Lữ Lân đưa bàn tay trái vỗ vào sườn nói:
bạn đang xem “Lục chỉ cầm ma - Nghê Khuông ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Đây là một chiếc cuốc cùn, nhưng nếu ngươi có bản lãnh thì hãy tràn tới giật lấy nó xem nào.
Hàn Ngọc Hà biết chỉ với ngọn roi vàng trong tay của mình, chắc khó bề thủ thắng được Lữ Lân. Trong khi đó Lữ Lân lại may mắn lấy được ngọn đơn đao sắc bén, khiến nàng lại càng khó hạ cậu ta hơn.
Bởi thế, khi nghe Lữ Lân lên tiếng thách thức, trong lòng nàng lại càng thêm tức giận, cất tiếng cười nhạt nói:
- Nếu thật sự là kẻ anh hùng thì hãy định ra một cách tỷ thí khác để so tài cao thấp, chứ đánh giằng co như thế này thì có ích chi? Cá tính của Lữ Lân rất nóng nảy và cũng rất cứng rắn, nên sau khi nghe qua lời nói của Hàn Ngọc Hà, cậu ta không ngớt cất tiếng cười nhạt. Đoạn thò tay vào sườn rút chiếc cuốc cùn đưa lên cao, quát rằng:
- Đây, ta sẽ ném vật này ra xa, và kẻ nào cướp được vào tay, xem như kẻ ấy chiến thắng, có quyền xử trị người chiến bại.
Hàn Ngọc Hà nghe thế trong lòng không khỏi thầm vui mừng. Vì nàng tự biết mình có thuật khinh công cao cường hơn đối phương, vậy nếu tranh đoạt chiếc cuốc ấy, tất nàng sẽ chiếm ưu thế hơn.
Bởi thế, Hàn Ngọc Hà mong rằng nhờ đó mình giữ vai kẻ chiến thắng, rồi hành hạ Lữ Lân cho đến chết, và sau đó cho dù nàng phải vùi thây giữa biển khơi, cũng hả lòng căm tức.
Nhưng Hàn Ngọc Hà sợ Lữ Lân lên tiếng nói thế rồi bất thần lại thay đổi ý định, nên cố ý cười nhạt nói:
- Đố ngươi dám? Lữ Lân nghe qua lời khinh miệt ấy của Hàn Ngọc Hà, liền cất tiếng to cười khanh khách nói:
- Ta sẽ ném chiếc cuốc cùn này cắm thẳng vào cột buồm to kia, xem ngươi có bản lãnh chi tranh đoạt được cho biết? Hàn Ngọc Hà nói:
- Như thế thì hay lắm.
Lữ Lân bèn vung cánh tay lên ném thẳng chiếc cuốc về phía trước mang theo một luồng kinh phong ào ạt. Qua một tiếng phập to, lưỡi cuốc đã cắm thẳng vào cây cột buồm chính, cách mặt ván cao độ một trượng rưỡi.
Kế đó lại đưa thanh đao lên ngay lồng ngực, giọng lạnh lùng nói:
- Vì ta thương hại ngươi vừa rồi đã nhỏ mấy giọt nước tiểu mèo, vậy ta bằng lòng nhường cho ngươi ra tay trước.
Chỉ với câu nói đó, Hàn Ngọc Hà cũng không thể buông tha cho Lữ Lân được. Nhưng nàng thấy chẳng cần tranh chấp ngay với cậu ta, mà chỉ cần thủ thắng được trong tỷ thí, rồi sẽ tìm cách hành hạ cậu ta khóc lên khóc xuống, khổ sở đến chết mới nghe.
Do đó, sắc mặt của Hàn Ngọc Hà đã trở thành lạnh buốt, nhanh nhẹn tràn về phía trước, và đã đứng sững trước cây cột buồm to ở giữa thuyền.
Hàn Ngọc Hà đoán biết nếu mình tràn về phía trước, chắc chắn Lữ Lân sẽ tràn theo để ngăn chặn lại. Vì thế khi vừa tràn đến nơi, nàng vội vàng vung ngọn roi quét vút tới.
Nhưng Lữ Lân cũng không dám chậm trễ, vung ngọn đơn đao, dùng thế Dã Hỏa Thiêu Thiên đỡ thẳng về phía ngọn roi của Hàn Ngọc Hà.
Lúc ấy Hàn Ngọc Hà chỉ quyết chí đoạt chiếc cuốc để thắng cuộc, nên ngọn roi của nàng quét tới mặc dầu xem ra mãnh liệt, song kỳ thực đó chỉ là một hư thế mà thôi.
Chính vì vậy khi ngọn roi vàng của nàng sắp quét đến trước lồng ngực của Lữ Lân như một linh xà, bất thần nàng đã thu nhanh trở về.
