XtGem Forum catalog
Lục chỉ cầm ma - Nghê Khuông

Lục chỉ cầm ma - Nghê Khuông


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 49
5 sao 5 / 5 ( 79 đánh giá )

Lục chỉ cầm ma - Nghê Khuông - Chương 40

↓↓
Tại ngọn Tiên Nhân Phong, vô tình đã trở thành một cuộc hội họp quan trọng của các cao thủ võ lâm. Cuộc hội họp bất ngờ đó, chẳng hề có ai gởi thiếp mời ai, mà điều chủ yếu nhất, chính là việc Lữ Đằng Không tìm đến gây sự trả thù với Lục Chỉ Tiên Sinh.


Ngoài ra, một số người khác chỉ nghe phong thanh cũng đã ùn ùn kéo nhau đến Tiên Nhân Phong này.


Nhưng sau khi mọi người đã đến Tiên Nhân Phong, thì nhiều chi tiết rắc rối đã xảy ra.


Và cũng chính vì lẽ ấy, nên mãi đến bây giờ, Lữ Đằng Không mới nêu vấn đề chính của mình ra.

bạn đang xem “Lục chỉ cầm ma - Nghê Khuông ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Sau khi Lữ Đằng Không dứt lời, ai nấy đều đổ dồn tia mắt về phía Lục Chỉ Tiên Sinh.


Lục Chỉ Tiên Sinh, Thiết Đạc Thượng Nhân và Bích Ngọc Sinh đang ngồi trên một phiến đá to. Bên cạnh họ, số người của Trúc Lâm Thất Tiên, đều khẽ nhắm đôi mắt, sắc diện của mỗi người đều khác nhau.


Trên hai bắp vế của Lục Chỉ Tiên Sinh còn để yên một chiếc đàn cổ, xem thái độ của ông ta hết sức nhàn tản, trái với thái độ hết sức nóng nảy, râu tóc dựng đứng của Phi Hổ Lữ Đằng Không.


Sau khi nghe qua lời nói của Phi Hổ Lữ Đằng Không, Lục Chỉ Tiên Sinh liền đưa tay khảy nhẹ lên sợi dây đàn, ngân lên thành tiếng tình tang, nói:


- Lữ Tổng tiêu đầu có việc chi, xin cứ nói thẳng.


Lữ Đằng Không hừ một tiếng, nói:


- Tại hạ xin hỏi tiên sinh, giữa Lữ mỗ và tiên sinh có mối oan cừu gì không? Lục Chỉ Tiên Sinh ngửa mặt nhìn lên, nói:


- Lời nói ấy của Lữ Tổng tiêu đầu, nghe ra thật không có căn cứ chi cả.


Lữ Đằng Không to tiếng nói:


- Lữ mỗ nếu không có mối oán cừu chi với tiên sinh, thì tại sao tiên sinh lại đi sát hại đứa con trai của Kim Tiên Chấn Càn Khôn Hàn Tốn, rồi mang xác chết của nó bỏ vào gian phòng đá bí mật của Lữ mỗ, nhằm mục đích giá họa cho Lữ mỗ? Kế đó tiên sinh lại mật sai người mang thủ cấp của đứa bé ấy, đêm tối áp tải đến tận nhà Hàn Tốn? Lúc bấy giờ, số người được mục kích sự việc xảy ra tại nhà của Hàn Tốn, gồm có Tây Nương Nhất Môn, Hàn Tốn và Hỏa Phụng Tiên Cô đều đã chết cả. Do đó, hiện tại chỉ còn có Lữ Đằng Không và Hàn Ngọc Hà mà thôi.


Riêng Hàn Ngọc Hà sau khi nghe qua lời nói ấy của Lữ Đằng Không mới biết Lữ Đằng Không trước đây đã lên tiếng giãi bày với nàng là hoàn toàn đúng sự thật, nàng nguyên là một cô gái tính tình nóng như lửa, nàng liền đưa mắt nhìn thẳng về phía Lục Chỉ Tiên Sinh.


