Đàm Nguyệt Hoa cúi nhìn xuống thấy giữa lòng bàn tay mình tại Lao Cung huyệt có một chấm đỏ rất nhỏ và lu mờ.
Nàng đưa mắt nhìn lên và chưa kịp hỏi chi đã nghe Quỷ Nô kinh hoàng thét lên rằng:
- Huyết Xà Cổ.
Sắc diện Đàm Thăng lộ vẻ kinh ngạc hỏi:
bạn đang xem “Lục chỉ cầm ma - Nghê Khuông ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Không ngờ vị bằng hữu này lại am hiểu về tình hình trong Quỷ Cung.
Đàm Nguyệt Hoa vội nói:
- Anh ấy nguyên là người trong Quỷ Cung mà. Cha, Huyết Xà Cổ là cái chi thế? Đàm Thăng nói:
- Đấy là một thứ độc cổ rất nguy hiểm. Bọn chúng cho ngươi uống vào, và quá thời hạn ba tháng, tất chất độc nổi lên tác quái. Chừng đó, nơi trong lòng bàn tay sẽ xuất hiện một con rắn màu đỏ như máu.
Đàm Nguyệt Hoa hết sức kinh hãi nói:
- Nếu thế, có thuốc chi để giải trừ chăng? Đàm Thăng cười nói:
- Lẽ tất nhiên là có. Hiện giờ Thạnh Linh chỉ còn có một đứa con trai duy nhất. Vậy không khi nào lại chịu để đứa con của mình phải chết bất đắc kỳ tử, nhưng ngươi hãy an lòng ta đã có phương pháp bắt buộc lão ta phải trao thuốc giải độc cho ngươi.
Đàm Nguyệt Hoa nghe thế, mới thở phì một cái nhẹ nhõm nói:
- Thì ra tên lão quỷ quả là ác độc và đáng ghét.
Đàm Thăng cười nói:
- Trong giới giang hồ còn nhiều kẻ ác độc và đáng ghét hơn lão ta nữa, nếu mình không đề phòng sẽ lọt vào tròng của họ ngay. Ngươi mới dấn bước vào giang hồ nên tưởng đâu đi đứng như vậy, chẳng vui vẻ như một du khách du sơn ngoạn thủy hay sao? Đàm Nguyệt Hoa nghe phụ thân mình nói thế, lại chợt nhớ đến lời nói của quái nhân nọ, nên bất giác thở dài não nuột.
Đàm Thăng hỏi:
- Giờ đây ngươi định đi đâu? Đàm Nguyệt Hoa nói:
- Con cần phải đi tìm Lữ Lân, vì không thể không tìm cho được cậu ta.
Đàm Thăng nói:
- Đúng thế. Mình đã cứu người thì phải cứu đến nơi đến chốn. Thằng bé ấy nếu bị rơi vào tay kẻ khác, chắc chắn trong võ lâm sẽ có lắm chuyện rắc rối xảy ra. Ôi! Nếu ta có thể dẫn nó đến được Tiên Nhân Phong thì thật không còn chi hay hơn nữa. Nhưng vì hiện giờ đang bị thương bởi Bát Long Thiên Âm nên không làm sao đi được.
Đàm Nguyệt Hoa nghe thế không khỏi kinh hoàng nói:
- Cha, thì ra thương thế của cha do thứ Bát Long Thiên Âm ấy gây ra sao? Đàm Thăng cười nói:
- Ngươi cũng biết Bát Long Thiên Âm là gì nữa hay sao? Đàm Nguyệt Hoa đáp:
- Lẽ tất nhiên là con được biết. Nó chính là những tiếng đàn du dương, nghe vô cùng vui tai. Con và người bằng hữu này đã từng bị nó làm cho bị trọng thương.
