80s toys - Atari. I still have
Lục chỉ cầm ma - Nghê Khuông

Lục chỉ cầm ma - Nghê Khuông


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 49
5 sao 5 / 5 ( 146 đánh giá )

Lục chỉ cầm ma - Nghê Khuông - Chương 30

↓↓

Đàm Nguyệt Hoa nói vậy vốn có ý cho hai đối phương phải kiêng dè và do đó nàng sẽ tìm cách phỉnh gạt họ để đi qua khỏi nơi đây.

bạn đang xem “Lục chỉ cầm ma - Nghê Khuông ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Nhưng nào ngờ câu nói của nàng đã để lộ một sơ hở thực to, đối phương thấy được quá dễ dàng. Vì Quỷ Thánh Thạnh Linh là một nhân vật có địa vị cao tột trong võ lâm, phàm tất cả số môn hạ của lão ta đều gọi tôn lão ta là Giáo chủ, tuyệt nhiên chẳng ai dám gọi to tên họ như thế cả. Thế mà Đàm Nguyệt Hoa đã gọi thẳng bốn tiếng Quỷ Thánh Thạnh Linh.


Do đó đôi mắt hình tam giác có màu xanh lục của Mao Thái Bà liền sáng lập lòe, đồng thời đôi mày đảo ngược của bà ta cũng khẽ lay động qua một lượt, cất tiếng cười lạnh lùng.


Khi tiếng cười vừa dứt, thì bất thần bà ta đã tràn tới nhanh như gió hốt, giương thẳng năm ngón tay ra như năm chiếc móc, gió rít vèo vèo nhắm chụp thẳng vè phía bả vai của Đàm Nguyệt Hoa.


Vừa rồi Mao Thái Bà mặc dù trông thấy Đàm Nguyệt Hoa xuất hiện nhưng vẫn ngồi điềm nhiên trên tảng đá, chẳng hề nhúc nhích. Thế mà giờ đây bà ta bất thần tràn tới nhanh như gió, chẳng hề để lộ một dấu hiệu nào báo trước cả.


Hơn nữa thế võ của bà ta sử dụng lại vô cùng mãnh liệt và hiểm độc, dù ai nhìn đến cũng phải khiếp đảm. Nhất là những ngón tay của bà ta có móng dài đến hàng bảy tấc mộc, lập lòe màu xanh biết, nhìn qua là biết ngay trên những móng tay ấy có tẩm một thứ chất độc vô cùng nguy hiểm.


Đàm Nguyệt Hoa trông thấy đối phương bất thần tràn tới tấn công vào mình vội vàng nhảy lùi ra sau để tránh.


Nhưng thân người của Mao Thái Bà mặc dù tràn tới tấn công và tuy đã hụt vào khoảng không thế võ thứ nhất, song hãy còn đủ sức để tràn theo đối phương. Chính vì vậy nên bà ta đã giương thẳng cánh tay ra nhắm ngay sườn của Đàm Nguyệt Hoa chụp tới một thế võ thứ hai nhanh như điện xẹt.


Đàm Nguyệt Hoa vội vàng xoay qua lách mình ra ngoài một trượng.


Đàm Nguyệt Hoa vừa tránh khỏi thế công của Mao Thái Bà, bỗng lại thấy bóng người tràn tới chập chờn, nhìn kỹ nàng mới kịp nhận ra bóng người ấy chính là gã đàn ông mặc áo đen vừa đứng sững phía bên kia sân trống khi nãy. Bọn họ cũng nhanh nhẹn vượt qua và chỉ trong chớp mắt đã tràn đến khu vực trống.


Đồng thời bên trong ngôi điện nổi lên hai tiếng chuông vang rền. Tức thì Đàm Nguyệt Hoa trông thấy một người đàn ông thân hình to lớn, ăn mặc cổ quái không khác chi vị Phán Quan ở Diêm Vương từ trong ngôi điện thong thả bước ra cửa.


Quỷ Diện Thái Tuế Lưu Độc trông thấy thì đã to tiếng kêu lên rằng:


- Tả Phán Quan có gian tế lẻn vào Quỷ Cung của ta đấy.


Gã đàn ông vừa được gọi là Tả Phán Quan ấy bèn lướt thẳng qua phía cầu đá và tràn thẳng đến trước mặt Đàm Nguyệt Hoa. Khi đứng yên hắn ta nhìn về Đàm Nguyệt Hoa một lượt, rồi lại bất thần phi thân nhắm vào hang đá phía trên lướt đi nghe một tiếng vút.


