- Đông Phương... tiên sinh, trên ngọn Tiên Nhân Phong đã xảy ra chuyện chi rồi? Đông Phương Bạch tựa hồ đang chú ý đến vẻ e ấp của Đàm Nguyệt Hoa, nên đưa mắt nhìn nàng một lượt.
bạn đang xem “Lục chỉ cầm ma - Nghê Khuông ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Đàm Nguyệt Hoa chẳng hiểu vì lẽ gì khi hai tia mắt chạm vào đôi mắt của ông ta thì quả tim không ngớt nhảy thình thịch, vội vàng cúi gầm đầu.
Đông Phương Bạch cười lơ đễnh nói:
- Hãy lo chữa trị thương thế cho Lân nhi trước đã, chừng nào nó bình phục hẳn rồi sẽ nói chuyện sau.
Vừa rồi, ông ta vừa giở nắp chiếc hộp bé nhỏ ấy ra. Tức thì ánh sáng từ bên trong chiếc hộp chiếu ra sáng ngời. Mặc dù giữa ban ngày, nhưng vầng ánh sáng đấy đã làm cho người chung quanh khó mở to đôi mắt được.
Đàm Nguyệt Hoa là người có gia học uyên bác, lại hiểu được rất nhiều chuyện trong võ lâm nên kiến thức rộng rãi. Nàng vừa nhìn thấy những đạo ánh sáng màu bạc đó, không khỏi thầm kinh hoàng. Nàng vội vàng đưa mắt nhìn kỹ hơn, thấy bên trong chiếc hộp bé nhỏ có đựng một hạt ngọc to cỡ trứng bồ câu, tia sáng màu bạc không ngớt chiếu lập lòe.
Ngoài ra, nàng còn thấy hạt châu lóe lên những bóng màu đỏ ẩn hiện không ngớt di động, trông chẳng khác chi là vật có sự sống.
Đàm Nguyệt Hoa hết sức kinh dị, nàng ấp úng:
- Thì ra... vật tiên sinh đã đưa cho tôi, chính là... vật quý báu thời thượng cổ... tức viên Tuyết Hồn Châu, mà trong võ lâm đã đồn đãi chăng? Sắc mặt của Đông Phương Bạch vẫn điềm nhiên, cất giọng bình thản nói:
- Kiến thức của ngươi khá lắm. Vừa trông thấy nó là ngươi đã đoán biết ngay. Căn cứ vào đó, chứng tỏ ngươi là một cô gái rất ngoan ngoãn, biết nghe theo lời dặn dò, nên chẳng hề mở nắp hộp ra xem. Khi giữ viên ngọc này trong người, dù mình có võ công cao cường tới đâu, nếu tiết lậu ra cho người chung quanh biết, chắc chắn sẽ phải chịu cái họa thiệt thân chứ chẳng phải chơi! Đông Phương Bạch vừa nói chuyện vừa vạch tóc của Lữ Lân ra, rồi kê viên Tuyết Hồn Châu để nhẹ vào Bách Hối huyệt trên đỉnh đầu của cậu ta.
Bách Hối huyệt là một huyệt đạo tập trung tất cả kỳ kinh bát mạch trong cơ thể con người. Do đó, khi viên Tuyết Hồn Châu vừa chạm vào, Lữ Lân liền cảm thấy có một luồng hơi lạnh xuyên thẳng vào huyệt đạo lan tràn khắp nội tạng.
Luồng hơi lạnh ấy chỉ trong phút chốc sau, lại lan rộng ra khắp kỳ kinh bát mạch. Hơn nữa, nó còn giúp cho khí huyết trong người cậu ta chuyển vận dễ dàng. Lữ Lân nhanh nhẹn tập trung tinh thần theo bắt đầu vận công để lo việc chữa thương.
Đàm Nguyệt Hoa đứng yên bên cạnh, chú ý theo dõi việc Đông Phương Bạch dùng viên ngọc chữa trị thương thế cho Lữ Lân.
Đông Phương Bạch bỗng lên tiếng nói:
- Ta sở dĩ vắng bóng trong võ lâm suốt hai mươi năm qua, cũng chính vì viên Tuyết Hồn Châu này. Suốt trong thời gian đó, ngoại trừ việc ta phải lo mang thi thể của sư phụ ta về Đại Tuyết Sơn để chôn cất, còn thì không khi nào gây sự với ai trong võ lâm. Ta đã dốc hết tâm huyết suốt hai mươi năm dài và lại khiến hai người phải bị mất mạng... mới lấy được viên Tuyết Hồn Châu này! Đàm Nguyệt Hoa nghe ông ta nói qua giọng đau đớn, tựa hồ trong quá trình đoạt được viên Tuyết Hồn Châu, có những chuyện khiến ông ta thương tâm mãi cho đến bây giờ.
