Insane
Lục chỉ cầm ma - Nghê Khuông

Lục chỉ cầm ma - Nghê Khuông


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 49
5 sao 5 / 5 ( 71 đánh giá )

Lục chỉ cầm ma - Nghê Khuông - Chương 36

↓↓
Chưởng phải của Đàm Nguyệt Hoa vừa đánh ra, sợi lòi tói sắt trên cổ tay nàng cũng bay vút tới. Nàng không chờ thế đánh đi hết đà, lại nhanh nhẹn tràn về phía trước, dùng ngay hai thế Tiên Đồng Tống Quả và Bạch Viên Phiên Thiên công ra dồn dập, không để đối phương có đủ thời giờ chống trả.


Đối phương vẫn một mực lo lách tránh chứ không hề phản công. Thân pháp của hắn trông chẳng khác chi một người đang uể oải, song kỳ thực hết sức nhanh nhẹn chỉ chờ đến lúc tối nguy hiểm mới lách tránh một cách tài tình và kịp thời.


Đàm Nguyệt Hoa tấn công dồn dập ba thế võ, nhưng vẫn chưa thể thủ thắng, mặc dù đối phương chẳng hề chống trả. Vì vậy nàng không khỏi cuống quýt, hối hả đưa chân đạp trung cung, tấn hồng môn, nhắm ngay kẻ địch lướt tới, vung chưởng phải lên dùng ngay Thiên Băng Địa Liệt, bắt từ trên cao giáng xuống nhanh như búa thiên lôi bổ.


Thế võ Thiên Băng Địa Liệt, nguyên là một thế võ trong Thất Sát Thần Chưởng. Thất Sát Thần Chưởng gồm có tất cả bảy thế đánh, thế Thiên Băng Địa Liệt này, chính là thế đầu tiên, uy lực của nó chẳng phải tầm thường, khi đánh ra sức mạnh cứ mỗi lúc một mãnh liệt.

bạn đang xem “Lục chỉ cầm ma - Nghê Khuông ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Trước đây, Đàm Thăng truyền dạy cho Đàm Nguyệt Hoa và Đàm Dực Phi, nhưng vẫn không chịu nói rõ chưởng pháp đó gọi là Thất Sát Thần Chưởng, mà chỉ nói đấy là Thất Sát Chưởng Pháp, uy lực mạnh mẽ vô song, nếu chẳng phải ở vào trường hợp gặp kẻ đại địch thì tuyệt đối chớ nên đem ra dùng một cách cẩu thả.


Ông lại dặn:


- Nếu không phải là một trường hợp bất đắc dĩ, cấm mang Thất Sát Chưởng ra dùng, khi đánh ra chỉ nên dùng ba thế đầu, tức các thế Thiên Băng Địa Liệt, Hải Khô Thạch Lạn và Phong Uyển Sa Thanh thôi. Vì sử dụng quanh đi quẩn lại nhiều lần ba thế đó, nếu kẻ địch là người hiểu biết rộng rãi, tất sẽ sợ hãi mà rút lui.


Đàm Nguyệt Hoa tuy là một cô gái hãy còn trẻ tuổi, cá tính nghịch ngợm trẻ con, song trước lời dặn dò trịnh trọng ấy của cha, nàng tuyệt nhiên không khi nào dám vi phạm. Bởi thế, từ trước đến nay, nàng không hề mang thứ chưởng pháp ấy ra sử dụng bao giờ.


Ngày hôm qua, nàng đánh nhau với Tả Phán Quan trong ngôi thạch động riêng của Quỷ Nô, vì cần phải thủ thắng đối phương để lấy cho kỳ được Thạch Tủy, nên lần đầu tiên dùng thứ chưởng pháp đó và đã thu được kết quả ngay.


Hôm nay, nếu không tìm được Lữ Lân thật hậu quả tai hại không sao tưởng tượng, nên lòng nàng hết sức cuống quýt, mới lại sử dụng thứ chưởng pháp ấy lần thứ hai.


Thế chưởng của nàng vừa quét ra là kình phong dấy động ầm ầm. Đối phương nhìn qua không khỏi biến hẳn sắc mặt, hối hả nhảy lùi ra sau để tránh, rồi kêu thét lên rằng:


- Thất Sát Thần Chưởng.