Đàm Nguyệt Hoa trông thấy không khỏi kinh hoàng. Vì nếu Tả Phán Quan lướt đến bên trên thì hắn ta sẽ phát giác được tất cả mọi việc đã xảy ra, đồng thời cũng sẽ mở cánh cửa chính cho Quỷ Thánh Thạnh Linh vào sơn động ngay.


Như vậy là mọi kế hoạch của Đàm Nguyệt Hoa đều tan thành mây khói.


Đàm Nguyệt Hoa không khỏi thầm than dài, bèn nhanh nhẹn vung hai sợi lòi tói sắt trên cổ tay quét thẳng ra, đẩy lùi Mao Thái Bà ra sau một bước, có ý định sẽ đuổi theo Tả Phán Quan để chận hắn ta lại...


Nhưng lúc ấy nàng nghe có tiếng gào thét rớt quái dị của Quỷ Thánh Thạnh Linh từ phía trên cao vọng xuống.


Đàm Nguyệt Hoa tuy tự biết chắc chắn mình không làm sao địch nổi với kẻ thù quá đông, nhưng nàng vẫn không cam tâm chịu bó tay để cho đối phương bắt sống. Do đó bèn cất tiếng thét dài, khẽ nhún đôi chân bay vọt lên trên khoảng không...


Và trong khi thân người của Đàm Nguyệt Hoa vừa mới vọt lên cao, thì bất thần lại lướt xéo ra xa và đáp yên trở xuống cách Mao Thái Bà ngoài một trượng. Thân pháp của Đàm Nguyệt Hoa tuy nhanh nhẹn, song số người đang vây chặt nàng gồm đến hơn hai mươi địch thủ.


Bởi thế mặc dù nàng vượt qua khỏi Mao Thái Bà, nhưng vừa mới đáp yên được là đã thấy bốn gã đàn ông mặc áo đen, tay cầm đinh ba dài, đưa chân tràn tới rút đinh ba dài nhọn hoắt ra, đâm tới nghe vun vút.


Lúc bấy giờ tiếng gào thét của Quỷ Thánh Thạnh Linh càng lúc lại càng gần hơn, khiến cho Đàm Nguyệt Hoa kinh hoàng, bối rối.


Đàm Nguyệt Hoa tự biết hiện nay chẳng khác chi một con hổ đã sa lưới, chiến đấu chỉ là liều lĩnh mà thôi. Song nàng lại thấy rằng, nếu mình đã bị lọt vào tay của Quỷ Thánh Thạnh Linh chắc chắn phải chịu đủ thứ khổ sở, vậy chi bằng giờ đây nên thừa cơ hội chưa bị đối phương áp đảo, ra tay sát hại được chúng càng nhiều càng hay, kẻo sự hy sinh của mình lại không xứng đáng.


Do đó khi nàng trông thấy bốn cây đinh ba vừa đâm tới thì liền vung một bàn tay lên nhắm chụp thẳng vào ngọn đinh ba gần nhất.


Hơn nữa trong khi nàng giương tay chụp ra thì sợi lòi tói nơi cổ tay cũng cuốn theo lên rồi nhắm mặt của gã đàn ông ấy quét xuống.


Gã đàn ông đó vội vàng nhảy tránh. Nhưng riêng ngọn đinh ba của hắn ta đã bị Đàm Nguyệt Hoa đoạt mất.


Đàm Nguyệt Hoa đoạt được ngọn đinh ba bèn thừa thế đâm mạnh cán đinh ba vào Tuyền Cơ huyệt trước lồng ngực của hắn, khiến hắn gào lên một tiếng thất thanh, loạng choạng đôi chân, lùi ra sau một bước...


Số người ấy trong khi tràn tới đánh nhau với Đàm Nguyệt Hoa thì họ vẫn đang đứng gần kề miệng hố sâu. Do đó hắn ta lui ra sau liên tiếp mấy bước là đã hụt chân rơi thẳng vào vực sâu không đáy đầy âm u và lạnh lẽo ấy.


Sau khi nàng hạ được một đối phương, lại thấy ngọn đinh ba của ba gã đàn ông còn lại đã chĩa sát đến lồng ngực nàng và không xa quá một thước mộc nữa.


Đàm Nguyệt Hoa trông thấy bèn rùn thấp thân người, chân phải đưa cao, chân trái nhón đứng trên đất, xoay nhanh thân người một lượt...


