Đàm Nguyệt Hoa thò tay nhận lấy chiếc hộp xem qua, thấy nó nằng nặng nên biết đấy là chiếc hộp bằng gỗ tử đàn.
Trên mặt hộp có chạm một con quái vật trông giống như rồng mà cũng tựa như phượng xem rất cổ kính.
Khi nàng mở nắp hộp ra xem, thấy bên trong có một phần lõm sâu, hình dáng như cây cung, đoán biết nó chính là chiếc hộp dùng để đựng cây cung mà Quỷ Nô đang mang theo người. Do đó nàng bèn lên tiếng hỏi rằng:
- Lúc ấy, ngươi chỉ trông thấy chiếc hộp gỗ này thôi chăng? Quỷ Nô đáp:
bạn đang xem “Lục chỉ cầm ma - Nghê Khuông ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Không phải, chiếc hộp gỗ này từ đầu đến cuối vẫn ở sát bên cạnh bộ xương khô trong gian phòng đá này.
Đàm Nguyệt Hoa sốt ruột hỏi:
- Thế ngươi thấy vật chi? Quỷ Nô đáp:
- Tôi còn trông thấy một chiếc hộp gõ khác to hơn chiếc hộp này nhiều. Bên trên nắp hộp cũng có chạm một con quái vật y hệt như con quái vật này.
Đàm Nguyệt Hoa gật đầu nói:
- Đấy mới thực là quái lạ. Vậy ngươi hãy nói tiếp đi nào.
Quỷ Nô kể:
- Lúc ấy tôi trông thấy chiếc hộp gỗ được để trên mặt bàn cạnh đấy, và gã đàn ông nọ sau một lúc cười dài, bèn đưa chân bước thẳng đến trước chiếc hộp gỗ, giở nắp ra, thấy bên trong đựng một vật rất lạ mà lúc bấy giờ tôi không được biết là vật chi cả. Song về sau tôi hỏi người xung quanh mới hiểu đấy là một cây đàn cổ.
Đàm Nguyệt Hoa cảm thấy hứng thú nói:
- Chính là một cây đàn cổ thật hay sao? Quỷ Nô đáp:
- Đúng thế! Và trong khi tôi còn đang ngơ ngác, bỗng người đàn ông đó to tiếng cười dài, đưa mắt nhìn thẳng vào những chiếc xác chết nằm trên đất, cất giọng hầm hầm nói:
- Bọn các người mà cũng dám tranh đoạt với ta hay sao? Sau đó, hắn bèn thò tay khảy vào những sợi dây đàn một lượt.
Lúc đầu mặc dù hắn ta khảy đúng vào những sợi dây đàn song chẳng hề kêu lên thành tiếng, kế đó hắn lại khảy thêm mấy lượt nữa, nhưng cây đàn vẫn câm. Cuối cùng hắn tỏ ra hết sức tức giận, vận dụng chân lực ra cánh tay, khảy thật mạnh lần thứ ba. Tôi thấy người đàn ông ấy có điều lạ là trên một bàn tay của hắn có sáu ngón tay.
Đàm Nguyệt Hoa nghe lời nói của Quỷ Nô rất ăn khớp với mọi việc mà nàng được biết nên gật đầu tỏ ra vui thích vô cùng. Song nàng vẫn một mực im lặng nghiêng tai lắng nghe.
Sau giây phút dừng lại, Quỷ Nô nói tiếp:
- Tôi đưa mắt theo dõi cử chỉ của người ấy một lúc thì thấy hắn ta xòe thẳng năm ngón tay, khảy mạnh vào sợi dây đàn to nhất. Bất thần, cây đàn liền ngân lên thành một tiếng vang rền tựa đất lở trời long.
Sau khi tiếng đàn ấy ngân lên, tôi cảm thấy hồn phi phách tán, năm ngón tay đang bám vào thành cửa sổ, bất giác buông lỏng ra...
Có thể nói thuật kinh công của tôi cũng cao tuyệt, thế mà lúc tôi bị đánh té phịch một tiếng to và cảm thấy vô cùng đau đớn. Đấy là một việc hết sức quái dị mới xảy ra lần đầu tiên trong đời tôi.
Tôi vội đứng dậy, cùng lúc ấy gã đàn ông đó phi thân lao thoắt ra cửa sổ.
Tôi thấy thế vội vàng khẽ nhún đôi chân bỏ đi. Người đàn ông đó bèn truy đuổi theo tôi thực gấp. Nhưng vì thân pháp của tôi nhẹ nhàng lanh lợi nên chỉ trong nháy mắt tôi đã bỏ rơi đối phương thật xa rồi.
