Old school Swatch Watches
Lục chỉ cầm ma - Nghê Khuông

Lục chỉ cầm ma - Nghê Khuông


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 49
5 sao 5 / 5 ( 91 đánh giá )

Lục chỉ cầm ma - Nghê Khuông - Chương 42

↓↓
Đàm Nguyệt Hoa đứng cạnh đấy vô cùng kinh ngạc.


Đông Phương Bạch cất giọng lạnh lùng cười khanh khách, rồi thong thả bước về phía hai bóng đen. Trong khi đó, hai bóng đen cũng đã quay mặt lại, và lần này thì Đàm Nguyệt Hoa nhận rõ là Kim Cô Lâu và Hắc Thần Quân.


Hai nhân vật này nguyên là một đôi đại ma đầu, từ trước đến nay hoành hành khắp võ lâm, xem thường mọi người, thế mà giờ đây sắc mặt đang tràn đầy vẻ kinh hoàng. Họ đứng sánh vai nhau như đang đối phó với một kẻ đại địch.


Ngọc Diện Thần Quân Đông Phương Bạch, trái lại, thung dung đưa chân bước thong thả về phía họ...

bạn đang xem “Lục chỉ cầm ma - Nghê Khuông ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Đám mây đen trên nên trời đã được gió thổi tan, ánh trăng sáng lại bắt đầu chiếu vằng vặc nơi nơi, giúp Đàm Nguyệt Hoa càng nhìn thấy rõ hơn dáng điệu uy nghi, diện mạo xinh đẹp đầy hào hoa của Đông Phương Bạch. Ông ta quả chẳng khác chi một tiên đồng hạ thế.


Nàng càng nhìn càng cảm thấy trong lòng say sưa, ngây ngất.


Chẳng mấy chốc, Đông Phương Bạch đã bước đến trước mặt Kim Cô Lâu và Hắc Thần Quân, cất giọng lạnh lùng nói:


- Lâu quá không được gặp mặt nhau.


Kim Cô Lâu và Hắc Thần Quân đưa mắt nhìn nhau một lượt. Hắc Thần Quân lên tiếng nói:


- Té ra là Đông Phương huynh! Quả lâu quá không gặp được nhau.


Đôi mày lưỡi kiếm của Đông Phương Bạch khẽ nhướng cao nạt rằng:


- Ai là huynh đệ với các người chứ? Hắc Thần Quân và Kim Cô Lâu đều là những nhân vật khét tiếng trong võ lâm, nhất là Hắc Thần Quân, bấy lâu nay hùng cứ tại Vạn Hốt Cốc trong Thái Sơn, tự cho mình như một vị thổ vương. Riêng về món ám khí Hắc Mang Lăng và tuyệt kỹ Hắc Sa Chưởng của lão ta vừa lợi hại vừa thâm độc, nên những nhân vật võ lâm tầm thường nào dám đối kháng thẳng với lão ta. Vì thế lão ta nghiễm nhiên đã trở thành một bậc tông sư trong giới giang hồ.


Thế mà lúc bấy giờ, Đông Phương Bạch đã nạt thẳng vào mặt hai người chẳng hề tỏ ra vị nể, nhưng cả hai chỉ thoáng hiện nét tức giận trên mặt, chứ chẳng hề lên tiếng nói chi cả.


Đông Phương Bạch lại cất giọng lạnh lùng hỏi rằng:


- Các ngươi đến đây làm gì? Hắc Thần Quân đáp:


- Chúng tôi có ý định đi đến Quỷ Cung để gặp mặt Thanh lão quỷ, nên mới đi ngang qua nơi này.


Đông Phương Bạch hừ lên một lượt rồi nói:


- Các ngươi vừa rồi có trông thấy một người thiếu niên đến đây không?