Hai tia mắt nàng chiếu sáng ngời như nảy lửa, nghiến chặt đôi hàm răng trắng trong, sắc diện tỏ ra căm hận Lục Chỉ Tiên Sinh không tả xiết, như muốn ăn tươi xé nát đối phương ra từng mảnh vậy.


Đàm Dực Phi lúc nào cũng ở bên cạnh nàng, trông thấy thế vội vàng nắm nhẹ tay nàng, nói:


- Ngọc Hà, chớ nên nóng nảy, hãy chờ mọi việc sáng tỏ đã, rồi hãy lên tiếng sau cũng không muộn.


Câu nói vừa rồi của Lữ Đằng Không, thật sự đã làm cho Lục Chỉ Tiên Sinh phải kinh hoàng ngơ ngác. Trước mặt đông đảo quần hùng, nếu ông ta không biện bạch cho ra lẽ, thử hỏi từ nay về sau ông ta còn mặt mũi nào trông thấy mọi người nữa? Bởi thế Lục Chỉ Tiên Sinh liền lên tiếng cười dài, nói:


- Có lẽ Lữ Tổng tiêu đầu vì việc bà vợ già vừa chết, quá sức đau lòng nên lời nói không khỏi mất bình thường chăng? Tại hạ có lúc nào gặp ai tên gọi là Hàn công tử đâu? Hơn nữa tại hạ cũng chưa hề được biết ông có một gian hầm đá bí mật nào? Những lời nói ấy rõ ràng là đáng tức cười lắm.


Lữ Đằng Không ngửa mặt nhìn lên, cất tiếng cười to như sấm, trông chẳng khác một người đang lên cơn điên, nói:


- Ông chối thực là hay! Ông chối thực là khéo! Nếu ông thật sự không biết gian hầm đá bí mật của tôi, thì tại sao trên đường đi vào hầm đá lại có dấu một bàn tay sáu ngón? Lục Chỉ Tiên Sinh cười nhạt nói:


- Khắp trong thiên hạ, người có bàn tay sáu ngón, nào chỉ có một mình tôi đâu? Lữ Đằng Không quát to như sấm nổi:


- Nói thế, ngày hôm ấy tại sao ông lẩn quẩn trong vùng phụ cận thành Nam Xương để làm gì? Lục Chỉ Tiên Sinh và Thiết Đạc Thượng Nhân quả có đến vùng phụ cận Nam xương trong những ngày đó. Và khi Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương vừa ra khỏi cửa thành, đã có dịp gặp họ trên đường đi. Nhưng sự thật vì Lục Chỉ Tiên Sinh nghe lời đồn đãi, bảo Lữ Đằng Không có một đứa con trai tên là Lữ Lân, tuy tuổi hãy còn nhỏ nhưng rất có khả năng, nên muốn thu làm môn đồ để truyền dạy võ công, nên mới tìm đến vùng ấy mà thôi.


Lục Chỉ Tiên Sinh là một người rất giỏi ăn nói, nên ông ta có đủ lời nói để biện minh cho việc làm của mình, mặc dù đối phương tin hay không là một chuyện khác. Nhưng vì lúc ấy trước thái độ hằn học thiếu lễ độ của Phi Hổ Lữ Đằng Không, đã làm cho lửa giận trong lòng của Lục Chỉ Tiên Sinh nổi lên bừng bừng. Ông ta liền cất giọng cười khanh khách nói:


- Lữ Tổng tiêu đầu, ông chẳng qua mở một tiêu cục nhỏ bé trong thành Nam Xương, vậy chả lẽ ông lại lên mặt hống hách, không cho phép ai đi ngang qua vùng phụ cận thành Nam Xương cả hay sao? Lời nói ấy chẳng hề giữ một tí khách sáo nào, mà còn tỏ ra miệt thị Phi Hổ Lữ Đằng Không.