Nhưng Đàm Nguyệt Hoa không lên tiếng hỏi chuyện đó, vì nàng đang nghĩ đến một chuyện khác, nên ngơ ngác hỏi:
- Tiên sinh đã dốc hết tâm huyết của mình trong một thời gian dài đến thế, mới lấy được viên Tuyết Hồn Châu, thế tại sao vừa gặp mặt tôi, tiên sinh lại bằng lòng trao cho? Ngọc Diện Thần Quân Đông Phương Bạch ngẩn ngơ trong giây lát:
- Chỉ vì nó có lợi cho ngươi trong lúc xâm nhập Quỷ Cung.
Đàm Nguyệt Hoa lại nói tiếp:
- Hay là tiên sinh muốn làm phúc để chuộc lại lỗi lầm khi xưa.
Ngọc Diện Thần Quân Đông Phương Bạch cười nói:
- Ta biếu cho ngươi là xong, còn phúc hay không phúc thì thử hỏi có can hệ chi đến ta chứ? Đàm Nguyệt Hoa nghe qua giọng nói đầy lạnh lùng, nhưng cũng đầy uy nghi của Đông Phương Bạch, thì cơ hồ mất cả tự chủ, ngoan ngoãn đưa tay nhận lấy viên ngọc Tuyết Hồn Châu.
Trong lúc Đàm Nguyệt Hoa nhận viên ngọc, thì tay trắng nõn nà của Đông Phương Bạch vô tình chạm trúng tay nàng! Qua sự va chạm ấy, một cảm giác lạ lùng khó tả chạy khắp châu thân nàng, suýt nữa đã đánh rơi viên Tuyết Hồn Châu xuống đất! Cảm giác kỳ dị ấy, Đàm Nguyệt Hoa thật không làm sao diễn tả bằng lời nói.
Nàng muốn thưởng thức thêm một lần nữa cái dễ chịu, cái êm ái của thứ cảm giác mà từ trước đến nay nàng chưa hề có bao giờ! Lúc nàng và Lữ Lân ngồi sát nhau trong chiếc túi vải để gã Thạch Phủ mang từ Quỷ Cung ra ngoài, thì nàng cũng có một cảm giác tương tợ như thế. Nhưng cảm giác ấy vẫn không mãnh liệt và nóng cháy như lần này! Bởi thế, nàng vội vàng đưa tay nhận lấy viên ngọc để che giấu thái độ luống cuống của mình. Đông Phương Bạch lên tiếng nói:
- Ngươi hiện đang bị trúng một thứ bùa ngải rất độc của Quỷ Cung, vậy nên lợi dụng thời gian chờ Lân nhi vận khí dưỡng thần, lấy viên Tuyết Hồn Châu lăn một trăm hai mươi vòng nơi bị trúng độc cổ ấy, thì viên ngọc sẽ hút chất độc ra tất cả? Tâm trạng của Đàm Nguyệt Hoa lúc bấy giờ đang hết sức rối rắm. Nàng không dám ngước mắt nhìn lên, cố nén những ý nghĩ vu vơ trong đầu óc. Nàng dùng viên Tuyết Hồn Châu lăn một trăm hai mươi vòng tại nơi bị trúng độc cổ y theo lời dặn dò của Đông Phương Bạch, và thấy vết đỏ giữa lòng bàn tay, đã từ từ được viên Tuyết Hồn Châu hút lấy, trở thành nhỏ dần, và chẳng mấy chốc sau tiêu mất dấu vết.
Đông Phương Bạch nói:
- Viên Tuyết Hồn Châu ấy, kể từ khi ta chiếm được đến nay, đây là lần đầu tiên được đem ra sử dụng. Nó là một thứ ngọc quý tích lũy huyền âm, tập trung hơi lạnh hàng vạn năm, thực không hoài công hai mươi năm tâm huyết của ta.
Đông Phương Bạch vội vàng nói:
- Ngươi chẳng cần phải khách sáo nữa, hãy cất kỹ đi! Đàm Nguyệt Hoa lại cảm thấy toàn thân rung động mãnh liệt, chẳng khác chi chạm phải điện trời. Song, lúc ấy Đông Phương Bạch đã ngó sang Lữ Lân, bắt đầu kể lại cho cậu ta nghe về biến cố xảy ra trên ngọn Tiên Nhân Phong vừa rồi.