Đàm Thăng dừng lại trong giây lát nói:
- Đúng thế, mầm loạn trong võ lâm hiện giờ chính là do nó gây ra tất cả. Ôi! Lúc ta tuổi còn trẻ, đã có nghe các vị trưởng bối nói: "Bát Long Thiên Âm mất, khắp chốn võ lâm yên. Bát Long Thiên Âm dậy, khắp chốn võ lâm nguy". Hiện nay, sự xuất hiện của Bát Long Thiên Âm tuy chưa quá ba tháng, nên lẽ cố nhiên là võ lâm chưa bị nguy, nhưng chắc chắn nguy cơ chẳng còn cách bao xa nữa.
Đàm Nguyệt Hoa nghe thế, không khỏi kinh hoàng nói:
- Cha, thứ Bát Long Thiên Âm ấy sự thật là thứ gì mà lợi hại đến như vậy? Đàm Thăng nói:
- Đó là một thứ võ công đáng sợ vô cùng, đã bị thất truyền từ lâu. Thứ võ công ấy dựa vào một cây đàn cổ, thùng đàn đóng bằng loài gỗ Vạn Niên Âm Mộc chìm sâu dưới đáy biển đến hàng vạn năm, dây đàn đều lấy gân của tám con rồng làm nên, và đấy cũng chính là một cây đàn quý giá hy hữu trong đời, tên gọi là Bát Long Cầm. Khi khảy dây đàn ấy lên, thì tiếng đàn làm cho người nghe như say sưa ngây ngất, dù võ công cao cường đến mức nào cũng bị người đánh đàn đó sai khiến theo ý muốn được.
Đàm Nguyệt Hoa suy nghĩ một chốc nói:
- Nếu nói như vậy, thì chả lẽ không có phương pháp vào trị được nó hay sao? Đàm Thăng thở dài não nuột, nhưng im lặng chẳng nói chi cả.
Qua một lúc khá lâu ông ta lại lên tiếng nói:
- Ngươi có việc thì cứ tự tiện đi đi, ta ở lại nơi đây địa thế cũng rất kín đáo, không sợ người lạ phát hiện được. Chỉ cần độ nửa tháng sau, thương thế của ta sẽ được bình phục.
Đàm Nguyệt Hoa bỗng chợt nhớ đến một việc, nhưng nàng tạm giấu kín không nói ra, mà chỉ lên tiếng đáp rằng:
- Nếu thế thì chúng con xin đi vậy.
Đàm Thăng khẽ gật đầu, rồi lại nhắm nghiền đôi mắt lo việc dưỡng thương. Đàm Nguyệt Hoa phi thân nhảy ra khỏi bốn tảng đá bao quanh đấy, kéo Quỷ Nô chạy bay đi. Và khi hai người đã lướt đi xa được chừng một dặm đường nàng mới lên tiếng hỏi:
- Trong thạch động của ngươi, hiện giờ còn Thạch Tủy hay không? Quỷ Nô nhăn nhó mặt nói:
- Nếu cần lấy thì cũng có thể lấy được ít nhiều. Song giờ thì không làm sao đến đấy được nữa.
Đàm Nguyệt Hoa lấy làm lạ hỏi:
- Tại sao thế? Quỷ Nô nói:
- Thạch ân nhân vì muốn bắt cho kỳ được tôi, nên đã phái Tả Phán Quan đến canh giữ tại gian phòng đá ấy rồi.
Đàm Nguyệt Hoa cười nói:
- Tưởng có chi đáng sợ? Phải chỉ có mình Tả Phán Quan ở đấy thôi không? Quỷ Nô đáp:
- Phải! Đàm Nguyệt Hoa bèn đưa một bàn tay vỗ nhẹ lên vai của Quỷ Nô nói:
- Tôi cũng đi đến đấy nữa, nếu bất đắc dĩ mình sẽ phải đánh nhau một trận với hắn ta thôi.