Trong lòng Phi Hổ Lữ Đằng Không lửa căm hờn bỗng cháy lên hừng hực, nên sau khi nghe qua liền tức giận gầm lên tiếng to, nạt rằng:


- Lũ chuột kia, các ngươi đã có thể làm chuyện hèn mạt như thế, thì tại sao chưa chịu bước ra đây để lãnh cái chết? Lục Chỉ Tiên Sinh cất tiếng cười nhạt nhưng chưa kịp lên tiếng trả lời, thì Thiết Đạc Thượng Nhân đang đứng cạnh đấy đã tức giận quát to rằng:


- Lữ Tổng tiêu đầu quả là người ăn nói lớn lối! Ngày hôm ấy tôi cũng có đến vùng phụ cận Nam Xương, vậy chả lẽ tôi là người dính dấp đến chuyện ấy nữa hay sao? Trong khi Lữ Đằng Không vừa quát dứt lời, thì ông ta đã phi thân bay bổng lên không, rồi bước nhẹ nhàng lên đầu những thanh sắt nhọn, đưa tay tuốt lấy ngọn kim đao ra khỏi vỏ nghe một tiếng rẻng, dáng điệu oai phong lẫm liệt nói:


- Lũ súc sanh, các ngươi tụ tập tại ổ chuột hang rắn này, thì có tên nào đáng gọi là người nữa đâu? Câu nói của Lữ Đằng Không chẳng những mắng thẳng vào mặt Thiết Đạc Thượng Nhân mà còn ám chỉ đến số người giao thiện thân mật với Lục Chỉ Tiên Sinh, gồm Bạch Ngọc Sinh và nhóm Trúc Lâm Thất Tiên nữa.


Bởi thế tám người ấy vừa nghe qua, đều không khỏi sa sầm nét mặt.


Thiết Đạc Thượng Nhân nguyên là người tính tình nóng nảy như lửa, thử hỏi làm sao đè nén được cơn tức giận? Ông ta rung mạnh chiếc chuông sắt nặng bảy trăm tám mươi ba cân đang mang trên lưng ra phía trước, rồi cũng nhanh nhẹn bay vọt lên khoảng không, buông nhẹ đôi chân đáp xuống mặt đá bằng ấy to tiếng mắng rằng:


- Tên lão tặc kia, ngươi dám xuống đây đánh vài thế võ chăng? Quái nhân mang mặt nạ đó khi vừa xuất hiện trên đỉnh Tiên Nhân Phong, đã cố ý xúi giục các cao thủ trong các môn phái lớn ra tay giao tranh quyết liệt với nhau. Trước kia tuy ông ta xuất thân từ danh môn chính phái, song thái độ xử sự lúc nào cũng theo tình cảm riêng tư của mình, trong lòng muốn sao thì thế, nên ông ta mới bị đuổi khỏi sư môn.


Sở dĩ ông ta muốn các cao thủ đánh nhau, là có mục đích tìm hiểu suốt hai mươi năm ông ta vắng bóng võ lâm, các môn phái lớn có nhân vật nào xuất chúng nổi lên chăng. Sự kiện ấy sẽ giúp ông ta căn cứ vào trình độ võ công của các cao thủ võ lâm, để quyết định mình có nên tái xuất giang hồ hay không? Vì vậy khi xuất hiện tại đỉnh Tiên Nhân Phong, ông ta đã ngang nhiên bước ra làm trọng tài cho cuộc họp mặt của quần hùng. Đồng thời đã dùng những thanh sắt nhọn cắm sâu mặt đất, và dùng chân quét bằng phẳng một sân đá trống để làm hai nơi tỷ thí võ công cho mọi người.


Ông ta lại ra lệnh cho các quần hùng hiện diện, là muốn đánh nhau trên sân đá bằng phẳng, là mỗi bước đi phải để lại một dấu chân mới được.


Việc ấy mới nghe qua tựa hồ là đánh nhau trên mặt đất bằng phẳng, thì có phần dễ dàng hơn đánh nhau trên những que sắt nhọn, để làm nơi giao tranh, chứ chưa có ai chọn sân đá bằng phẳng bao giờ.