Lữ Lân trông thấy vậy không khỏi hết sức kinh ngạc, và giữa lúc cậu ta chưa nhận định được đối phương sắp làm gì, thì Hàn Ngọc Hà đã điểm nhẹ đôi chân, vọt người bay bổng lên khoảng không.
Sư phụ của Hàn Ngọc Hà là Hỏa Phụng Tiên Cô có mối tương quan rất sâu xa với Phi Yến Môn, nên thuật khinh công của bà ta ít nhiều có liên quan đến thuật khinh công của môn phái ấy. Khi bà ta truyền dạy cho Hàn Ngọc Hà, thì Hàn Ngọc Hà đã sử dụng một thuật khinh công hết sức thần diệu.
Bởi thế chỉ qua một cái bay vút lên, Hàn Ngọc Hà phi thân bay bổng lên cao đến bảy tám thước.
Lữ Lân trông thấy Hàn Ngọc Hà phi thân bay bổng lên cao, nhắm hướng chiếc cuốc đang cắm đứng trên cột buồm lướt tới, thì trong lòng cuống quýt. Tuy chiếc cuốc ấy không phải là một món binh khí có giá trị gì, nhưng nếu Hàn Ngọc Hà đoạt được vào tay nàng sẽ là kẻ chiến thắng, và cậu ta đành phải cúi đầu nghe theo sự xử phạt của nàng.
Thật ra, Lữ Lân không phải sợ đối phương hành hạ mình, nhưng nếu cậu ta bị chiến bại chắc chắn Hàn Ngọc Hà sẽ lên tiếng cười cợt, khiến cậu ta càng đau đớn hơn tất cả các hình phạt khác.
Lữ Lân vận dụng chân khí điểm mạnh đôi chân bay vọt theo nàng.
Nhưng vì tài khinh công của Lữ Lân kém sút hơn Hàn Ngọc Hà, nên cậu ta bay vọt lên vẫn còn thấp hơn đối phương đến hai thước mộc.
Lữ Lân biết mình không thể nào đem thuật khinh công để so sánh với Hàn Ngọc Hà, nên khi lướt người lên khoảng không, cậu ta bèn vung mạnh ngọn đơn đao ra, dùng thế Nữ Oa Bổ Thiên nhắm thẳng Hàn Ngọc Hà công tới.
Thế Nữ Oa Bổ Thiên bắt đầu từ dưới quét ngược trở lên nhất là Lữ Lân lại sử dụng rất tinh tuyệt, nên lưỡi dao Lữ Lân lướt nhanh đi như gió, nhắm thẳng vào đùi của Hàn Ngọc Hà chém tới.
Hàn Ngọc Hà sau khi bay vọt lên khoảng không, tay phải lại vung ngọn roi vàng, nhắm ngay cột buồm quét tới. Nàng vốn cố ý dùng ngọn roi mềm quấn lấy cột buồm rồi nương vào ngọn roi, tiếp tục bay vọt lên cao hơn nữa.
Nhưng chẳng ngờ lúc bấy giờ, bỗng nàng nghe có tiếng gió lạ ở dưới chân, vội vàng cúi mặt nhìn xuống, thấy Lữ Lân đang vung đao chém thẳng vào đùi mình, nên hết sức kinh hoàng.
Vì lúc ấy cánh tay phải của nàng đang vung ngọn roi về phía trên nên ở phía dưới chân hoàn toàn sơ hở, không làm sao đủ thời giờ để đỡ gạt.
Trong khi đó, thế đao của Lữ Lân lướt tới lại vô cùng nhanh nhẹn, khiến Hàn Ngọc Hà chưa kịp vận dụng chân lực, nương ngọn roi để tiếp tục bay bổng lên cao, thì ngọn đao đã lướt sắp đến nơi rồi...
Giữa cơn bối rối, Hàn Ngọc Hà chỉ còn cách dùng chưởng trái đè mạnh vào cột buồm, rồi nương theo đó bay vọt ra xa, buông mình đáp nhẹ xuống mặt ván thuyền. Như vậy, kể ra nàng cũng đã đối phó rất nhanh nhẹn, nên thoát khỏi được sự hiểm nguy của thế đao Nữ Oa Bổ Thiên của Lữ Lân.
Nhưng mặc dù nàng thoát khỏi vòng nguy hiểm, song không thể đoạt được chiếc cuốc cùn đang cắm chặt trên thân buồm.
Lữ Lân thấy mình dùng một thế đao đẩy lui được Hàn Ngọc Hà, trong lòng hết sức vui mừng, vội vàng đưa thân điểm nhẹ lên thân cột buồm, tiếp tục vọt lên cao sáu bảy thước nữa.
