳng nắm lá tùng về phía trước. Tức thì tiếng rít gió liền thổi lên nghe vèo vèo, và nắm lá tùng đó nhắm phía ngoài khu tùng bách rậm rạp, bay vẹt tới nhanh như điện chớp.
Ba gã đàn ông quái dị kia vừa trông thấy những lá tùng nhọn hoắc như những ngọn kim bay vèo về phía mình, thì vội vàng phi thân lướt thẳng ra ngoài mất hút, không còn nhìn thấy bóng hình đâu nữa.
Thế là những chiếc lá tùng do Hàn Ngọc Hà ném ra, lớp bay cắm sâu vào thân cây, lớp cắm thẳng vào mặt đất trông thực đáng sợ. Như vậy, cũng đủ thấy sức mạnh Thái Âm Chưởng của Hàn Ngọc Hà quả đã tiến bộ đến mức cao cường hiếm có, luồng sức mạnh thuần âm này đủ sức đánh vỡ được cả vật cứng rắn.
Khi trông thấy ba bóng người ấy lướt đi mất dạng, Hàn Ngọc Hà liền đứng phắt lên, cất giọng trong trẻo quát rằng:
- Đã dám theo dõi bọn ta đến nơi này, thế sao chưa nói chi cả mà đã bỏ chạy hết rồi? Nàng quát liên tiếp mấy lượt, nhưng bên ngoài khu tùng bách cổ thụ vẫn im phăng phắc không nghe một tiếng động.
Lữ Lân thấy thế cũng không khỏi hết sức lấy làm lạ, và cũng không làm sao đoán biết được ba người đàn ông đó thuộc người của môn phái nào. Nếu bảo bọn họ bám sát theo là có ý muốn gây sự, vậy giờ đây chính là một cơ hội tốt để đánh nhau, thế tại sao bọn họ lại bỏ chạy mất dạng là nghĩa lý gì? Trong khi Lữ Lân còn đang ngờ vực chưa có một sự phán đoán rõ ràng, thì Hàn Ngọc Hà đã rút ngọn roi vàng ra, định phi thân truy đuổi đối phương.
Lữ Lân biết việc này có điều oái ăm khó hiểu, nên vội vàng lên tiếng ngăn cản rằng:
- Hàn cô nương chớ nên nóng nảy, hãy chờ xem mọi động tịnh trước đã.
Hàn Ngọc Hà là người có tánh nóng như lửa, nên lúc vừa phát giác được ba gã đàn ông ấy bám sát theo sau mãi, nàng vốn có ý gây sự với đối phương ngay. Song vì có Lữ Lân can ngăn, nên nàng tạm thời dằn được cơn tức giận. Đấy là một việc hiếm có lắm rồi.
Giờ đây lửa giận đang bừng cháy trong lòng nàng, vậy không còn làm thế nào đè nén được nữa. Vì vậy, câu nói của Lữ Lân vừa mới chấm dứt, thì thân người nàng cũng vừa bay vọt lên cao nhằm phía ngoài khu tùng bách bay vút tới.
Trong khi thân người của Hàn Ngọc Hà còn bay lơ lững trên khoảng không, bất thần nghe có một tiếng gầm vang dội, đoạn bên ngoài khu rừng nghe có tiếng gầm quái dị nổi lên.
Tiếp đó, lại cột ngọn kình phong cuốn tới, đi đôi với một cái bóng đen to lớn, nhắm ngay phía Hàn Ngọc Hà lao nhanh tới.
Cái bóng đen to lớn ấy xuất hiện hết sức bất ngờ và tựa hồ đấy là một cụm mây đen đang từ từ bên ngoài khu tùng bách rậm rạp lướt vào, và sắp chụp vào người người của Hàn Ngọc Hà Hàn Ngọc Hà với đang phi thân lướt nhanh ra ngoài khu rừng, nhưng bất ngờ trông thấy cái bóng đen ấy bay xẹt vào thì thực nàng không kịp nhìn rõ đấy là vật chi mà chỉ vội vàng vung ngọn roi vàng dùng thế Nhật Nguyệt Sinh Huy đánh tới để tự vệ mà thôi.
Trong giây phút ngắn ngủi đó, Lữ Lân trái lại đã trông thấy rất rõ ràng, bóng đen bất thần từ ngoài lướt thẳng tới chính là một gã đàn ông có thân hình hết sức to béo.