Riêng Thiết Đạc Thượng Nhân vì sở trường về nội ngoại công, nhưng lại kém sút về khinh công, hơn nữa món binh khí của ông ta sử dụng có thể nói lạ lùng số một trong võ lâm, nặng nề hơn cả gánh đá xanh của Phán Tiên Từ Lưu Bản. Như vậy nếu lên đánh nhau trên đầu những que sắt nhọn, thì e rằng đôi chân vừa mới đứng yên, là đã bị những que sắt nhọn ấy xuyên thủng lòng bàn chân rồi.


Bởi thế, nên ông ta đã chọn sân đá làm địa điểm giao tranh.


Lữ Đằng Không thấy thế, bèn to tiếng cười ha hả nói:


- Lũ chuột ngươi chẳng dám lên đây hay sao? Cũng được ta sẽ chiều theo ý các ngươi vậy.


Dứt lời ông ta khẻ nhún đôi chân, bay bổng lên khoảng không...


Nhưng lúc ấy bỗng nghe có tiếng của Hồng Ưng Cung Long quát to:


- Sư đệ, hãy chậm đã! Để hắn cho tôi đối phó được rồi.


Câu nói vừa dứt, thì Hồng Ưng Cung Long đã lách mình lướt thẳng đến trước sân đá trống, đưa tay vào sườn, tuốt ngay thanh Long Đầu Quái Kiếm to cỡ cườm tay ra khỏi vỏ.


Thanh trường kiếm ấy có cái quái dị là không ai nhận ra được bề nào là lưỡi, bề nào là sống cả.


Lữ Đằng Không thấy Hồng Ưng Cung Long bước ra đối phó với Thiết Đạc Thượng Nhân, đúng với ý mình nên nhanh nhẹn buông nhẹ đôi chân bước trở xuống đầu những que sắt nhọn, đưa tay chỉ thẳng vào Lục Chỉ Tiên Sinh quát rằng:


- Lục Chỉ Tiên Sinh, sao ông chưa chịu bước ra thế? Lục Chỉ Tiên Sinh bị đối phương chỉ đích danh để khiêu chiến, vậy thử hỏi làm sao đè nén được cơn tức giận? Bởi thế ông ta liền phi thân bước thẳng lên đầu những que sắt nhọn, và sau khi đáp yên, liền nhanh nhẹn tràn tới bước thêm hai que sắt nữa, vung chưởng tung thế Thiên Hà Đảo Quái, đánh xéo ra một cách nhẹ nhàng, công thẳng vào Lữ Đằng Không.


Lữ Đằng Không cũng dùng ngay thế Lưu Bộc Đảo Quái vung đao lên nghe vun vút, gây thành một bức tường thép sáng ngời, chận thế chưởng của Lục Chỉ Tiên Sinh lại quát to rằng:


- Giữa hai ta phải có một mất một còn, thế tại sao ông chưa chịu lấy binh khí ra? Tuy Lữ Đằng Không xem Lục Chỉ Tiên Sinh là một kẻ thù đáng căm hận, cần phải sát hại ngay tức khắc, song ông ta cũng không để mất đi phong độ của một cao thủ chính phái, nên chẳng muốn đánh nhau với một kẻ địch không có binh khí trong tay.


Lục Chỉ Tiên Sinh nghe thế, bèn lướt xéo sang một bên quát rằng:


- Ông sốt ruột chi thế? Ta lấy binh khí ra đây.


Câu nói vừa dứt, Lục Chỉ Tiên Sinh nhanh nhẹn thò tay rút vũ khí vung mạnh trở ra.


Qua hai tiếng vút, vút ai nấy đều thấy hai quả Bát Lăng Cang Chùy to cỡ nắm tay, dính liền vào hai sợi xích sắt rất dài, đã nhanh nhẹn bay tới, nhằm tấn công vào phía trên và giữa của Lữ Đằng Không.


Thì ra món binh khí mà quần hùng vừa thấy có tên gọi là Lưu Tinh Song Chùy.