Tuy tâm trạng của Đàm Nguyệt Hoa đang vô cùng rối rắm, nhưng vì câu truyện của Đông Phương Bạch kể, là việc mà nàng rất quan tâm nên cố gắng giữ tâm tư đang rạt rào như dòng nước mùa xuân lắng dịu trở lại, nghiêng tai chăm chú nghe.
Thì ra, trước khi Lữ Đằng Không nhận bốn mâm bảo vật để áp tải món hàng lạ lùng ấy đến cho Kim Tiên Chấn Càn Khôn Hàn Tốn ở tận Tô Châu, thì cùng một lúc các cao thủ trong võ lâm, cũng nhận được một lá thư bằng ngọc xanh, mà không ai biết lai lịch. Trong lá thư bằng ngọc xanh ấy, đã cho biết vợ chồng Lữ Đằng Không đang lên đường từ thành Nam Xương đến Tô Châu, mang theo một món vật có tương quan đến sự hưng thịnh cho cả võ lâm.
Ngụ ý trong thư, là muốn bảo cho mọi người biết, nếu ai tranh đoạt được món vật thì chắc chắn có hy vọng trở thành một nhân vật cao tuyệt và lãnh đạo cả võ lâm.
Nên biết, bất luận là một môn phái thuộc chính hay tà, bất luận là một nhân vật am hiểu võ công cao hay thấp, ai ai cũng đều hy vọng trở thành nhân vật số một võ lâm. Và mọi sự xô xát, chém giết trong giới giang hồ, cũng như những cuộc sát phạt đẫm máu khắp võ lâm, đều xuất phát từ tham vọng say cuồng ấy.
Bởi thế, tuy lá thư bằng ngọc xanh ấy không ai biết rõ lai lịch, nhưng khi tiếp được thì các cao thủ võ lâm đều muốn ra tay tranh đoạt món vật quý báu do vợ chồng Lữ Đằng Không áp tải. Vì thế, nên suốt đường đi từ Nam Xương đến Tô Châu, hai vợ chồng Lữ Đằng Không đã liên tiếp gặp các cao thủ của bao nhiêu môn phái chận đường gây sự, định đoạt món hàng lạ lùng đó.
Nhưng lúc bấy giờ chỉ riêng có vợ chồng Lữ Đằng Không là biết rõ chiếc hộp gỗ mà họ lãnh áp tải chỉ là một chiếc hộp trống không. Nhưng khi họ đưa đến nhà của Kim Tiên Chấn Càn Khôn Hàn Tốn, thì mọi việc lại diễn biến một cách kinh khiếp, vì trong chiếc hộp gỗ vốn trống không đó, bất thần xuất hiện một chiếc đầu người, mà chiếc đầu người đó, lại là đầu lâu của đứa con mất tích từ bao ngày qua của Hàn Tốn! Thế là, một cuộc giao tranh ác liệt đã xảy ra, và Tây Môn Nhất Nương đã bị mất mạng tại nhà riêng của Hàn Tốn. Lữ Đằng Không vì muốn trả thù cho vợ mình, đã bôn ba tìm đến hai phái Điểm Thương và Nga My, mời các cao thủ hai phái này, kéo tới Tiên Nhân Phong họp mặt đông đảo với nhân vật võ lâm khác.
Hơn nữa, vì Quỷ Thánh Thạnh Linh khi đến Tiên Nhân Phong, có tuyên bố là Lữ Lân hiện được ông ta giam giữ trong Quỷ Cung, đồng thời lên tiếng bảo Lữ Đằng Không phải đích thân tìm đến nơi đó để thương lượng riêng với ông ta, hầu đánh đổi đứa con trai thân yêu đem về, nên số nhân vật hiện diện đều biết Quỷ Thánh Thạnh Linh đang bắt Lữ Lân để làm điều kiện trao đổi, buộc Lữ Đằng Không phải giao cho ông ta món vật quý báu mà khắp võ lâm đang đồn đãi.
Nhưng món vật đó là vật chi, thật ra không ai được biết cả. Chính Lữ Đằng Không cũng chẳng hề được biết sự thật ra sao! Tuy nhiên, số người hiện diện trên Tiên Nhân Phong, ai cũng tin rằng món vật đó, hiện đang ở trong tay của Lữ Đằng Không! Mặc dù trong quần hùng hiện diện, có rất nhiều người không biết món vật đó là gì, song họ lại không bằng lòng để cho kẻ khác cướp đi, hầu dựa vào nó xưng hùng xưng bá trong võ lâm, giày xéo giang hồ trong đó có cả mình.