Tiếng kêu vừa dứt, hắn bỗng giương cổ hú dài. Tiếng hú của hắn rất ngắn, song rất bén nhọn, cơ hồ xoi thẳng màng tai của người nghe, khiến Đàm Nguyệt Hoa cảm thấy khó chịu vô cùng. Hắn ta hú liên tiếp bảy tiếng, rồi nhanh nhẹn nhảy lùi ra xa thêm.


Đàm Nguyệt Hoa không rõ tại sao người ấy bất thần hú lên như vậy. Nàng nghi đối phương có ý định gọi đồng đảng tới tiếp ứng chăng? Nhưng khi trông thấy đối phương nhảy lùi ra sau, Đàm Nguyệt Hoa cho đấy là một cơ hội tốt để tràn thẳng đến chiếc rương kia, hầu xem trong ấy có phải giấu Lữ Lân không? Nàng xoay nhanh thân người, không truy đuổi theo đối phương, mà trái lại, nhắm ngay cỗ xe tải hàng lao vút tới.


Nhưng thân người Đàm Nguyệt Hoa chưa lướt tới gần cỗ xe, thì bất thần trông thấy chiếc rương tự nhiên nhảy tưng lên, gây nên một tiếng phình to.


Đàm Nguyệt Hoa đã khẳng định trong chiếc rương kia đang đựng một vật chi cử động, nên trong lòng càng vui mừng, vì đấy rất có thể là Lữ Lân.


Chiếc rương sau khi tự nhiên tung lên cao non một thước mộc, lại rơi trở xuống cỗ xe.


Trong khi Đàm Nguyệt Hoa chưa kịp lướt tới gần, thì nắp rương bỗng hất tung lên nghe một tiếng bốp và mở toang ra.


Lúc bấy giờ, Đàm Nguyệt Hoa có một ý nghĩ thoáng qua óc. Nàng biết mọi sự phán đoán của mình về chiếc rương đều hoàn toàn sai lầm.


Vì nếu trong chiếc rương thật sự được giấu Lữ Lân, tất nhiên đối phương sẽ điểm vào huyệt đạo để chế ngự cậu ta trước, tuyệt đối không khi nào lại để cho cậu ta có thể cử động như vậy.


Đàm Nguyệt Hoa luôn luôn cảnh giác, nên vừa thoáng có ý nghĩ ấy liền nhanh nhẹn dừng chân đứng yên lại. Cùng một lúc đó, nàng bỗng nghe một tiếng xoạt vọng đến, rồi lại thấy từ trong chiếc rương có một dải lụa ngũ sắc bay vèo lên không trung.


Đàm Nguyệt Hoa không khỏi giật mình sửng sốt.


Nhưng sau khi nàng định thần nhìn kỹ, thì thấy đấy chẳng phải là dải lụa ngũ sắc, mà chính là một con rắn độc.


Con rắn có hình dáng hết sức quái dị, thân mình nó dẹp và bằng phẳng, rộng trên dưới sáu tấc mộc, khắp nơi có bông hoa ngũ sắc sặc sỡ, trông như được dùng chỉ thêu nên vậy.


Khi con rắn đó vừa lao vút ra khỏi rương, liền cất đầu và rảo mắt nhìn bốn phía, há họng thè lưỡi, trông thực kinh khiếp.


Đàm Nguyệt Hoa đứng trước con vật đáng ghê tởm đó, trong lòng hết sức sợ hãi, vội vàng nhảy lùi ra sau một bước.


Trong khi nàng chưa kịp đứng vững đôi chân, thì tiêu sư nọ lại cất tiếng hú ngắn liên tiếp bảy tiếng nữa. Và khi tiếng hú vừa dứt, con rắn quái dị lại lao mình bay vèo tới, trông chẳng khác nào một chiếc mống vắt ngang nền trời.


Con rắn tỏ ra rất khôn ngoan. Nó biết nhắm ngay Đàm Nguyệt Hoa lao tới tấn công khiến nàng lại càng thêm kinh hãi, vội vàng nhún mạnh đôi chân nhảy lui ra sau để tránh, đồng thời vung hai cánh tay lên, quét hai sợi lòi tói sắt về phía trước để phản công trả lại.


Nhưng con rắn ấy tỏ ra vừa khôn ngoan lại vừa lanh lợi, khi trông thấy hai sợi lòi tói sắt trong tay của Đàm Nguyệt Hoa vừa bay tới, nó vội vàng cuốn tròn, buông mình từ trên cao rơi trở lại mặt đất, tránh khỏi thế công của Đàm Nguyệt Hoa.