Đôi Lưu Tinh Song Chùy ấy là một trong những món binh khí khó sử dụng, và nó còn khó sử dụng và điều khiển hơn cả côn và phán quan bút nữa.


Nhất là, Lục Chỉ Tiên Sinh vừa vung chùy đánh ra là đã sử dụng ngay thế Song Long Xuất Hải rất lợi hại, kình phong dấy động ào ào, uy thế mãnh liệt khó tả.


Hơn nữa hai sợi xích sắt dính liền vào đôi chùy ấy lại dài đến một trượng rưỡi, nếu đánh nhau trên que sắt nhọn như vậy, tất Lục Chỉ Tiên Sinh sẽ được phần thuận lợi hơn.


Lữ Đằng Không khi thấy Lục Chỉ Tiên Sinh đã rút binh khí ra, ông ta tự biết nếu không tìm cách đối phó với món binh khí ấy thì chắc chắn không làm sao thủ thắng được. Do đó, khi đôi chùy của Lục Chỉ Tiên Sinh vừa công tới, Lữ Đằng Không đã nhanh nhẹn vung chưởng đánh vút ra, nhằm ngăn bớt sức tiến trái chùy đang công vào ngực lão ta, đồng thời quét ngược ngọn kim đao từ dưới trở lên, qua thế Độc Phong Kình Thiên nhắm ngay trái chùy thứ hai giáng xuống! Một tiếng xoảng ngân vang, lưỡi đao trong tay của Lữ Đằng Không đã chạm thẳng vào trái chùy sắt của Lục Chỉ Tiên Sinh.


Lữ Đằng Không vung tay đánh ra là đã sử dụng tám phần mười chân lực, nên lúc lưỡi đao va chạm thẳng vào trái chùy sắt, làm cho trái chùy sắt bị hất tung lên cao đến năm thước mộc. Cùng lúc đó, lưỡi đao của Lữ Đằng Không cũng nhanh nhẹn lướt theo sợi xích sắt, tiếp tục công về phía Lục Chỉ Tiên Sinh.


Lữ Đằng Không nhanh chẳng thua điện chớp, thừa cơ tràn tới nhắm lưỡi đao chém thẳng vào cổ tay của đối phương.


Thế võ ấy biến ảo thần tốc, không ai có thể tưởng tượng trước được.


Lục Chỉ Tiên Sinh thấy thế hết sức kinh hoàng, nhưng cũng may là võ công thật cao cường và đôi Lưu Tinh Song Chùy của ông ta cũng vô cùng linh động, nên cũng không đến nỗi bị hạ dưới tay đối phương.


Giữa cơn nguy cấp, Lục Chỉ Tiên Sinh vội vàng thu cánh tay trở về để tránh lưỡi đao đanh chém tới, đồng thời trái chùy vừa bị Lữ Đằng Không đánh tung lên cao ấy, giờ cũng được ông ta diễn biến thế võ, khiến nó bay thành một vòng bán nguyệt, nhằm sau lưng Lữ Đằng Không giáng xuống, với một sức mạnh như núi đồi sụp đổ.


Lữ Đằng Không bất ngờ cảm thấy sau lưng mình có một luồng cuồng phong công tới, nên không dám mong thủ thắng, nhanh nhẹn rùn thấp đôi chân, bước tránh một bên ngay tức khắc. Cùng một lúc ấy, lưỡi đao của ông ta dùng ngay thế Ngọc Phụng Chưởng Khí, vừa chém vừa đâm, phá vỡ được thế chùy đang công tới của Lục Chỉ Tiên Sinh rồi vung đao nhắm đối phương phản công liên tiếp.


Hai người đã dùng một lối đánh nhanh nhẹn, và những thế võ diễn biến kỳ ảo nhẹ nhàng, khiến người chung quanh đều bị hoa cả mắt, không còn nhận ra họ sử dụng những thế võ chi nữa. Họ chỉ còn trông thấy bóng đao chập chờn trên không trung, bóng chùy lóe sáng như cầu vòng, thanh thế mãnh liệt vô song, nhất thời không phân biệt được thắng bại.