Đối phương vừa vung một ngọn côn sắt dài ba thước mộc, to bằng cườm tay quét tới khiến kình phong rít lên ào ào nhắm ngay đầu Hàn Ngọc Hà giáng xuống.
Trong khi hai người hãy còn đang lơ lửng giữa khoảng không, thì đôi bên đã sử dụng ngay thế võ tấn công vào nhau và đôi chân vẫn chưa đứng yên trên đất.
Hàn Ngọc Hà vừa vung roi đánh ra, bất ngờ cảm thấy có một vật đen mun lồng lộn như một con rồng bắt từ trên giáng xuống ngay đầu mình, trong lòng kinh hãi. Nàng tự biết ngọn roi vàng trong tay mình không làm sao chống đỡ nổi, nên lại càng kinh hãi hơn.
Giữa lúc đang luống cuống, nàng vội vàng vung chưởng trái lên, dùng thế Ngọc Thố Đảo Dược quét ra êm ru, chẳng hề nghe một tiếng động! Thế chưởng đó chính là một thế chưởng vô cùng tuyệt diệu trong Thái Âm Chưởng, vì nguồn chưởng lực âm nhu sẽ cuốn tới tới liên miên bất tận và có sức mạnh như xô bạt được cả núi đồi, quét ra nhanh như gió hốt, không có một sức mạnh nào bì kịp.
Thái Âm Chưởng Pháp là một môn tuyệt học lừng danh trong võ lâm, vậy uy lực của nó nào phải tầm thường? Khi luồng chưởng phong vừa quét tới, liền nghe bóng đen to lớn nọ gầm lên một tiếng quái dị và nhảy lui ra sau ngay tức khắc! Trong lúc Hàn Ngọc Hà vung chưởng quét đối phương lui ra xa, thì đồng thời cũng liền cảm thấy sức mạnh từ ngọn côn của đối phương cuốn tới hết sức dữ dội, thế lao tới của nàng cũng vì đó mà bị chậm lại và rơi trở xuống mặt đất.
Trong khi Hàn Ngọc Hà vừa mới đứng vững đôi chân, bất thần nghe có ba tiếng vèo vèo rít lên. Tiếp đó lại thấy ba bóng người nhanh nhẹn tràn thẳng tới, ba bóng người ấy chính là ba tên quái dị đó đang chiếu sáng ngời nhìn chăm chú vào Hàn Ngọc Hà, trông thật hung tợn! Lữ Lân sợ Hàn Ngọc Hà có điều sơ thất nên đưa chân tràn ngay tới, đứng sánh vai cùng nàng, quét mắt ngó về phía bóng đen to lớn khi nãy...
Vừa đưa mắt nhìn qua thì Lữ Lân và Hàn Ngọc Hà đều không thoát khỏi giật mình sửng sốt! Thì ra bóng đen to lớn đã bất thần từ ngoài khu rừng lao thẳng vào, đi đôi với một luồng kình phong mãnh liệt và đã bị luồng Thái Âm Chưởng của Hàn Ngọc Hà đẩy lui ấy, chẳng phải là một người đàn ông mà chính là một người đàn bà! Hai người trông thấy bà ta mặc một bộ y phục màu đen, thân người cao có ngoài bảy thước mộc, phì nộn phi thường, sắc mặt đỏ bầm như gan heo, môi dày mũi hểnh, đôi mắt hõm sâu, đôi mày rậm đen, diện mạo xấu xí đến mức không ai xấu xí hơn nữa! Hàn Ngọc Hà vốn đang hết sức tức giận, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt quá xấu xí của người đàn bà ấy, thì sau giây phút sửng sờ, nàng bất giác bật cười thành tiếng.