Chừng ấy, Đàm Nguyệt Hoa mới thấy thật rõ con rắn. Bề dài của nó có đến ngoài một trượng. Thảo nào mà tên tiêu đầu kia phải dùng đến một chiếc rương to để đựng nó, khiến Đàm Nguyệt Hoa sinh nghi trong chiếc rương đó giấu Lữ Lân.


Đàm Nguyệt Hoa thấy người ấy nhảy lui ra xa và đứng yên lại, chứng tỏ hắn không muốn nghênh chiến với nàng, mà chỉ ra lệnh cho con rắn độc lao ra. Như vậy, cũng đủ biết con rắn độc này đáng sợ đến mức nào.


Vì nàng nhận định như vậy, nên lại càng thận trọng hơn. Nàng đưa mắt nhìn chăm chú về phía con rắn để theo dõi từng cử động một của nó, nên không còn thời giờ chú ý đến đối phương đang làm gì.


Con rắn độc sau khi cuộn tròn và buông mình từ trên cao rơi trở xuống đất, liền nhanh nhẹn cất cao chiếc đầu vừa dẹp vừa to lên, há miệng thè lưỡi trông vô cùng hung dữ.


Đàm Nguyệt Hoa còn đang nghĩ ngợi hầu tìm ra biện pháp hay để chế ngự con rắn, bất thần nghe ở sau lưng có tiếng binh khí công vút tới.


Giữa cơn nguy cấp, nàng vội vàng đưa mắt nhìn lên, thấy trước mặt có hai tên phu xe vẫn đứng yên, miệng cười đầy sâu hiểm. Bởi thế, nàng đoán biết kẻ đang tấn công lén sau lưng mình là tên tiêu đầu chứ chẳng còn ai nữa.


Vì con rắn độc đang ở trước mặt nên Đàm Nguyệt Hoa không dám quay người trở lại phía sau. Nàng vừa cuống quýt vừa tức giận, thầm nghĩ: "Người này nuôi một con rắn độc như vầy, chắc chắn không phải là hạng người tốt, thế mình hà tất phải nương tay đối với hắn ta?" Nàng vung chưởng quét ngược trở ra sau lưng với một thế võ vô cùng mãnh liệt.


Thế chưởng ấy là thế thứ hai trong Thất Sát Thần Chưởng, tức thế Hải Khô Thạch Lạn.


Thế chưởng ấy của Đàm Nguyệt Hoa vừa phát ra, chưởng phong đã dấy động ầm ầm và cũng liền nghe người đó hự lên một tiếng khô khan, vội vàng nhảy lùi ra sau tức khắc.


Nhưng cùng lúc đó, con rắn độc ở phía trước mặt Đàm Nguyệt Hoa dùng đuôi chỏi lên mặt đất, phóng vút tới chẳng khác nào một chiếc cầu vồng. Nó há cái miệng đỏ tươi như máu, phun hơi tanh xông ra nồng nặc.


Đàm Nguyệt Hoa hối hả lách mình tránh ngang, nhưng con rắn cũng liền bám theo, khiến nàng không làm sao vượt ra khỏi tầm tấn công của nó.


Con rắn độc dùng đuôi tựa trên mặt đất, và vươn mình giữa khoảng không như một cây cung, nên trong vòng một trượng vuông chung quanh nó đều có thể tấn công đối phương đúng theo ý muốn.


Chính vì vậy, Đàm Nguyệt Hoa không khỏi vô cùng kinh hoàng, vội vàng nhảy lui ra sau liên tiếp. Nhưng hễ nàng nhảy lui một bước, thì con rắn ấy lại chỏi đuôi lên đất vọt tới một bước y như nàng, không ngớt há to miệng như chực mổ xuống.


Hành động của con rắn độc thực vô cùng quái dị, từ trước tới nay Đàm Nguyệt Hoa chưa thấy bao giờ. Nàng tự biết, nếu mình giữ thế thủ mãi, tất không tránh khỏi sơ hở, và trong trường hợp đó, sẽ bị nó mổ trúng ngay.


Nàng chờ cho con rắn lao tới cách nàng trên dưới ba thước mộc nữa, bất thần nàng vung chưởng, dùng thế Phong Uyển Sa Thanh quét ra nhanh như gió hốt.


Con rắn độc vừa trông thấy luồng chưởng phong mãnh liệt cuốn tới, đã nhanh nhẹn cuốn tròn thân mình lại. Nhờ thế Đàm Nguyệt Hoa mới có đủ thời gian vung sợi dây lòi tói sắt quét ngược trở về sau đẩy lui tên tiêu đầu đang tràn tới tấn công lén.