Cùng lúc ấy, trên sân đá bằng phẳng, Thiết Đạc Thượng Nhân và Hồng Ưng Cung Long lại dùng một lối đánh trái ngược với lối đánh của Lục Chỉ Tiên Sinh và Lữ Đằng Không. Bộ pháp của hai người đều hết sức chậm chạp, thận trọng, cứ mỗi bước đi, quả nhiên đều lưu lại trên mặt đá một vết chân rõ ràng.


Chiếc chuông sắt trên tay của Thiết Đạc Thượng Nhân vung ào ào làm cho tà áo của Hồng Ưng Cung Long không ngớt tung bay, giũ nghe rèn rẹt khiến người chung quanh đều phải kinh khiếp.


Thanh Long Hình Kiếm trong tay của Hồng Ưng Cung Long sử dụng thong thả, nhưng mỗi thế võ đều thần ảo khó lường, trong sự tấn công có cả phòng ngự, làm cho Thiết Đạc Thượng Nhân không dám khinh thường, vội thu chuông trở về để bảo vệ cho mình.


Sự giao tranh giữa hai người vẫn chưa phân được thắng bại.


Số người hiện diện trên đỉnh Tiên Nhân Phong hầu hết đều tin là kẻ sát hại con trai của Hàn Tốn chính là Lục Chỉ Tiên Sinh chứ không còn ai khác hơn nữa.


Tuy Lục Chỉ Tiên Sinh từ trước đến nay, nếp sống rất đạm bạc, ai ai cũng đều nghe tiếng, song biết đâu ông ta vì ngồi yên một chỗ quá lâu nên bây giờ lại muốn hoạt động? Nếu việc ấy không phải chính ông ta làm ra, thì làm sao Lữ Đằng Không lại vu khống gây sự một cách vô cớ như vậy? Trong thực tế, Lữ Đằng Không đã chịu sự thiệt hại vô cùng to tát. Hơn nữa, trên con đường bí mật đi vào gian hầm đá của Lữ Đằng Không vì lẽ gì lại có một bàn tay sáu ngón in trên vách đá? Trong số người hiện diện, có lẽ người đang cuống quýt nhất là Đàm Dực Phi. Vì trước đây Đàm Dực Phi đã có nghe cha chàng cho biết, kẻ bí mật gây sóng gió trong võ lâm ngày nay chính là một kẻ khác chứ chẳng phải Lục Chỉ Tiên Sinh. Hơn nữa, chàng cũng biết cha mình nhất định tìm đến ngọn Tiên Nhân Phong, hầu lấy lời hơn lẽ thiệt khuyên giải mọi người, đánh tan việc hiểu lầm giữa nhau, để chấm dứt cuộc xô xát đẫm máu đáng tiếc này.


Thế nhưng cha chàng mãi đến giờ phút này vẫn chưa thấy tới, mà đứa em gái của chàng cũng lại tự nhiên mất tích một cách kỳ lạ.


Đàm Dực Phi biết em gái mình võ công không kém sút hơn mình là bao, nên dù nàng đi đâu cũng không có điều chi đáng lo ngại. Song, không rõ vì đâu, chàng vẫn bâng khuâng lo lắng mãi.


Bởi thế, Đàm Dực Phi không ngớt đưa mắt liếc nhìn về phía dãy tam cấp, trông ngóng xem phụ thân mình có đến hay không? Nhưng chàng trông ngóng mãi mà vẫn chẳng thấy hình bóng của phụ thân. Trái lại, chàng bất ngờ trông thấy có ánh sáng chói rực của loại châu ngọc quý báu, chiếu lập lòe tại nơi đó.


Trong khi Đàm Dực Phi đang còn kinh ngạc thì rừng ánh sáng rực rỡ đó đã lướt lên đến đỉnh Tiên Nhân Phong.