Bởi thế, có một số cho rằng Lữ Đằng Không tất nhiên phải lo nghĩ đến tính mạng của đứa con thân yêu, nên chắc chắn phải tìm gặp Quỷ Thánh Thạnh Linh để thương lượng trao đổi. Vì vậy, họ không ngồi yên trên ngọn Tiên Nhân Phong để chờ đợi nữa, mà tìm đến vùng phụ cận Quỷ Cung, đón Lữ Đằng Không để thừa cơ hội tốt ra tay tranh đoạt bảo vật.
Chính vì lẽ ấy nên có một số người đã thừa đêm tối, rời bỏ Tiên Nhân Phong ra đi.
Trong số người ấy gồm có vị Chưởng môn của Thái Cực Môn là Phán Tiên Từ Lưu Bản, Hắc Thần Quân, Kim Cô Lâu, toàn thể bộ hạ của phái Hoa Sơn và Liệt Hỏa Tổ Sư, tức số người mà Đàm Nguyệt Hoa cùng Lữ Lân đã gặp tại vùng phụ cận Quỷ Cung vừa rồi.
Riêng số nhân vật trong Phi Yến Môn, vì Hỏa Phụng Tiên Cô đã chết, nên cũng hối hả mang xác bà ta rời khỏi Tiên Nhân Phong.
Do đó, trên đỉnh Tiên Nhân Phong lúc bấy giờ, chỉ còn lại các cao thủ của hai phái Nga My, Điểm Thương, và một số nhân vật trong phe nhóm người của Trúc Lâm Thất Tiên mà thôi.
Đêm hôm ấy, mọi việc đều yên tĩnh, chẳng có việc chi rắc rối xảy ra. Nhưng chẳng ai ngờ một đêm yên tĩnh đó, lại chính là đêm không khí nặng nề báo trước một cuộc sát phạt đẫm máu ngày mai.
Sáng sớm hôm sau, mọi người tập trung đến khoảng đất trống trên ngọn Tiên Nhân Phong. Lúc ấy, vẫn không ai được biết chân diện mạo của Ngọc Diện Thần Quân Đông Phương Bạch.
Riêng Ngọc Diện Thần Quân Đông Phương Bạch sau khi lấy được viên Tuyết Hồn Châu, thì có ý dựa vào võ công cao tuyệt của mình, xây dựng nên một môn phái lớn, hầu chống đối lại với các môn phái hiện hữu. Nhưng chẳng ngờ ông ta gặp một cuộc hội họp quần hùng trên đỉnh Tiên Nhân Phong như thế này.
Trong đêm ông ta vừa gặp Đàm Nguyệt Hoa, chính ông ta cũng không làm sao biết được vì lẽ gì mình lại mang viên Tuyết Hồn Châu, một viên ngọc mà ông ta đã hao hai mươi năm tâm huyết, và suýt nữa đã mất mạng, trao cho nàng một cách dễ dàng! Nguyên do ông ta chỉ cảm thấy mọi hành động của Đàm Nguyệt Hoa khi xuất hiện tại Tiên Nhân Phong, tỏ ra rất hợp ý riêng của ông ta mà thôi.
Bởi thế, khi ông ta sai nàng xâm nhập Quỷ Cung, thì sợ nàng gặp điều nguy hiểm, nên đã trao nàng viên Tuyết Hồn Châu, mà ông ta còn quý báu hơn cả tính mạng.
Sau khi mọi người đã tập họp trở lại, thì Đông Phương Bạch vẫn giữ thái độ như mấy ngày qua, cất giọng lạnh lùng nói:
- Một ngày nữa lại bắt đầu, vậy hôm nay ai ra tay tỷ thí trước đây? Lời nói của Đông Phương Bạch vừa dứt, thì trong phái Nga My bỗng có một lão già tóc bạc, dáng điệu uy nghi, bất thần đứng phắt dậy. Người ấy không ai khác hơn là Phi Hổ Lữ Đằng Không! Sắc mặt của Phi Hổ Lữ Đằng Không đang tràn đầy nét bi thương, căm tức, đưa tay siết chặt cán kim đao nói:
- Tại hạ còn có một việc này chưa được biết rõ, nên muốn thỉnh giáo với vị chủ nhân ở đây, tức Lục Chỉ Tiên Sinh!
Chương trước | Chương sau