- Chúng tôi mới đến đây thôi, nhưng vừa rồi có trông thấy hai bóng người, dường như một nam một nữ cùng chạy bay về hướng đông. Vì chúng tôi không trông thấy rõ, nên chẳng biết đấy có phải là người mà Đông Phương... tiên sinh định tìm hay chăng? Đông Phương Bạch trầm ngâm giây lát nói:


- Một nam một nữ? Kim Cô Lâu đáp:


- Đúng thế! Đông Phương Bạch ngửa mặt suy nghĩ, thấy Lữ Lân đi đến có một mình, chắc không có ai cùng kết đoàn với cậu ta nữa. Vậy nếu là một nam một nữ, thì có lẽ đấy là người nào khác.


Và như vậy thì Lữ Lân chưa đến nơi này, rất có thể trên đường đi, cậu ta đã gặp chuyện chi bất trắc rồi? Suy nghĩ giây lát, Đông Phương Bạch bỗng khoát tay nói:


- Các vị hãy đi đi! Kim Cô Lâu và Hắc Thần Quân như được lệnh đại xá, đôi chân từ từ bước lui ra sau ngoài một trượng. Nhưng bọn họ chưa kịp quay lưng lại để bỏ chạy về phía trước, thì lại nghe Đông Phương Bạch kêu to rằng:


- Hãy chậm đã! Qua tiếng kêu ấy, Kim Cô Lâu và Hắc Thần Quân không khỏi kinh hoàng, dừng chân đứng yên lại ngay, lên tiếng hỏi:


- Đông Phương... tiên sinh, ông còn có chi hỏi nữa chăng? Đông Phương Bạch chắp hai tay ra sau, ngửa mặt nhìn đăm đăm lên nền trời cao! Đàm Nguyệt Hoa đang đứng cạnh đấy, trông thấy nét mặt của Đông Phương Bạch đang hiện rõ nét đau khổ mà cũng đang đầy vẻ bàng hoàng.


Đàm Nguyệt Hoa cảm thấy hết sức kinh dị. Qua một lúc sau, bỗng nghe Đông Phương Bạch cất tiếng thở dài hỏi:


- Hắc Thần Quân, lệnh muội vẫn được bình an chứ? Câu nói ấy vừa thốt ra khỏi miệng Đông Phương Bạch thì Đàm Nguyệt Hoa cũng không khỏi giật mình.


Vì Hắc Thần Quân và Kim Cô Lâu trước đây đã từng cho Đàm Nguyệt Hoa biết, họ chính là cậu ruột của nàng. Lúc đấy nàng không chịu tin lời, song về sau khi gặp lại phụ thân nàng, thì nàng có đem việc ấy ra hỏi nên biết đấy là sự thật.


Hơn nữa, Hắc Thần Quân cũng đã cho nàng biết, lão ta chính là người cậu của nàng, như vậy hai tiếng "lệnh muội" mà Đông Phương Bạch vừa hỏi, chắc chắn là mẫu thân nàng chứ không còn ai khác nữa? Việc đó đã làm cho Đàm Nguyệt Hoa cảm thấy hết sức bất ngờ, vì nàng không làm sao tưởng tượng ra là chẳng những Đông Phương Bạch từng quen biết phụ thân nàng, mà lại còn quen biết cả mẫu thân nàng nữa.


Nhất thời nàng đứng sửng sờ như pho tượng, im lặng không nói nên lời.


Hắc Thần Quân lên tiếng nói:


- Xá muội hiện nay chẳng rõ tung tích ở đâu, từ suốt hai mươi năm qua chẳng hề được nghe tin tức.


Đôi mày lưỡi kiếm của Đông Phương Bạch lại nhướng cao, nói:


- Lại có việc như thế hay sao? Hắc Thần Quân đáp:


- Đúng thế! Hai anh em chúng tôi lúc nào cũng tìm hiểu tin tức của xá muội, nhưng hoàn toàn chẳng thu được kết quả chi. Gần đây, chúng tôi nghe Thất Sát Thần Quân lại tái xuất hiện, nên chúng tôi đang định tìm gặp ông ta, và nếu xá muội thật sự đã bị hại dưới độc thủ của ông ta thì...