Người đàn bà đó tựa hồ biết Hàn Ngọc Hà đã bật cười trước diện mạo quá xấu xí của mình nên mớ thịt phì nộn trên khuôn mặt bà ta đều run rẩy, cất giọng the thé quá rằng:
- Sư phụ của ngươi hiện giờ ở đâu? Hãy nói mau! Hàn Ngọc Hà và Lữ Lân nghe người đàn bà xấu xí lên tiếng hỏi một câu rất đột ngột, khiến họ chẳng biết ất giáp chi ráo. Hai người băn khoăn không hiểu đối phương định hỏi sư phụ ấy là ai? Bà ta muốn hỏi Hỏa Phụng Tiên Cô? Ngọc Diện Thần Quân Đông Phương Bạch? Hay muốn hỏi hai nhân vật đã chôn vùi thân xác dưới đáy biển xanh từ bấy lâu nay, tức Thiên Tôn Thượng Nhân và Ban Long Tiên Bà? Hai người đứng sửng sờ trong phút chốc, bỗng thấy người đàn bà xấu xí đó bất thần vung ngọn côn sắt trong tay lên, gằn giọng quát to rằng:
- Sư phụ của hai đứa bây hiện giờ ở nơi nào? Hãy mau nói ngay! Gã đàn ông có thân hình cao lêu nghêu nhưng chỉ còn một giò đứng bên cạnh đấy, bèn lên tiếng nói:
- Đại tỷ, hãy bắt sống bọn chúng rồi sẽ tra hỏi sau có được không? Người đàn bà xấu xí chợt quay đầu lại, nhìn về phía gã đàn ông một giò hứ lên một lượt, mắng rằng:
- Ngươi còn lắm lời chi nữa? Nếu chẳng phải bọn ngươi cãi lời ta thì ngày hôm nay chúng ta đâu lại đến nỗi này? Vậy không mau câm miệng lại cho ta nữa sao? Người đàn bà ấy chẳng những diện mạo hết sức xấu xí mà ăn nói lại thô lỗ, xem ra chẳng hề có một chút chi gọi là trang nhã.
Gã đàn ông một chân không khỏi biến hẳn sắc mặt, đôi môi mấp máy như định nói chi, nhưng dường như hắn ta sợ hãi người đàn bà xấu xí nên đành câm miệng.
Lữ Lân nhìn qua bèn thầm nghĩ: "Dường như sư phụ của mình hoặc của Hàn Ngọc Hà, có ai đó là kẻ thù bất động đái thiên với đối phương, nên mới truy hỏi tung tích để gây sự trả thù như vậy. Riêng ba gã đàn ông quái dị kia vừa rồi đã bám sát theo mình mãi, nhưng không dám ra tay đánh nhau, rõ ràng là họ có ý chờ đợi người đàn bà xấu xí này đến trợ lực. Bọn họ sở dĩ vừa nhìn qua là đã đoán biết lai lịch của mình, rất có thể là do bọn họ đã trông thấy ngọn roi vàng trong tay của Hàn Ngọc Hà, vì nó là một món binh khí từng nổi danh khắp võ lâm. Chỉ cần nhìn qua có thể đoán biết được chủ nhân của nó là ai rồi!" Và nghĩ thế, nên Lữ Lân bèn hạ giọng hỏi:
- Bà định hỏi ai thế? Hỏa Phụng Tiên Cô và Hàn Tốn đại hiệp đều đã tạ thế cả rồi.
Người đàn bà xấu xí trước tiên hiện vẻ sửng sốt, nhưng tiếp đó lại quát to rằng:
- Cái chi là Hỏa Phụng Tiên Cô và Hàn đại hiệp? Hàn Ngọc Hà trông thấy lời nói của đối phương xúc phạm đến danh dự của cha mình, nên tức giận to tiếng nói:
- Bà thử lặp lại câu nói ấy một lần nữa xem? Lữ Lân cũng không khỏi ngạc nhiên, nhưng kế đó chàng đoán biết bên trong việc ấy chắc chắn có điều ngộ nhận chi. Chàng vội đưa mắt ra hiệu với Hàn Ngọc Hà, và lên tiếng hỏi:
- Nếu thế, bà định hỏi ai chứ? Người đàn bà xấu xí nghiến đôi hàm răng nghe kèn kẹt, sắc mặt đầy vẻ hung tợn trông chẳng khác chi một con quỷ dạ xoa, nói:
- Ta muốn hỏi tên Lục Chỉ tặc, một con người chẳng kể chi tín nghĩa, nhẫn tâm sát hại võ lâm đồng đạo, đáng kinh tởm hơn loài cầm thú ấy! Lữ Lân và Hàn Ngọc Hà đều nghe rõ giọng nói của người đàn bà xấu xí tỏ ra hết sức căm hận và ngay đến sắc diện của ba gã đàn ông kia cũng đang đầy nét hằn! Lữ Lân không khỏi hết sức lấy làm lạ, thầm nghĩ Lục Chỉ tặc mà bà ta vừa nói có phải là Lục Chỉ Tiên Sinh trên Tiên Nhân Phong trong vùng núi Võ Di hay không? Bởi thế chàng bèn lên tiếng nói:
- Có phải bà muốn nói Lục Chỉ Tiên Sinh ở Tiên Nhân Phong đấy không? Ông ấy cũng đã chết rồi! Người đàn bà hứ lên một tiếng to, nước bọt từ hai khóe miệng bay ra tung tóe nói:
- Cái chi là Lục Chỉ Tiên Sinh? Hai tên tiểu tặc ngươi giấu đầu lòi đuôi mãi, vậy chớ nên giả vờ nữa, hãy nếm thử mùi vị cây gậy sắt của ta đây! Dứt lời, bà ta bèn vung mạnh ngọn côn sắt lên, dùng thế Thiên Quân Vạn Mã quét thẳng tới trước, mang theo một luồng kình phong ào ạt mãnh liệt không thể tả.