Qua thế xoay ấy, nàng đã quét cả ngọn đinh ba lẫn hai sợi lòi tói sắt trên tay nàng về phía địch. Tức thì qua ba tiếng xoảng, xoảng, xoảng nổi lên liên tiếp, đã thấy ba ngọn đinh ba của đối phương đều bị nàng hất bạt ra xa. Đồng thời hai tên trong dọn vì thối lui quá lố nên đã gào lên một tiếng thảm thiết, rồi ngã lăn ra đất nằm yên.


Tiếng binh khí va chạm nhau cùng hò reo sát phạt cùng với tiếng gần hét quái dị, nhức óc đinh tai của Quỷ Thánh Thạnh Linh kết hợp thành những âm thanh huyên náo nghe vô cùng rùng rợn.


Đàm Nguyệt Hoa vừa hạ được ba đối phương bất thần thấy chung quanh bỗng im phăng phắc, không còn nghe có một tiếng động khẽ nào nổi lên nữa.


Bởi thế Đàm Nguyệt Hoa cũng không khỏi sửng sốt trước biến chuyển đột ngột ấy.


Nàng liền đưa chưởng trái lên che lồng ngực, chưởng phải thủ thế sẵn sàng đối phó với mọi biến cố xảy đến. Và khi nàng đưa mắt nhìn kỹ số người chung quanh, tuy thấy họ vẫn vây chặt mình vào giữa, song đứng yên không hề cử động.


Kế đó Đàm Nguyệt Hoa bỗng trông thấy từ phía trên cao, có bóng người nối tiếp nhau lướt xuống thân pháp nhanh nhẹn không thể tả.


Người thứ nhất lướt đến nơi chính là Tả Phán Quan vừa bỏ đi khi nãy, kế đó là Mang Sơn Song Sứ, tức là hai gã Thạnh Tài và Thạnh Phủ và người cuối cùng chính là Quỷ Thánh Thạnh Linh.


Đàm Nguyệt Hoa trông thấy Quỷ Thánh Thạnh Linh đã đến nơi thì bắt rùng mình mấy lượt.


Nàng tự biết giờ đây dù cho mình có dùng vũ lực để trống trả với đối phương cũng vô ích, nên đưa cao cánh tay phải cắm ngọn đinh ba vào mặt đá nghe một tiếng soạt, khiến mũi đinh ba lún sâu đến một thước mộc, và cán đinh ba không ngớt lắc lư.


Khi Quỷ Thánh Thạnh Linh vừa mới xuất hiện thì sắc mặt đầy vẻ tức giận. Nhưng kịp khi lão ta đưa mắt nhìn lên thấy kẻ xâm nhập vào Quỷ Cung chính là Đàm Nguyệt Hoa thì bỗng nổi sắc giận thành vẻ ngạc nhiên. Đôi mắt của lão ta âm u lạnh lùng nhưng đang sáng lập lòe, nhìn thẳng vào mặt Đàm Nguyệt Hoa một lúc thực khá lâu.


Đàm Nguyệt Hoa lúc ấy tuy đã thấy mình hoàn toàn bị đối phương vây chặt, nhưng trái lại chẳng hề tỏ ra khiếp sợ, và có lẽ bình tĩnh hơn lúc nào hết. Nàng cất tiếng cười nhạt nói:


- Trong võ lâm đồn đãi, bảo Quỷ Cung là một địa điểm rất khó xâm nhập, quả danh bất hư truyền.


Quỷ Thánh Thạnh Linh cất giọng sâu hiểm cười nói:


- Đàm cô nương dám nhập đến nơi này, thật là một chuyện hiếm có rồi.


Đàm Nguyệt Hoa nghe Quỷ Thánh Thạnh Linh gọi đúng tên họ của mình, qua giọng nói của lão ta, không phải quá hung dữ thì không khỏi ngạc nhiên. Nàng nghĩ thầm: "Chả lẽ mình còn có hy vọng sống sốt chăng?" Trong khi Đàm Nguyệt Hoa đang lựa lời để lên tiếng hỏi vặn lại đối phương, bỗng lại nghe Quỷ Thánh Thạnh Linh quay qua Tả Phán Quan dặn dò rằng:


- Này Tả Phán Quan, Đàm cô nương từ xa đến đây tất đã nhọc mệt, vậy hãy dẫn cô ấy đi nghỉ ngơi trong giây lát rồi sẽ nói chuyện sau.


Đàm Nguyệt Hoa nghe thế thực không đoán biết được ý định của đối phương ra sao cả.


Nàng thấy Tả Phán Quan bước về phía mình thì vội vàng lách ngang để tránh.