Hắc Thần Quân vừa nói đến đây, bất thần nghe Đông Phương Bạch gầm lên một tiếng to, chẳng khác nào tiếng sấm nổ trên trời.


Đồng thời ông ta đột nhiên quét một chưởng vào khoảng không, khiến một góc cây to bằng miệng ở phía sau lưng ông ta bị đánh gãy ngang tức khắc.


Hắc Thần Quân và Kim Cô Lâu không ai bảo ai, lần lượt thối lui ra sau một bước, sắc mặt tràn đầy nỗi kinh hãi.


Kim Cô Lâu lên tiếng nói:


- Hiện giờ, có mặt Đàm cô nương ở đây, vậy có thể dựa vào cô ta để tìm hiểu tung tích của tỷ tỷ tôi.


Đông Phương Bạch quay mặt lại, đưa mắt nhìn thẳng vào Đàm Nguyệt Hoa một lúc.


Đàm Nguyệt Hoa trông thấy đôi mắt của Đông Phương Bạch sáng như điện, đầy vẻ uy nghi, nên trong lòng kinh sợ! Nhưng nàng đã vận dụng hết sức can đảm trong người, lên tiếng nói:


- Má tôi hiện giờ ở đâu, chính tôi cũng không được biết.


Lúc ấy Đông Phương Bạch đang đứng quay lưng với nàng, cất giọng gằn rõ từng tiếng một:


- Đàm cô nương, chả lẽ từ trước đến nay, cô không có hỏi lệnh tôn, là lệnh đường hiện giờ ở đâu hay sao? Đàm Nguyệt Hoa đáp:


- Lẽ tất nhiên là tôi có hỏi.


Giọng nói của Đông Phương Bạch bỗng trở nên hết sức gay gắt, hỏi tiếp rằng:


- Nếu thế, thì lệnh tôn đã tiết lộ cho cô biết là mẫu thân cô đã bị ông ấy ám hại rồi? Đàm Nguyệt Hoa kinh ngạc trong giây lát, lên tiếng nói:


- Đông Phương tiên sinh, phụ thân tôi nào phải con người như thế? Đông Phương Bạch hừ lên một lượt, im lặng chẳng nói chi nữa. Đàm Nguyệt Hoa cũng không biết lúc ấy ông ta đang nghĩ gì. Trái lại, nàng chỉ cảm thấy việc này thực là oái oăm khó hiểu và có lẽ đây là một câu chuyện rất khúc chiết ly kỳ.


Bởi thế nàng đứng thẫn thờ đưa mắt nhìn chăm chú về phía Đông Phương Bạch, thấy ông ta vẫn đứng trơ người như một pho tượng và qua một lúc lâu mới lên tiếng hỏi:


- Nếu nhị vị biết được lệnh muội ở nơi nào, thì vui lòng cho tôi hay với.


Hắc Thần Quân và Kim Cô Lâu đều lên tiếng vâng lời, rồi sẽ cúi đầu thi lễ, nhanh nhẹn quay lưng chạy bay về phía trước! Khi cả hai đã lướt đi xa, mà Ngọc Diện Thần Quân vẫn chắp tay đứng yên nghĩ ngợi.


Sau đó, ông ta đưa chân bước tới bước lui dưới ánh trăng vằng vạc, thỉnh thoảng lại thở dài não ruột, chứng tỏ ông ta đang có một sự phiền muộn khó tả.