Lữ Lân và Hàn Ngọc Hà đều hết sức tức giận. Hai người liền nhanh nhẹn nhảy lùi ra sau một bước, Hàn Ngọc Hà vung chưởng dùng thế Hằng Nga Bôn Nguyệt quét thẳng về phía đối phương, trong khi Lữ Lân cũng nhanh nhẹn vung chỉ điểm tới! Những môn tuyệt học mà hai người đã rèn luyện suốt hai năm qua, một đàng là âm nhu, một đàng là dương cang, do đó hai luồng kình lực phối hợp lại, công thẳng về phía người đàn bà xấu xí, thì liền gây nên một sức mạnh không ai có thể tưởng tượng nổi. Bởi thế, cát sạn trên mặt đất liền bị chỉ lực và chưởng phong cuốn bay lên mịt mù, trông chẳng khác chi một cơn gió lốc.
Người đàn bà xấu xí, tựa hồ biết được võ công đối phương rất lợi hại, nên bất thần diễn biến ngay thế võ, vung cây côn sắt ra vun vút, gây thành một bức tường sắt thép che kín thân người lại.
Kịp khi luồng chưởng phong và luồng chỉ lực cuốn tới, thì bức tường sắt thép do cây côn sắt gây ra, đã chận đựng được thế công ấy ngay.
Nhưng vì sự phối hợp giữa luồng chưởng phong và chỉ lực cả Lữ Lân và Hàn Ngọc Hà có tác dụng âm dương hỗ trợ cho nhau, nên sức mạnh cuốn tới cuồn cuộn không bao giờ dứt, mãnh liệt phi thường khiến thân hình to lớn của người đàn bà xấu xí ấy lảo đảo không còn đứng vững đôi chân, bị hất bay liên tiếp ra sau đến bảy tám thước dài! Vì thế, người đàn bà ấy tức giận gầm to, liên tiếp vung mạnh cánh tay nện thẳng đầu ngọn côn sắt xuống mặt đất, khiến đầu côn lún sâu đến một thước mộc, và nhờ đó bà ta mới gượng đứng vững thân người lại được.
Liền đó người đàn bà xấu xí bèn nhanh nhẹn quay mặt nhìn về phía ba gã đàn ông bên cạnh, quát rằng:
- Trong Bát Long Thiên Âm của Lục Chỉ tặc lấy được, lại có ghi chép cả những môn võ công gì tinh tuyệt lắm hay sao? Gã đàn ông một chân lêu nghêu, lên tiếng đáp:
- Không có, nhưng chỉ với Bát Long Thiên Âm cũng đã vô cùng lợi hại rồi.
Hàn Ngọc Hà và Lữ Lân sau khi từ hoang đảo trở về đất liền, đây là lần đầu tiên sử dụng tuyệt học mà họ đã rèn luyện được, để đối kháng với kẻ thù. Do đó, khi họ trông thấy vừa sử dụng một thế võ đánh ra, là đã đẩy lui được người đàn bà xấu xí, thì trong lòng đều hết sức vui mừng. Họ đang định thừa thắng tràn tới tấn công tiếp đối phương, thì bỗng nghe người đàn bà đó nói đến bốn tiếng Bát Long Thiên Âm nên không khỏi giật mình, dừng chân đứng yên lại ngay.