Tuy nhiên vì trong cơn hối hả và mất bình tĩnh tôi chạy bất kể đường sá nên bị lạc vào một sơn cốc có rất nhiều rắn độc. Khi vừa kịp nhận ra là đã bị một con rắn màu hồng rất độc lao tới sau lưng cắn trúng một vết.
Vì thế tôi phải cố gắng lắm mới vượt qua khỏi được sơn cốc đầy nguy hiểm đó và té xuống đất nắm bất tỉnh.
Song cũng may là lúc bấy giờ có Thạnh ân nhân ngang qua trông thấy tôi đang trong cơn hấp hối, mới ra tay cứu tử cho.
Phần cá nhân tôi vì diện mạo hết sức xấu xí, nên không muốn tìm đi đâu xa. Sau khi được Thạnh ân nhân cứu sống lại, tôi bằng lòng phục dịch cho ông ta. Nhờ thế ông ta chỉ vẽ cho tôi thêm về thuật khinh công và từ đó tôi cũng được quen biết với một số nhân vật trong Quỷ Cung.
Dù vậy tôi vẫn ở yên trong sơn động của tôi, chứ không vào Quỷ Cung.
Đàm Nguyệt Hoa nghe đến đây, thì đã hiểu ít nhiều về lai lịch của Quỷ Nô. Hơn nữa nàng cũng hiểu được gã ma đầu đáng sợ kia mới chỉ lấy được chiếc đàn cổ ấy độ trong vòng bốn năm nay mà thôi.
Đàm Nguyệt Hoa suy nghĩ một lúc lại hỏi rằng:
- Về sau ngươi có trở lại gian nhà đồ sộ ấy nữa không? Quỷ Nô đáp:
- Qua trận ấy, tôi suýt tí nữa phải bị mất mạng vậy đâu còn dám quay trở lại đấy nữa? Từ đó cho đến ngày hôm qua vì tôi phải bám sát theo cô để ngăn không cho cô xâm nhập vào Quỷ Cung, hơn nữa vì thấy trời đang mưa to mà cô lại biến đi đâu mất, đoán biết cô đã xin vào trú mưa trong gian nhà đồ sộ đó tôi mới đánh bạo xin vào để tìm cô. Nhưng chẳng ngờ lại được cô cứu tử cho lần thứ hai.
Đàm Nguyệt Hoa cười nói:
- Nếu không nhờ ngươi bắn liên tiếp ba mũi tên để sát hại ba gã đàn ông hung tợn kia, thì e rằng ta cũng không làm cách nào thoát thân được.
Hai người lại hàn huyên thêm giây lát, thì Đàm Nguyệt Hoa ngồi xếp bằng lo vận nguyên điều tức. Nàng nhờ Thạch Tủy có công hiệu, nên vào sáng sớm ngày thứ hai thì nội ngoại thương dần hoàn toàn bình phục, đồng thời tinh thần có vẻ phấn chấn hơn trước.
Đàm Nguyệt Hoa thấy mình đã lưu lại trong sơn động đến hai hôm liền, vậy giờ nàng không thể để mất thời giờ thêm bèn cáo từ Quỷ Nô ra đi.
Quỷ Nô méo xệch khuôn mặt nói:
- Đàm cô nương, cô thật sự muốn xâm nhập Quỷ Cung hay sao? Đàm Nguyệt Hoa nói:
- Đấy là lẽ tất nhiên vì ta đã hứa với người ta rồi. Vậy đâu lại bỏ dở công việc được? Quỷ Nô lắc đầu nói:
- Đàm cô nương hiện giờ Lữ Lân đang bị giam cầm nơi nào, chính tôi đây cũng không được biết. Thạnh ân nhân trước kia đã phái thủ hạ đi tới vùng phụ cận thành Nam Xương để bắt cóc Lữ Lân một lần. Nhưng về sau, chẳng may nó lại vuột khỏi. Do đó Thạnh ân nhân tức giận suốt mấy hôm liền khiến ai cũng hoảng sợ. Giờ đây, ông ấy đã may mắn cướp được Lữ Lân từ trong tay kẻ khác đem về, vậy đâu dễ chi để cho người ngoài xâm nhập cứu thoát? Đàm cô nương xin hãy nghe theo lời tôi chớ nên mạo hiểm làm gì.