Nhưng Quỷ Thánh Thạnh Linh lại lên tiếng nói:


- Đàm cô nương không ngại đường sá xa xôi ngàn dặm tìm đến Quỷ Cung này, lẽ tất nhiên không bỏ đi ngay được có phải thế chăng? Đàm Nguyệt Hoa hừ một tiếng nói:


- Quỷ Thánh hiện giờ Quỷ Nô ở đâu rồi? Đàm Nguyệt Hoa vì thấy việc làm của mình bại lộ nên lo lắng cho số phận của Quỷ Nô, do đó nàng mới lên tiếng hỏi như vậy.


Nghe qua câu hỏi ấy sắc mặt của Quỷ Thánh Thạnh Linh thoáng hiện sát khí, nhưng chỉ trong giây lát là tan biến ngay. Tuy nhiên Đàm Nguyệt Hoa thấy thế không khỏi nổi da gà.


Lão ta cất giọng lạnh nói:


- Rồi đây sớm muộn gì hắn cũng lọt vào tay ta, vậy chẳng phiền Đàm cô nương lo ngại.


Đàm Nguyệt Hoa biết Quỷ Nô đã bỏ chạy thoát thân rồi, nên trong lòng thấy đỡ lo quá nửa. Nàng biết với tài khinh công tuyệt diệu của Quỷ Nô về sau chắc chắn không có chi đáng lo ngại.


Nàng lại lên tiếng hỏi:


- Nhưng ông định đối xử với tôi ra sao đây? Quỷ Thánh Thạnh Linh cất giọng ngạo nghễ cười khanh khách:


- Đáng lý ra phàm kẻ xâm nhập vào Quỷ Cung này không ai có thể sống còn để rời đi được. Nhưng riêng với Đàm cô nương thì khác, đợi khi gặp được lệnh tôn, tất sẽ sắp xếp mọi việc sau, xin Đàm cô nương hãy yên tâm chớ nên nóng lòng.


Đàm Nguyệt Hoa nghe thế trong lòng lại không khỏi lấy làm lạ hỏi:


- Té ra ông cũng biết phụ thân tôi nữa sao? Quỷ Thánh Thạnh Linh đáp:


- Hỏa Tiều Đảo Chủ, Thất Sát Thần Quân, tên tuổi ấy lừng danh trong võ lâm ai lại không biết? Đây là lần thứ hai, Đàm Nguyệt Hoa lại nghe người ta gọi phụ thân mình là Thất Sát Thần Quân, trong lòng cảm thấy hoang mang khó hiểu, vì nàng không thể tưởng tượng là phụ thân mình lại có một biệt hiệu như thế.


Nhưng bấy giờ nàng không rảnh để nghĩ ngợi đến việc đó, nên lại cất giọng lạnh lùng nói tiếp:


- Nếu vậy thì ông định giam lỏng tôi ở đây chăng? Quỷ Thánh Thạnh Linh chưa kịp trả lời thì Câu Hồn Sứ Thạnh Tài đã gằn giọng quát rằng:


- Giam lỏng ngươi ở đây đã là một việc khoan hồng đối với ngươi, ngươi lải nhải điều gì? Cá tánh của Đàm Nguyệt Hoa rất cứng cỏi, nên mặc dù lúc này nàng đã rơi vào tay người, song nàng chẳng khi nào lại chịu để cho người ta nói nặng mình. Nàng bèn cười nhạt đáp:


- Với hai ngươi mà cũng có tư cách nói chuyện với ta nữa sao? Qua giọng nói của nàng chứng tỏ nàng đang khinh miệt Mang Sơn Song Sứ không thể tả.


Mấy hôm trước đây hai gã Thạnh Tài và Thạnh Phủ mới vừa vượt lên đến ngọn Tiên Nhân Phong ở Võ Di liền bị hai anh em của Đàm Nguyệt Hoa làm nhục trước mặt quần hùng, nên mãi tới giờ phút này họ vẫn còn căm hận trong lòng, khi bọn chúng thấy Đàm Nguyệt Hoa tự tìm đến Quỷ Cung để nạp mạng thì đã có ý muốn băm vằm nàng ra từng mảnh vụn mới hả lòng căm tức.


Nhưng vì thấy thái độ của phụ thân chúng hoàn toàn chẳng hề có ý muốn sát hại Đàm Nguyệt Hoa, nên buộc lòng đè nén cơn giận chưa gây sự với nàng. Thế nhưng giờ đây chúng lại nghe Đàm Nguyệt Hoa miệt thị mình thì sắc mặt liền biến ngay. Cả hai tràn tới một bước, ra tay tấn công Đàm Nguyệt Hoa.