Người đàn bà nạt to rằng:
- Chỉ nói bá láp! Chả lẽ võ công của hai tên tiểu tặc này vừa sử dụng, chẳng phải là võ công trong Bát Long Thiên Âm hay sao? Nếu không phải như vậy, thì tại sao võ công của chúng lại cao cường hơn cả ta nữa? Gã đàn ông một giò nghe thế, sắc mặt không khỏi lộ vẻ luống cuống, nói:
- Đại tỷ, việc ấy thì tôi... hoàn toàn không được biết. Chúng tôi chỉ biết là hai năm về trước Lục Chỉ tặc nổi lên gây náo loạn trong võ lâm, khiến rất nhiều cao thủ bị mất mạng dưới Bát Long Thiên Âm của hắn, trong khi chẳng hề nghe ai nói là hắn dùng võ công để đánh nhau với ai bao giờ! Lữ Lân và Hàn Ngọc Hà nghe đến đây, lòng không khỏi thoáng có một ý nghĩ. Do đó, Hàn Ngọc Hà bèn ngắt lời hỏi:
- Này Lục Chỉ tặc mà các người đang nói, có phải chính là tên Cầm Ma ấy không? Gã đàn ông một chân đưa mắt nhìn về phía người đàn bà xấu xí một lượt, tựa hồ trước khi bà ta cho phép, hắn không dám lên tiếng nói bừa bãi vậy.
Người đàn bà xấu xí hỏi:
- Cái chi là Cầm Ma chứ? Gã đàn ông một chân nghe thế, mới lên tiếng nói:
- Đại tỷ, trước đây hai năm, Lục Chỉ tặc có xuất đầu lộ diện trong võ lâm độ hai tháng.
Lúc bấy giờ, người trong võ lâm đều gọi hắn là Cầm Ma. Tuy không ai trông thấy được diện mục của hắn, song kể từ ngày hắn tìm đến gây rối cho Phi Hổ Tiêu Cục tại Nam Xương, rồi lưu lại dấu tay trên vách đá bên cạnh gian hầm bí mật của Lữ Đằng Không, thì nhân vật võ lâm mới được biết hắn ta là kẻ có một bàn tay sáu ngón, nên đều gọi hắn là Lục Chỉ Cầm Ma.
Người đàn bà xấu xí khẽ gật đầu, nói:
- Té ra là thế! Lữ Lân nghe gã đàn ông một chân nhắc đến mọi việc xảy ra trước đây hai năm, thì máu nóng trong người chàng không khỏi sôi lên sùng sục. Nếu hai năm trước không có chuyện rắc rối đó xảy ra, thì mãi đến giờ phút này, cha mình vẫn còn tráng kiện, vui sống trong gia đình, thì thật hạnh phúc biết bao! Giờ đây, tuy chàng đã học được những môn võ công cao tuyệt trong đời, nhưng nguồn hạnh phúc gia đình của chàng không làm sao tìm lại được nữa.
Đôi mày dài của Lữ Lân liền nhướng lên cao, to tiếng nói:
- Lục Chỉ tặc mà các người hỏi, cũng chính là kẻ thù bất cộng đái thiên với tôi. Hiện giờ, hắn ta đang ở nơi nào, vậy các người có biết rõ không? Người đàn bà xấu xí bỗng đưa cao cánh tay lên nhổ chiếc côn sắt lên khỏi đất, rồi lại đưa mắt nhìn về gã đàn ông một chân đang đứng cạnh đấy.
Gã đàn ông ấy bèn lên tiếng hỏi:
- Ngươi là ai thế? Lữ Lân đáp:
- Ta đây chính là Lữ Lân, con trai của Phi Hổ Lữ Đằng Không mà ông vừa nói đến! Gã đàn ông một chân "ồ" lên một tiếng dài, nói:
- Té ra ngươi chính là tên tiểu tặc Lữ Lân! Lữ Lân nghe thế, không khỏi hết sức tức giận, nói:
- Tại sao ông bạn chạm đến danh dự người ta như thế? Người đàn bà xấu xí to tiến nói:
- Chẳng cần phải biết chúng ta là ai, cứ hỏi cho ra tung tích của tên Lục Chỉ tặc là được rồi! Lữ Lân gằn giọng quát to rằng:
- Cái chi là tung tích của tên Lục Chỉ tặc? Tôi làm sao biết được chứ? Gã đàn ông một chân cất tiếng cười nhạt, nói:
- Nếu ngươi không biết, thì tại sao ngọn Tử Dương Đao của ta lại ở bên sườn người thế kia được? Lữ Lân vừa nghe qua lời nói của đối phương, thì không khỏi ngơ ngác, vì chẳng hiểu ất giáp chi cả. Chàng lên tiếng hỏi:
- Cái chi là Tử Dương Đao? Hàn Ngọc Hà đang đứng cạnh đấy, trông thấy gã đàn ông một chân lúc nào cũng đưa đôi măt nhìn đăm đăm vào thanh đao đeo lủng lẳng bên sườn Lữ Lân, nên như thoáng hiểu ra mọi lẽ, quay về Lữ Lân nói:
- Lữ công tử, gã đàn ông đó bảo thanh đao tía đang đeo bên sườn anh, chính là của hắn trước kia! Lữ Lân vốn có tính ngay thẳng, do đó chàng thấy thanh đao của mình đang sử dụng, chính là vật vô chủ mà chàng đã nhặt được trên chiếc thuyền to lớn không người trước đây hai năm, nên sự tức giận trong lòng chàng liền giảm đi ít nhiều, hạ giọng hỏi:
- Thế sao? Gã đàn ông một chân bèn cất giọng lạnh lùng nói:
- Lẽ tất nhiên.