Thân người của Lữ Lân chỉ vọt cao thêm được độ sáu bảy thước, nhưng vì tài khinh công của cậu ta chưa đến mức có thể vận dụng liên tục chân lực trong người để vọt liên tiếp lên mấy lượt, nên bất đắc dĩ phải vung ngọn đơn đao ra, nhắm ngay cột buồm chặt tới nghe một tiếng phập.
Ngọn đơn đao của Lữ Lân hết sức sắc bén, lưỡi đao đã chặt sâu vào thân gỗ, Lữ Lân liền đè mạnh một bàn tay lên cán đao, lấy đà để vọt thêm lên cao như vừa rồi.
Sau hai lần dùng cách đó liên tiếp, thân người của Lữ Lân đã cách sàn thuyền đến một trượng ba. Xem ra, nếu cậu ta vọt lên thêm lần thứ ba nữa, chắc chắn cậu ta sẽ chụp được chiếc cuốc vào tay, và xem như là đã thắng cuộc.
Chẳng ngờ ngay lúc ấy, Lữ Lân bất thần nghe có tiếng cười trong trẻo của Hàn Ngọc Hà, từ trên cao sà xuống thấp, khiến cậu ta hết sức kinh hoàng.
Lữ Lân không làm thế nào tưởng tượng được, bỗng nhiên lại có tiếng cười của Hàn Ngọc Hà từ trên cao vọng xuống. Song cậu ta biết mọi việc đang rất nguy cấp, nên vội vàng ngửa mặt nhìn lên, và đã trông thấy Hàn Ngọc Hà đang ở cạnh đấy bay thẳng tới, trông chẳng khác nào một con quái điểu, nhắm chụp vào ngọn cuốc đang cắm đứng trên cột buồm.
Thì ra, vừa rồi khi Hàn Ngọc Hà tránh được thế đao của Lữ Lân, nàng trông thấy Lữ Lân lại tiếp tục vọt lên cao định đoạt lấy chiếc cuốc trên cột buồm, nên nàng biết mình không thể ra tay nhanh hơn đối phương, bằng cách lại phi thân bay vọt lên lần thứ hai. Giữa lúc cấp bách ấy, bỗng một diệu kế kịp thời lóe lên trong óc nàng. Nàng liền điểm nhẹ đôi bàn chân, nhắm một cây cột buồm phụ đứng cạnh đấy lướt tới, nhanh nhẹn trèo thẳng lên cao.
Nhờ khinh công của Hàn Ngọc Hà cao cường hơn Lữ Lân, chẳng mấy chốc nàng vượt cao hơn Lữ Lân.
Giữa lúc Lữ Lân mới định vung đao chém thẳng vào cột buồm để lấy đà vọt lên lần thứ ba, thì Hàn Ngọc Hà đã vượt lên cao được đến hai trượng rưỡi rồi.
Hơn nữa, cây cột buồm phụ ấy chỉ cách xa cây cột buồm chính độ bảy tám thước mà thôi, Hàn Ngọc Hà chỉ cần đè mạnh đôi bàn tay lên thân cột buồm, rồi dùng thế Lạc Nhạn Bình Sa là có thể từ trên cao phi thân lướt xéo đến cây cột buồm chính, nơi có chiếc cuốc đang cắm đứng ở đấy.
Lữ Lân tính chắc là mình sẽ đắc thắng, nhưng chẳng ngờ Hàn Ngọc Hà từ trên cao bay thẳng xuống. Lữ Lân ngửa đầu thấy ngọn roi vàng chớp lập lòe của Hàn Ngọc Hà đã quấn được cán chiếc cuốc, và giật mạnh cánh tay trở về, khiến chiếc cuốc liền bị ngọn roi cuốn bay theo về phía nàng.
Lữ Lân cuống quýt cất tiếng quát to, rồi lại nhanh nhẹn vọt lên cao ba thước nữa.
Trong khi thân người cậu ta hãy còn lơ lửng trên khoảng không thì nhanh nhẹn vung đao tấn công tới tấp về phía Hàn Ngọc Hà ba thế võ mãnh liệt.
Hàn Ngọc Hà lúc ấy vẫn có ý định đoạt cho kỳ được chiếc cuốc, nên chẳng hề phản công trở lại, nên ba thế đao của Lữ Lân đã vạch thành ba vết thương dài trên vai nàng.
Nhưng cũng may vì Lữ Lân khi bay vọt lên, chân khí đã bị gián đoạn, nên thân người đang nhanh nhẹn sa trở xuống. Nhờ vậy thương thế trên bả vai của Hàn Ngọc Hà cũng không đến nỗi trầm trọng lắm. Nếu Lữ Lân là người có thuật khinh công khá cao, để giữ yên thân mình trên khoảng không trong giây lát, thì chắc chắn Hàn Ngọc Hà đã bị mất mạng rồi.