Quỷ Nô cười đáp:
- Nếu thế thì còn chi hay hơn. Này Đàm cô nương... vừa rồi Đàm đại hiệp có bảo quái nhân ấy... Chúng ta giờ không đi tìm Lữ công tử hay sao? Đàm Nguyệt Hoa cất tiếng than dài, nói:
- Lẽ tất nhiên là mình phải đi tìm, song nóng lòng thì cũng có lợi chi. Tất nhiên giờ đây nên nghĩ cách để giúp cho thương thế của cha tôi mau bình phục, và chừng đó, mình sẽ nghĩ biện pháp tìm Lữ Lân sau Quỷ Nô khẽ gật đầu, và hai người nhằm hướng sơn động của hắn ta chạy bay đi.
Kể từ lúc Đàm Nguyệt Hoa và Quỷ Nô rời khỏi Quỷ Cung, hai người chỉ mới đi được có một đêm trường, và khi đến thị trấn ấy, họ bèn dừng lại để nghỉ ngơi ăn uống. Hiện giờ, họ vẫn còn đang ở trong vòng một dặm quanh Quỷ Cung.
Vì vậy, muốn đi đến ngôi sơn động của Quỷ Nô cũng không xa lắm.
Bởi thế, Đàm Nguyệt Hoa và Quỷ Nô đi đến xế chiều đã đến ngôi sơn động ấy rồi.
Đàm Nguyệt Hoa đưa chân bước thẳng tới trước, vượt qua đường mòn rồi tung sợi lòi tói sắt giáng thẳng vào cánh cửa nghe một tiếng bốp. Tức thì từ trong có tiếng người quát hỏi:
- Ai thế? Đàm Nguyệt Hoa nghe ra, đấy là tiếng quát hỏi của Tả Phán Quan nên quay lại đưa mắt ra hiệu cho Quỷ Nô.
Quỷ Nô bèn vội vàng lên tiếng nói:
- Tả Phán Quan, tôi đã trở về đây rồi.
Tả Phán Quan cất giọng lạnh lùng cười khanh khách và tiếng cười chưa dứt thì cánh cửa đá đã mở toang ra.
Đàm Nguyệt Hoa đã có chuẩn bị từ trước, nên khi thấy cánh cửa vừa mở, nàng liền vung tay lên giáng thẳng vào phía trong một chưởng mãnh liệt.
Đồng thời sợi lòi tói sắt trong cổ tay nàng cũng theo chưởng thế bay múa như một con rồng đang lồng lộn, nhằm ngay đỉnh đầu của Tả Phán Quan bay vút tới.
Tả Phán Quan vốn tưởng Quỷ Nô là một con người quen với kiếp sống nô lệ, nên giờ đây y trở về tự tìm hy vọng được Quỷ Thánh Thạnh Linh giảm khinh một phần nào. Cho nên hắn ta hoàn toàn không ngờ Quỷ Nô lại dẫn theo một nhân vật lợi hại như vầy.
Bởi thế, khi thế chưởng và sợi lòi tói của Đàm Nguyệt Hoa công tới nhanh như gió, mà hắn ta vẫn còn ngạc nhiên đứng trơ người ra chưa kịp đối phó ngay. Nhưng dù sao hắn ta vãn là một tay võ công cao cường, nên giữa lúc nguy cấp ấy đã kịp thời dùng thế Thiết Bảng Kiều ngả nửa thân trên ra sau để tránh khỏi thế công bất thần của Đàm Nguyệt Hoa.
Nhưng có điều là vừa chạm mặt với đối phương là hắn ta đã bị lâm vào thế thủ, nên lẽ tất nhiên đã hoàn toàn bị động. Do đó, Đàm Nguyệt Hoa liền tràn người tới một bước, vung cả đôi chưởng lên, dùng thế Thái Điệp Song Phi quét nhanh ra như điện chớp.