Đoạn hắn nhảy thối lui ra xa đứng thở hào hển, nói:


- Giữa Thất Sát Thần Quân và phái Điểm Thương có nuôi oán cừu chi, vậy tôi sẵn sàng nghiêng tai lắng nghe sự giãi bày tỉ mỉ của cô nương.


Đàm Nguyệt Hoa nghe câu nói đó không khỏi sửng sốt, lên tiếng hỏi:


- Thì ra ông là nhân vật trong phái Điểm Thương hay sao? Người ấy hừ lên một tiếng đáp:


- Thụy Tiên Tần Mộng Giác chính là tại hạ đây, chẳng hay cô nương có nghe qua lần nào không? Đàm Nguyệt Hoa buộc miệng ồ lên một tiếng, vì nàng đã nhớ ra tên tuổi của đối phương, thảo nào mà thân pháp của ông ta, nàng cảm thấy như hết sức quen thuộc.


Thì ra, người đó sở trường về Thụy Bát Tiên Thân Pháp có danh hiệu gọi là Thụy Tiên Tần Mộng Giác, tài nghệ khá cao cường, anh em đồng môn với vị Chưởng môn phái Điểm Thương, cũng là một cao thủ của phái này, tên tuổi được nhiều người biết đến.


Đàm Nguyệt Hoa xét thấy với một người một rắn như vậy, nếu họ thực tâm muốn thủ thắng mình chắc chắn mình không dễ chi đối phó, nên nàng bèn khôn ngoan xem gió trở cờ, tươi cười nói:


- Xin Tần đại hiệp chớ trách, chỉ là hiểu lầm thôi. Nếu khi vừa gặp mặt, Tần đại hiệp cho tôi biết ngay danh hiệu, chắc chắn không khi nào lại có sự hiểu lầm xảy ra. Giữa gia phụ và phái Điểm Thương chẳng hề có mối oán cừu chi cả, chẳng qua vì tôi đang nghi trong chiếc rương to kia giấu một người bạn vừa bị mất tích nên tò mò theo dõi. Vậy xin Tần đại hiệp hãy bỏ lỗi cho.


Sắc mặt đang tức giận của Tần Mộng Giác cũng từ từ dịu lại, lão ta chu nhọn đôi môi huýt thành một tiếng sáo dài. Con rắn độc nhanh nhẹn lao trở về chiếc rương to đang để yên trên cỗ xe.


Tần Mộng Giác thong thả đưa chân bước tới đậy nắp chiếc rương lại, nói:


- Nếu thế, chúng ta tiếp tục ai đi đường nấy thôi.


Đàm Nguyệt Hoa nói:


- Con rắn to của Tần đại hiệp thực là khôn ngoan lạ lùng, ngày hôm nay tiểu nữ mới có dịp mở rộng tầm mắt.


Tần Mộng Giác lại há to miệng ngáp dài nói:


- Con rắn này có tên gọi là Ngọc Cẩm Đái, nó dùng đuôi chống đất có thể đứng thẳng như một cây trụ. Nó là một con vật hiếm có trong đời.


Tần Mộng Giác vừa nói vừa nhảy lên mình ngựa, rồi ngồi co ro như đang ngủ gật, tiếp tục đi thẳng về phía trước.


Đàm Nguyệt Hoa gây sự đánh nhau với đối phương một lúc rốt cuộc chẳng vào đâu.


Trái lại, suýt nữa nàng đã kết thành mối oan thù vô ích với phái Điểm Thương nên trong lòng không khỏi hết sức thất vọng.


Nàng ngửa mặt nhìn lên, thấy trời đã đứng trưa, nên vội vàng quay trở lại ngôi thị trấn.


Nàng vừa mới tiến vào khu phố đã thấy Huỳnh Tâm Trực đang đi giữa đám đông và rảo mắt nhìn quanh để kiếm nàng. Khi trông thấy nàng, y vội vàng chạy đến ngay.


Đàm Nguyệt Hoa thấy sắc diện của Huỳnh Tâm Trực có vẻ rất căng thẳng nên nhanh nhảu nói:


- Có tìm được manh mối gì chưa? Huỳnh Tâm Trực đưa mắt nhìn chung quanh rồi kéo Đàm Nguyệt Hoa vào một ngõ hẻm vắng, hạ giọng nói nhỏ rằng:


- Tôi có gặp một lão già gầy bé, hướng dẫn một cỗ xe áp tải hàng, và trên cỗ xe đó có để một chiếc rương thực to.