Lữ Lân lên tiếng giải thích:
- Ngọn đao này nguyên tôi đã nhặt được trên một chiếc thuyền to, nhưng không có chủ.
Nó là vật vô chủ, thế giờ đây ông lại bảo là của ông, vậy ông có bằng cớ gì để chứng thực điều đó? Gã đàn ông một chân đang tỏ ra luống cuống, thì người đàn bà xấu xí đứng bên cạnh đã gằn giọng quát rằng:
- Cần chi phải có bằng cớ để chứng minh?
- Rõ là trò đùa! Nếu chỉ nói một cách vô căn cứ như vậy, thì bảo tôi phải dâng hai tay đưa lưỡi đao này cho các người hay sao? Sắc mặt của người đàn bà xấu xí như càng có vẻ giận dữ hơn, vung mạnh ngọn côn sắt ra, gây thành một luồng kình phong ào ạt, cuốn thẳng tới trước! Nhưng ngọn côn sắt của bà vừa mới đánh ra được nửa chừng, thì bỗng bà ta thu nhanh trở về ngay, không nhằm tấn công đối phương.
Bà ta tỏ ra hết tức giận, giáng mạnh đầu ngọn côn sắt xuống đất nghe một tiếng ầm nói:
- Lão tam, ngươi hãy kể lại mọi việc đã xảy ra, khiến ngươi bị mất thanh đao ấy cho nó nghe qua một lượt nào!
- Tiểu tặc kia! Chỉ cần ngươi có đi đứng ít nhiều trong võ lâm thì ngươi tất nhiên sẽ biết được ngọn Tử Dương Đao này chính là di vật của Tử Dương Chân Nhân, và bấy lâu nay thuộc quyền sở hữu của ta.
Trước đi hai năm, khi Lữ Lân vừa nhặt được thanh đao màu tía này, thì trong lòng cậu ta nhớ mang máng về lai lịch của nó. Giờ đây, bỗng chàng nghe gã đàn ông một chân bảo thanh đao đó là của Tử Dương Chân Nhân, thì trong lòng chàng mới như bừng nhớ lại, buột miệng nói:
- Ồ! Té ra bốn người các ông đều là nhân vật trong Xuyên Trung Lục Xú.
Tử Dương Chân Nhân nguyên là một bậc danh hiệp tiền bối trong phái Võ Đang, song vì có sự bất hòa giữa các sư huynh và sư đệ trong môn phái nên mang ngọn Tử Dương Đao, tức món vật quý báu trấn sơn của môn phái, ra đi đến vùng Xuyên Khang và sau đó đã chết tại vùng Xuyên Trung.
Ngọn Tử Dương Đao vì thế đã lưu lạc từ Xuyên Trung, và sau đó gã lão tam trong Xuyên Trung Lục Xú là Xú Kim Cang Vương Nguyên lấy được. Chuyện đó trong võ lâm có rất nhiều người được biết.
Bởi thế, những nhân vật trong phái Võ Đang đã mấy lần kéo nhau vào vùng Xuyên Khang, có ý tìm Xuyên Trung Lục Xú để lấy ngọn đao trở về.
Nhưng vì số người Xuyên Trung Lục Xú đều là số người tuyệt kỹ võ công cao cường, hơn nữa họ là số người am thuộc địa hình Xuyên Trung, nên số nhân vật trong phái Võ Đang đã mấy lần kéo đến đều bị thiệt thòi to trước họ, và đành phải thất vọng trở về với hai bàn tay không!
Chương trước | Chương sau