Đàm Nguyệt hoa đứng yên bên cạnh một lúc lâu, và không ngớt đưa mắt theo dõi từng cử chỉ của Đông Phương Bạch. Nàng không hiểu Đông Phương Bạch đang phiền muộn về chuyện gì, nhưng với tâm linh trong trắng của một cô gái, nàng thấy rất bằng lòng san sớt nỗi phiền muộn ấy với Đông Phương Bạch. Nàng đưa chân bước tới hai bước lên tiếng hỏi:


- Đông Phương tiên sinh, ông đang suy nghĩ gì thế? Ngọc Diện Thần Quân bỗng dừng chân đứng yên ngửa mặt nhìn lên.


Đàm Nguyệt Hoa trông thấy đôi mắt của ông ta tràn ngập ánh sáng tình tứ, nhìn đăm đăm vào mặt mình. Song sắc mặt của ông ta lại có vẻ bàng hoàng ngơ ngác! Đàm Nguyệt Hoa không khỏi giật mình, chẳng biết nên nói gì với ông ta. Bất ngờ Đông Phương Bạch đưa tay ra, nắm chặt lấy tay nàng.


Đàm Nguyệt Hoa thấy tim nàng đập thình thịch, đôi má đỏ bừng, trong lòng rối bời, chẳng hiểu lúc ấy mình đang có cảm giác nao nao! Đông Phương Bạch không ngớt nói lẩm bẩm như mơ:


- Ngọc muội! Ngọc muội! Em... đã quên mất anh rồi hay sao? Đàm Nguyệt Hoa nghe ông ta gọi mình là "Ngọc muội" trong lòng càng kinh dị, đôi má càng bừng đỏ, vội vàng giật cánh tay trở lại, nói:


- Đông Phương tiên sinh, ông đã làm sao rồi? Tôi... tôi chính là Nguyệt Hoa đây! Chừng ấy, Đông Phương Bạch mới mở to đôi mắt và như vừa bừng tỉnh cơn mộng, ông ta nhìn kỹ Đàm Nguyệt Hoa một lúc, rồi mới buông lỏng cánh tay Đàm Nguyệt Hoa ra! Ông ta lại cất tiếng than dài, rồi quay lưng bước tránh ra xa. Đàm Nguyệt Hoa thấy thế đoán biết ông ta là người lụy vì tình. Hơn nữa, nàng cũng đoán biết hai tiếng "Ngọc muội" mà ông ta vừa kêu, chính là người yêu đã làm tan nát cõi lòng ông ta trước đây chứ không còn ai nữa! Đàm Nguyệt Hoa cảm thấy Đông Phương Bạch là người võ công cao tuyệt, thế mà vẫn không làm sao thoát khỏi lưới tình, nên lại suy nghĩ đến thân phận của mình... Ôi, trong biển tình rồi đây chẳng hiểu mình có tìm được bến bờ hay không? Đàm Nguyệt Hoa đứng yên suy nghĩ một lúc, tâm trạng nàng lại càng rối bời. Nàng vốn có ý định đè nén tất cả những ý nghĩ miên man đang kéo đến dồn dập trong đầu óc, và thừa cơ hội Đông Phương Bạch ngửa mặt nhìn trời cao, nàng âm thầm bước tránh ra xa...


Nhưng bỗng ngay lúc đó, nàng chợt nhớ lại vừa rồi khi Đông Phương Bạch nắm lấy cánh tay của nàng, trong miệng không ngớt lẩm bẩm hai tiếng "Ngọc muội". Hai tiếng gọi ấy của ông ta nghe hết sức tự nhiên, chắc chắn đó không phải là không có nguyên nhân.


Đàm Nguyệt Hoa lại nghĩ: "Chả lẽ người yêu trước đây của ông ta, lại là người hết sức giống mình, hay chính là mẫu thân của mình hay sao?" Khi Đàm Nguyệt Hoa nghĩ như vậy, dừng chân quay lại, hạ giọng gọi khẽ rằng:


- Đông Phương tiên sinh! Đông Phương Bạch lại cất tiếng than dài, nói:


- Đàm cô nương, xin cô hãy bỏ lỗi cho về thái độ vừa qua của tôi. Vì thật ra, lúc đó tôi không còn bình thường nữa.