Đàm Nguyệt Hoa không khỏi phì cười nói:


- Lão già ấy tôi cũng có gặp rồi, song trong chiếc rương đó chỉ đựng một con rắn độc rất to.


Huỳnh Tâm Trực ồ lên một tiếng, nói:


- Nhưng tôi còn gặp một gã đàn ông có thân hình to lớn, trong tay cầm một bó đuốc đang cháy đỏ rực, đi thẳng vào một ngôi nhà đồ sộ ở phía bắc thị trấn này. Gã đàn ông đó tôi có dịp trông thấy hắn xuất hiện tại ngọn Tiên Nhân Phong.


Đàm Nguyệt Hoa nói:


- Gã đàn ông đó chính là Chưởng Hỏa Sứ Giả trong phái Hoa Sơn. Ngoài hắn ra có còn ai khác nữa không? Huỳnh Tâm Trực đáp:


- Còn có điều đáng nghi ngờ là dưới nách gã Chưởng Hỏa Sứ Giả đang kẹp một chiếc túi vải to.


Đôi mày liễu của Đàm Nguyệt Hoa cau lại nói:


- Một chiếc túi vải? Huỳnh Tâm Trực đáp:


- Đúng thế! Tôi đã dùng thân pháp nhanh như điện chớp lướt thẳng tới sát người hắn ta, thò tay sờ vào chiếc túi vải đó, bỗng nghe có tiếng người kêu "ối chao". Nhưng gã Chưởng Hỏa Sứ Giả đã nhanh nhẹn vung chưởng quét thẳng về phía tôi, nên tôi phải lách mình bỏ chạy, suýt nữa bị mất mạng rồi.


Đàm Nguyệt Hoa nghe thế hết sức vui mừng nói:


- Theo lời ngươi bảo thì trong chiếc túi vải ấy đang đựng một người phải không? Huỳnh Tâm Trực gật đầu đáp:


- Chắc chắn là tôi không khi nào nghe nhầm, đấy rõ ràng là một người.


Đàm Nguyệt Hoa vội vàng nói:


- Hắn ta đã vào ngôi nhà đồ sộ nào? Vậy ngươi hãy mau dẫn ta đến đó xem qua cho biết.


Huỳnh Tâm Trực nói:


- Ngôi nhà ấy cách đây chẳng bao xa, chúng ta chỉ đi trong chốc lát là tới ngay.


Dứt lời, hai người cũng bước ra khỏi ngõ vắng, tiếp tục đi nhanh về hướng bắc. Chẳng mấy chốc cả hai đã đến trước cổng một ngôi nhà to lớn.


Ngôi nhà ấy tuy rất nguy nga, song vì chung quanh cây cối um tùm nên trông âm u và đầy vẻ kỳ bí.


Chung quanh ngôi nhà có tường cao bao bọc, bên trong có nhiều gốc cây cổ thụ to, nên hai người phải lùi ra xa mới trông thấy được mái ngói.


Đàm Nguyệt Hoa và Huỳnh Tâm Trực bước tới trước cổng liền dừng chân đứng lại.


Nàng biết nếu Lữ Lân bị rơi vào tay phái Hoa Sơn, thì dù cho Liệt Hỏa Tổ Sư không hiện diện tại đây, thì nàng vẫn gặp rất nhiều trở lực. Vì dưới tay của Chưởng Hỏa Sứ Giả còn có rất đông cao thủ, vậy việc cứu thoát Lữ Lân không phải là chuyện đễ dàng.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Có một ngày như thế

Có một ngày như thế

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Tôi thích

27-06-2016
Bản năng hàn gắn

Bản năng hàn gắn

Trước sinh nhật ba ngày. Tôi ngồi trong rạp, một tay bốc bắp rang bơ ăn ngon lành, mắt

28-06-2016
Gia đình là số 1

Gia đình là số 1

Kỉ niệm đáng nhớ nhất của bạn với gia đình mình là gì? *** 1. Hồi bé có ông

23-06-2016
Định mệnh

Định mệnh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?) Một

25-06-2016
Mưa trong tim

Mưa trong tim

Cuối cùng cô cũng nhận ra rồi ư? Cô thật lười biếng đấy cô nhóc ạ! Mười tám

25-06-2016