Thế Thái Điệp Song Phi chẳng những vô cùng mãnh liệt mà lại nhẹ nhàng như cánh bướm đang bay. Thêm vào đó, trên hai cổ tay của Đàm Nguyệt Hoa lại có hai sợi lòi tói sắt, đang theo với thế chưởng bay múa vun vút. Tuy mới xem qua nó chẳng thành một thế võ chi, song kỳ thực nó lại bay múa theo với chưởng pháp của Đàm Nguyệt Hoa và đó gọi là bí quyết Thần Tự trong võ học. Chính vì thế, nên hai sợi lòi tói sắt ấy trở nên thần ảo vô cùng, nhắm chụp xuống khắp cả thân người của Tả Phán Quan, đi đôi với những bóng chưởng chập chờn dày đặc, trông thực đáng sợ vô cùng.
Mãi đến chừng ấy, Tả Phán Quan vẫn chưa thấy rõ được kẻ địch bất thần tấn công mình là ai. Song hắn ta căn cứ vào hai sợi lòi tói sắt cũng đoán biết được đối phương chính là Đàm Nguyệt Hoa.
Bởi thế, hắn ta không khỏi thầm kinh hãi, mà cũng thầm lấy làm lạ. Hắn quát to lên một tiếng, rồi xô mạnh cả đôi chưởng ra, khiến chưởng phong cuốn tới ào ào, làm chậm bớt phần nào thế công của Đàm Nguyệt Hoa.
Nhưng giữa lúc hắn ta định nhảy lùi ra sau để tránh, hai sợi lòi tói sắt ấy bất thần hạ thấp xuống và giáng trúng thẳng vào bên vai của hắn ta.
Tả Phán Quan cảm thấy đôi vai bị đau đớn khôn tả, nhưng vẫn gắng gượng lùi ra sau, và thừa lúc thế võ của Đàm Nguyệt Hoa đã hết đà chưa kịp đánh ra thế thứ hai, hắn ta nhanh nhẹn nhào xuống đất lăn trở ra xa mấy trượng.
Đàm Nguyệt Hoa trông thấy hai thế võ xuất kỳ bất ý của mình không thể hạ được đối phương, nàng đoán biết võ công của Tả Phán Quan chẳng phải tầm thường. Nếu không giành lấy phần chủ động, tràn tới tấn công ồ ạt để hạ hắn ngay, ắt mình sẽ gặp nhiều trở lực.
Bởi thế, nàng không chờ cho Tả Phán Quan kịp đứng lên, đôi chân đã điểm nhẹ, tràn người theo đối phương như hình với bóng rồi vung chưởng lên dùng thế Thiên Băng Địa Liệt quét thẳng vào kẻ địch. Cùng một lúc với luồng chưởng phong đang cuốn tới, lại còn nghe tiếng rít gió loạn của binh khí bằng sắt thép nhằm ngay thân mình của Tả Phán Quan áp xuống.
Chưởng pháp ấy của Đàm Nguyệt Hoa chính là một thế đánh tối nguy hiểm trong Thất Sát.
Nguyệt Hoa tuyệt nhiên chẳng dám xem thường. Thế là hai người lại đánh nhau quyết liệt trên mười thế võ.
Cánh tay phải của Tả Phán Quan tuy bị gãy, thương thế khá trầm trọng, song ngọn đao thép trong tay hắn ta vẫn được múa lên vun vút, từ công tới thủ đều chặt chẽ, không hề để lộ một tí sơ hở, khiến Đàm Nguyệt Hoa không làm sao thủ thắng được đối phương.
Hai người đánh nhau chẳng bao lâu, lại qua bảy tám thế võ khác. Đàm Nguyệt Hoa nóng lòng cất tiếng trong trẻo nạt to, rồi vung cả hai sợi lòi tói sắt ra, đẩy Tả Phán Quan lùi hai bước. Và giữa lúc Tả Phán Quan vừa lùi trở về phía sau, bỗng nghe có một tiếng cung bắn ra, hắn ta quát to rằng:
- Quỷ Nô, đố ngươi dám...