Đàm Nguyệt Hoa hạ giọng nói:


- Tôi chẳng hề phiền ông tí nào. Đông Phương tiên sinh, vừa rồi ông đã gọi... Ngọc muội, vậy có phải là người diện mạo rất giống tôi không? Đàm Nguyệt Hoa đã mang hết can đảm lên tiếng hỏi thẳng Đông Phương Bạch, và khi nàng vừa dứt lời đôi má bừng đỏ như gấc! Đông Phương Bạch từ từ quay người lại, đưa đôi mắt hết sức dịu dàng nhìn thẳng vào nàng nói:


- Đúng thế! Nàng hết sức giống cô, giống y hệt như khuôn đúc và cũng thanh tú thoát tục như cô vậy! Đàm Nguyệt Hoa cố trấn tĩnh tâm thần, nói:


- Đông Phương tiên sinh! Tôi đã đoán biết ra người ấy chắc chắn là mẫu thân tôi! Đông Phương Bạch bỗng cúi gầm đầu xuống, cất giọng buồn bã nói:


- Đúng thế! Một cao thủ khét tiếng của võ lâm, từng khiến tất cả nhân vật trong hai phe chính tà đều phải kiêng nể như Đông Phương Bạch, thế mà trong giờ phút này cũng đau khổ, cõi lòng tan nát y như tất cả những người đàn ông tầm thường bị thất bại trong tình trường vậy.


Đứng trước khung cảnh ấy, Đàm Nguyệt Hoa hết sức cảm động, bỗng thấy mình cần phải đem tình cảm đầy nhựa sống và đầy ấm áp của tuổi trẻ, để xoa dịu một phần nào sự đau thương của ông ta.


Sự cách biệt về trình độ võ công, về vai vế trong võ lâm, về tuổi tác giữa hai người, nhất thời đã tiêu biến đi không còn một tí nào trong ý nghĩ của Đàm Nguyệt Hoa.


Nàng đưa chân bước tới một bước, hạ giọng nói:


- Đông Phương tiên sinh, mọi việc đã trở thành quá khứ rồi, vậy ông còn nhớ đến bà ấy làm chi? Đông Phương Bạch cười đau đớn, nói:


- Đàm cô nương, tuổi cô hãy còn nhỏ, vậy cô không thể biết được nỗi sầu khổ trong vòng tình ái đâu! Đàm Nguyệt Hoa cất tiếng thở dài, hạ giọng nói:


- Đông Phương tiên sinh, tôi biết! Đông Phương Bạch là người hết sức thông minh, và sự nhận xét vô cùng tinh tế, nên nghe qua câu nói của Đàm Nguyệt Hoa đã đoán biết một phần nào ý định của nàng.


Bởi thế, bao nhiêu kỷ niệm xa xôi trước kia, bỗng lần lượt hiện ra trước mắt ông ta.


Người yêu trước kia của ông ta, hiện giờ không còn biết tung tích ở đâu nữa, nhưng người con gái của nàng, thì lại tỏ ra rất thương cảm, lúc nào cũng chăm sóc đến ông ta.


Đông Phương Bạch đứng sửng sờ một lúc lâu mới đưa bàn tay lên vuốt nhẹ mái tóc Đàm Nguyệt Hoa.