Đây chính là một chiếc kiệu do hai người khiêng. Chiếc kiệu được trang hoàng hết sức sang trọng, khắp xung quanh đều có khảm những viên ngọc quý giá, làm phản chiếu ánh sáng mặt trời làm hoa cả mắt mọi người.


Đàm Dực Phi vừa trông thấy chiếc kiệu ấy lên đến đỉnh núi, trong lòng không khỏi kinh hoàng, chàng đưa mắt nhìn kỹ hai người khiêng kiệu, thấy họ đều mang mặt nạ da người.


Sau khi nhìn kỹ hơn hình dáng của chiếc kiệu, Đàm Dực Phi đã nhận ra được nó, chính là cỗ xe ngựa trang hoàng sang trọng, nhưng đầy thần bí mà chàng đã gặp trước kia, đã bỏ đi hai bánh và thêm vào hai gọng dài để làm thành chiếc kiệu.


Bởi thế, chàng đoán biết mọi việc sắp xảy ra sẽ vô cùng nguy hiểm, nên vội vàng kéo Hàn Ngọc Hà nói:


- Hàn cô nương, chúng ta hãy đi mau, nếu chậm tất có biến! Hàn Ngọc Hà nói:


- Kẻ thù...


Nàng chỉ mới thốt lên được hai tiếng, thì thân người đã bị Đàm Dực Phi kéo chạy bay.


Họ thừa cơ chiếc kiệu vừa lướt đến đỉnh núi nhanh nhẹn nhắm chân Tiên Nhân Phong chạy bay xuống.


Trong khi đó, số quần hùng chung quanh đang chú tâm theo dõi cuộc giao tranh giữa bốn đối thủ nên chưa hay biết chi. Đến khi ai nấy bất thần trông thấy có một chiếc kiệu xuất hiện ai nấy đều hết sức kinh ngạc.


Mọi người chưa kịp trấn tĩnh đã nghe gã phu kiệu ở phía trước cất giọng lạnh lùng nói:


- Giờ chết của các vị đã đến rồi, vậy cũng nên tranh thủ thời gian trước khi nhắm mắt hãy nguyện cầu với trời xanh đi! Số người hiện diện trên Tiên Nhân Phong hầu hết đều là cao thủ võ lâm nên khi nghe qua lời nói của người ấy, biết y chỉ là một kẻ nội công rất tầm thường nên ai ai cũng không khỏi bắt tức cười.


Nhưng đột nhiên, từ trong chiếc kiệu, bỗng có mấy tiếng đàn tình tang nổi lên...


Khi quần hùng nghe được tiếng đàn từ trong kiệu vọng ra, họ lại kinh hoàng, sửng sốt.


Sau hai tiếng đàn tình tang, mọi người lại nghe một bản đàn hết sức dồn dập, từ trong kiệu vọng ra.


Những tiếng đàn dồn dập đó khiến người nghe đàn cũng phải kinh tâm, bàng hoàng cả tâm thần, tựa hồ không còn giữ được tự chủ nữa.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Để con đừng đau

Để con đừng đau

Thế là bọn trai trẻ thống nhất tối ngày mai sẽ cõng hết cha mẹ già đem lên rừng cho

24-06-2016
Những ngày mưa lạ

Những ngày mưa lạ

Kỳ nghỉ bất chợt Đợt break sau common test bỗng được kéo dài thêm do những cơn mưa

28-06-2016
Em còn yêu anh không?

Em còn yêu anh không?

Lúc nửa đêm, máy di động của cô gái có tin nhắn mới, cô lười biếng bò dậy khỏi

23-06-2016
Chuyện xóm trọ

Chuyện xóm trọ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Chuyện đời sinh viên") Là sinh viên năm

24-06-2016
Về nhà, là có mẹ

Về nhà, là có mẹ

(khotruyenhay.gq) Gửi "Chị Linh" của con Xin cho con được gọi Mẹ bằng cái cách gọi thân

27-06-2016
Lối thoát

Lối thoát

Hắn ngà ngà say, thất thểu, loạng choạng. Đời nghĩ còn gì thú hơn nữa, tiền bạc,

30-06-2016