Tiếng "dám" của hắn ta vừa kịp thốt ra khỏi miệng, thì chưởng thế của Đàm Nguyệt Hoa đã giáng tới. Vì thế hắn phải vội vàng lo nghênh địch, không còn thời gian để đối phó với mũi tên bé nhỏ mà Quỷ Nô mới vừa bắn ra ấy nữa.
Rồi mũi tên bé nhỏ kia đã bay vèo tới nhanh như điện xẹt, cắm phập vào cổ họng Tả Phán Quan.
Thế là Tả Phán Quan chưa kịp gào la một tiếng nào đã ngã lăn quay ra đất. Đàm Nguyệt Hoa nhanh nhẹn vung sợi dây sắt trong tay quét thẳng vào hắn ta nghe một tiếng khịch, khiến thân người của hắn bị hất bổng lên cao, chạm mạnh vào vách sơn động rồi mới rơi trở lại nằm ngay đơ không nhúc nhích nữa.
Đàm Nguyệt Hoa quay đầu ngó lại, trông thấy Quỷ Nô siết chặt chiếc Hỏa Huyền Cung trên tay, sắc mặt có vẻ vô cùng đau khổ. Đàm Nguyệt Hoa biết hắn ta không quen giết người, nhất là không quen sát hại nhân vật trong Quỷ Cung, nên bèn lên tiếng an ủi rằng:
- Ngươi chớ ngớ ngẩn như thế nữa. Người này đã gây chẳng biết bao nhiêu là tội ác trong võ lâm, dù có chết đi cũng chưa đáng tội, vậy ngươi thương tiếc làm gì? Thôi, hãy mau lo việc lấy Thạch Tủy đã.
Quỷ Nô cất tiếng than dài nói:
- Hắn ta tuy có nhiều lần hiếp đáp tôi, nhưng dù sao vẫn phải kể hắn là người đối xử khá tốt với tôi.
Vừa nói, Quỷ Nô vừa đưa chân đến bên cạnh một phiến đá to, cất tiếng hỏi Đàm Nguyệt Hoa:
- Đàm cô nương, cô có thể đánh cho phiến đá này vỡ chăng? Đàm Nguyệt Hoa lấy làm lạ hỏi:
- Nếu đánh vỡ phiến đá này thì từ nay về sau chẳng phải còn mong chi lấy được Thạch Tủy nữa hay sao? Quỷ Nô nói:
- Ngoài phương pháp ấy ra, thực sự chẳng còn phương pháp nào khác hơn được.
Đàm Nguyệt Hoa nói:
- Lẽ tất nhiên là tôi cần Thạch Tủy, nhưng nếu ngươi thấy tiếc uổng nó, thì tôi cũng không khi nào có ý phá hủy.
Quỷ Nô cười đáp:
- Đàm cô nương, tai sao cô lại nói thế? Nếu làm như thế mà có lợi cho cô, dù chết tôi cũng không ân hận. Phương chi, từ nay về sau, mình không mong chi trở lại đây được nữa, vậy để nó làm gì? Đàm Nguyệt Hoa biết lời nói ấy của Quỷ Nô hoàn toàn thành thực xuất phát từ đáy lòng, tuyệt đối chẳng phải những lời nói môi mép, mà cũng không phải lời nói khách sáo. Do đó, nàng liền bước đến trước phiến đá to ấy, vận dụng đến chín phần mười sức mạnh, vung sợi lòi tói sắt lên đánh thẳng vào phiến đá nghe một tiếng ầm. Tức thì, phiến đá vỡ thành bốn mảnh, và từ trong giữa ruột của phiến đá có một vật hình dáng y như một quả trứng gà, vô cùng mềm mại, màu vàng nhạt rơi thẳng vào tay của Quỷ Nô.
Quỷ Nô nhanh nhẹn chụp lấy vật ấy và chẳng thấy còn vật chi khác lạ hơn nữa. Đàm Nguyệt Hoa biết đấy chính là tinh chất của Thạch Tủy nên vội vàng nói:
- Chúng ta hãy mau đi, nếu chậm e có biến.
Chương trước | Chương sau