Hàn Ngọc Hà xoay mạnh thân người giữa khoảng không và nhắm sạp thuyền buông mình rơi nhẹ trở xuống.
Đồng thời, nàng vung ngọn roi vàng ra nghe vun vút nhắm thẳng Lữ Lân phản công tới tấp.
Lữ Lân trông thấy Hàn Ngọc Hà đã đoạt được chiếc cuốc vào tay, trong lòng hết sức thất vọng, nên cậu ta lại càng liều thêm, vung đơn đao đánh mạnh đánh thẳng, chẳng hề lùi bước trước sức phản công của đối phương.
Lúc ấy khoảng cách giữa hai người rất gần. Hai người chỉ cất tiếng hừ to qua giọng mũi, rồi không ai nói với ai một lời, kẻ vung đao người vung roi, đánh nhau vô cùng quyết liệt. Lữ Lân vì nóng lòng muốn đoạt lại chiếc cuốc, nên đã dùng Phi Hổ Tam Thức đánh ra tới tấp, khiến ánh thép của đơn đao chiếu lập lòe dày đặc cả khoảng không, thế võ mỗi lúc lại càng hiểm hóc và ồ ạt.
Hàn Ngọc Hà vì thấy mình đã nắm chắc phần thắng trong tay, nên vội vàng nhảy lui để tránh, và nhờ thế nhảy lui ấy nàng đã tránh khỏi hai thế đao trong đường Phi Hổ Tam Thức.
Kịp khi Lữ Lân dùng thế Ngã Hổ Đằng Diệu công tới, thì nàng mới vung ngọn roi vàng trong tay đánh thẳng vào thế công của đối phương.
Tức thì hai món binh khí liền va chạm, gây thành một tiếng xoảng vang dội, đi đôi với những đốm lửa đỏ lòm bắn ra tung tóe. Thế là ngọn roi vàng của Hàn Ngọc Hà đã quấn cứng lưỡi đao của Lữ Lân.
Hàn Ngọc Hà gằn giọng nói:
- Thằng bé thối kia. Xem giờ đây ngươi chạy đâu thoát được nữa? Dứt lời, nàng bèn vung mạnh cánh tay lên, định giật mất lưỡi đao thép trong tay Lữ Lân.
Nhưng chẳng ngờ Lữ Lân dù sao cũng là một người rất có căn bản về võ học, nên kịp thời giật mạnh cánh tay trở về, suýt nữa đã giật được thanh đao thoát khỏi ngọn roi vàng của đối phương.
Hàn Ngọc Hà thấy thế nhanh nhẹn hạ thấp cánh tay xuống để giữ chặn ngọn đơn đao của Lữ Lân lại, không cho đối phương thu trở về như ý muốn.
Nàng cũng cùng một lúc, vung cánh tay trái lên, quơ chiếc cuốc nhắm quét ngang về phía Lữ Lân.
Lúc bấy giờ giữa Lữ Lân và Hàn Ngọc Hà chỉ cách nhau không hơn ba thước mộc, do đó qua thế quét tới ấy, trừ phi Lữ Lân phải buông bỏ lưỡi đao, tránh ra xa mới mong tránh khỏi.
Song, vì Lữ Lân đã quyết một mất một còn với địch nên đâm liều, giương năm ngón tay trái ra chẳng khác chi những chiếc móng sắt, nhắm chụp thẳng vào chiếc cuốc đang quét tới.
Thế chụp ấy của Lữ Lân vừa nhanh nhẹn vừa chính xác, nên chiếc cuốc đã bị cậu ta nắm cứng vào tay.
Đằng này, Hàn Ngọc Hà cũng không nhượng đối phương, nên vội vàng buông bỏ cán cuốc, vung chưởng đánh bất ngờ vào bả vai của Lữ Lân.
Vì tay của Lữ Lân đang bận giữ kín hai món binh khí, nên không kịp thu về chống đỡ.
Vả lại thế đánh ấy của Hàn Ngọc Hà quá bất thần, nên cậu ta không làm thế nào đoán biết trước được. Bởi thế chưởng lực của Hàn Ngọc Hà đã giáng trúng thẳng vào vai của cậu ta, khiến cậu ta đau đớn đến mức hết tự chủ, rồi buông lỏng chiếc cuốc đánh rơi ầm xuống sàn thuyền.
Tiếp đó Hàn Ngọc Hà lại vội vàng thu nhanh chiếc roi trở về, và bắt từ trên cao quét xéo vào sườn của Lữ Lân khiến cậu ta cảm thấy đau nhói.
Chương trước | Chương sau