Ngọc Diện Thần Quân tuy hiện nay là người đã đứng tuổi, thế nhưng sắc đẹp của ông ta vẫn còn hấp dẫn bao nhiêu cô gái. Như vậy, chắc chắn trong lúc tuổi ông ta còn trẻ, diện mạo càng tuấn tú hào hoa hơn, và đã làm say mê không biết bao nhiêu kỳ nữ! Trước đây, ông ta đã chẳng hề để ý đến bao nhiêu cô gái sẵn sàng hiến dâng trái tim trong trắng, mà chỉ thương yêu chung thủy với một người thôi. Song, tạo hóa trớ trêu thay, mối tình của ông ta chẳng ngờ lại trở thành mối tình đầy đau khổ và tuyệt vọng, giày vò tâm linh ông ta suốt hai mươi năm qua! Giờ đây, đứng trước thái độ đầy thương mến, đầy thiện cảm của Đàm Nguyệt Hoa, một cô gái mà tâm hồn vẫn hoàn toàn thuần khiết, thơ ngây, Đông Phương Bạch không khỏi cảm thấy luống cuống, chẳng biết nên đối phó như thế nào! Qua một lúc khá lâu, ông ta bỗng lên tiếng nói:


- Đàm cô nương, lệnh tôn hiện giờ đã đi đến vùng núi Võ Di, vậy tôi cần đi tìm ông ấy. Riêng cô, tốt nhất không nên đi theo tôi, vì khi tôi và lệnh tôn gặp nhau, tất có thể xảy ra một cuộc xung đột.


Đàm Nguyệt Hoa lắc đầu nói:


- Không! Tôi nhất định phải đi theo ông.


Đông Phương Bạch nói:


- Nếu thế, cô không còn ý định đi tìm Lân nhi hay sao? Đàm Nguyệt Hoa nghe thế không khỏi giật mình. Nàng đứng sửng sờ trong giây lát mới lên tiếng nói:


- Tất nhiên là tôi phải tìm cậu ấy, nhưng biết đi đâu để tìm bây giờ? Đông Phương Bạch cất tiếng than dài, nói:


- Cái tánh của Lân nhi còn cứng cỏi và nóng nảy hơn cả tôi nữa, vậy nếu không để cho nó gặp một vài thất bại trong thời tuổi trẻ, thì sau này chắc chắn sẽ gây ra bao nhiêu tai họa, bao nhiêu cuộc giết chóc đẫm máu trong võ lâm! Đàm Nguyệt Hoa suy nghĩ một lúc, nói:


- Nếu thế, thì chúng ta vừa đi, vừa tìm tung tích của cậu ta vậy.


Lúc ấy, thật ra Đông Phương Bạch cũng không muốn chia tay với Đàm Nguyệt Hoa. Vì suốt hai mươi năm, sự giày vò của một mối tình tan vỡ đã không ngớt gặm nhấm và làm tan nát cõi lòng của ông ta, khiến ông ta chán ngán, không hề rời bước đi khỏi Đại Tuyết Sơn một lần nào. Thế nhưng, giờ đây tâm trạng của ông ta bỗng cảm thấy có phần nào vui trở lại, nhờ ở thái độ tỏ ra thương mến và chăm sóc của Đàm Nguyệt Hoa.


Sống bên cạnh Đàm Nguyệt Hoa, ông ta thấy tuổi mình như trẻ lại, và cuộc đời trở thành tươi vui, chẳng khác nào lúc cùng sống với người yêu trước đây.


Mặc dù trong lòng ông ta đang có những ý nghĩ ấy, nhưng bề ngoài vẫn điềm nhiên, chẳng hề thổ lộ chút nào cả.


Vì trong vấn đề tình cảm, lúc nào cũng vô cùng phức tạp, nếu không khéo hướng tình cảm được đứng đắn, một khi nó đã lệch lạc, tất không làm sao dàn xếp cho ổn thỏa được nữa! Chính vì thế, nên tâm trạng của ông ta lúc bấy giờ hết sức phức tạp. Tuy nhiên, ông ta cố giữ vẻ bình thản nói:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Chiếc hộp kí ức

Chiếc hộp kí ức

18 tuổi, chúng tôi thật dễ dàng yêu thương một ai đó. Cũng dễ dàng bật cười vì

27-06-2016
Báu vật của gia đình

Báu vật của gia đình

Đến bây giờ thì bộ đỉnh đồng đã trở thành báu vật của gia đình tôi vì nó vừa

24-06-2016