Song hai hắn ta mới vừa bước tới được một bước thì Quỷ Thánh Thạnh Linh đã dang rộng hai cánh tay ngăn chúng đứng lại.


Bởi thế cả hai bèn đồng thanh nói:


- Thưa cha, con tiện tỳ này...


Lời nói chưa dứt, thì sắc mặt của Quỷ Thánh Thạnh Linh đã sa sầm nói:


- Ta đã có cách giải quyết của ta, vậy các ngươi chớ nên lắm lời.


Mang Sơn Song Sứ đang căm tức song không dám làm nghịch ý cha già.


Tiếp đó Đàm Nguyệt Hoa nghe Quỷ Thánh Thạnh Linh cất giọng thong thả nói:


- Ta sở dĩ để cho nó được sống còn cũng chính là vì hai đứa bây, vậy chẳng lẽ chúng bây chưa hiểu hay sao? Mang Sơn Song Sứ vốn đang tức giận, nhưng khi nghe qua lời nói ấy thì liền đổi giận làm vui đồng thanh nói:


- Thưa cha, có phải vì con đây không? Cả hai vừa dứt lời thì lại trợn mắt lườm nhau một lượt.


Quỷ Thánh Thạnh Linh nói:


- Vì đứa nào hiện giờ ta vẫn chưa quyết định dứt khoát, vậy bọn ngươi chớ nên tranh giành.


Thạnh Tài lên tiếng nói ngay rằng:


- Thưa cha, con là trưởng nam lẽ tất nhiên cha phải lo cho con trước.


Thạnh Phủ trợn mắt lườm về phía anh trai nói:


- Cha đã có ý định của cha, vậy anh hà tất phải làm vậy chứ? Thế là hai anh em hắn ta liền đấu khẩu với nhau.


Quỷ Thánh Thạnh Linh cau mày quát rằng:


- Bọn các ngươi chớ có giành với nhau. Tả Phán Quan hãy mau dẫn cô ấy đi nghỉ ngơi đã.


Ba cha con Quỷ Thánh Thạnh Linh đối đáp với nhau, Đàm Nguyệt Hoa đã nghe rõ từng câu nói. Nhưng nàng không hiểu cha con hắn ta đang nói về chuyện gì.


Quỷ Thánh Thạnh Linh sau khi nhắc nhở Tả Phán Quan, thì gã đàn ông này liền bước thẳng về phía Đàm Nguyệt Hoa nói:


- Đàm cô nương xin mời.


Đàm Nguyệt Hoa thầm nghĩ: "Việc là của mình có thể nói hoàn toàn thất bại và thực là xấu hổ. Vậy thay vì ta ra tay đánh nhau một cách liều lĩnh với đối phương, thì chi bằng ta tạm thời giả vờ phục tùng họ rồi chờ thời cơ thuận tiện sẽ hành động vẫn là hay hơn." Bởi thế nàng bèn hừ lên một tiếng rồi đưa chân bước theo Tả Phán Quan, đi về phía trước.


Hai người bước qua chiếc cầu đá chính giữa và đi chẳng mấy bước là lên đến dãy tam cấp.


Đi hết dãy tam cấp Đàm Nguyệt Hoa đã bước vào đến cung đường nguy nga mà nàng trông thấy vừa rồi. Nàng để ý quan sát tòa kiến trúc ấy, thấy có nhiều cây cột to hàng người ôm, song vừa nhìn qua là biết ngay đấy chính là những cây cột trong thiên nhiên, khéo léo không thể tả.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Cách sống...

Cách sống...

Một ngày nào đó, khi nhìn lại bạn sẽ nhận ra rằng đấy mới chính là những khoảnh

23-06-2016
Là...em gái anh à?

Là...em gái anh à?

Quan trọng hơn hết, có một giọng con gái trong vút, mỏng manh, nói khẽ với Tuấn nhưng

01-07-2016
Nắng ấm trở về

Nắng ấm trở về

(khotruyenhay.gq) Người đời có câu: "Con gái hưởng phước cha", vậy mà ba tôi đã xin

27-06-2016
Trở về bên mẹ

Trở về bên mẹ

Mùa đông năm đó, Mẹ được tin con trai đã anh dũng hy sinh tại chiến trường để bảo

25-06-2016
Cái Tết nghèo

Cái Tết nghèo

Một buổi chiều tà đang dần bao trùm lên khắp thành phố, thấp thoáng chiếc bóng thon

24-06-2016