Trong khi Quỷ Nô lên tiếng nói thì Đàm Nguyệt Hoa đưa mắt nhìn thẳng vào hắn ta.
Nàng chờ cho Quỷ Nô nói dứt lời, trong lòng bỗng thoáng có một ý nghĩ lên tiếng hỏi:
- Quỷ Nô ngươi nói như thế thì có lẽ ngươi rất am hiểu đường đi nước bước trong Quỷ Cung chứ gì? Quỷ Nô gật đầu đáp:
- Đúng thế.
Đàm Nguyệt Hoa vui mừng nói:
- Như vậy thì không còn chi hay hơn. Từ trước đến nay ta chưa hề vào Quỷ Cung lần nào, nhưng giờ đây ta nhất định phải xâm nhập để cứu người đúng như lời hứa, vậy ngươi có bằng lòng cùng đi với ta chăng? Quỷ Nô nghe qua không khỏi sửng sờ. Qua một lúc thấy hắn vẫn không lên tiếng đáp lời ra sao cả.
Đàm Nguyệt Hoa nói:
- Nếu ngươi không chịu thì ta cũng chẳng ép làm gì.
Quỷ Nô vội vàng nói:
- Đàm cô nương chẳng phải tôi không chịu, vì nếu cô muốn tôi cùng đi đến nơi nào khác, tôi cũng vui lòng. Nhưng cô bảo tôi xâm nhập vào Quỷ Cung để cứu người thì... vì lẽ nơi đấy chính là địa điểm riêng của Thạnh ân nhân, nếu tôi...
Đàm Nguyệt Hoa trông thấy Quỷ Nô là một con người tánh tình chất phác, trung thực, nên khi đã có một sự quyết định nào rồi tất ít khi chịu thay đổi. Do đó, đôi tròng mắt nàng liền xoay qua một lượt, trong lòng cũng thoáng hiện một ý nghĩ hay.
Bởi thế sắc mặt nàng bỗng sa sầm nói:
- Nếu thế thì ta tỏ ra đa đoan quá mất. Thôi hẹn sau này sẽ gặp lại.
Nói dứt, nàng khẽ lắc thân mình lao thoắt ra khỏi khung cửa đá và tiếp tục lướt qua một vùng sơn động. Chẳng mấy chốc là nàng ra đến bên vệ đường mòn.
Nhưng lúc ấy Đàm Nguyệt Hoa hãy còn nghe tiếng Quỷ Nô kêu văng vẳng ở phía sau:
- Đàm cô nương...! Thế là Đàm Nguyệt Hoa vừa mới thoát ra khỏi sơn động, lại thấy Quỷ Nô cũng bám sát theo sau như hình với bóng. Nhưng Đàm Nguyệt Hoa không thèm quay đầu lại, nàng bèn nhanh nhẹn vung sợi tòi lói sắt gây thành tiếng loảng xoảng, nhắm quét thẳng về phía Quỷ Nô quát rằng:
- Nếu ngươi bám theo ta mãi, thì chớ trách tại sao ta xuống tay vô tình.
Quỷ Nô vội vàng lách ngang rồi đứng yên lại, sắc mặt lộ vẻ đau đớn, khổ sở.
Đàm Nguyệt Hoa nghĩ thầm: "Mình cứ việc đi thẳng đến Quỷ Cung tất không sợ chi, hắn ta chẳng dám bám sát theo sau mình. Như vậy khi mình xâm nhập vào Quỷ Cung, chắc chắn hắn ta sẽ phải che chở cho mình." Ý nghĩ của Đàm Nguyệt Hoa thực đúng tâm trạng của Quỷ Nô, nhưng thói thường mọi việc trong đời vẫn hay đi ngược với ý nghĩ và sự ước muốn của con người.
Đàm Nguyệt Hoa vì nghĩ thế nên cứ nhắm hướng bắc chạy tới, và đến hoàng hôn ngày hôm ấy nàng đi tới chân núi Bắc Mang Sơn.
Vùng Bắc Mang Sơn cây cối hết sức rậm rạp, đứng ra xa nhìn vào đâu đâu cũng bao phủ một màu đáng sợ.
Đàm Nguyệt Hoa tiến thẳng vào núi tìm kiếm một lúc mới thấy ở giữa một bãi tha ma hoang vắng có một tấm bia đá thật to bên trên đề hai chữ "Quỷ Cung" to bằng cái thúng.
Đàm Nguyệt Hoa vừa trông thấy hai chữ ấy trong lòng không khỏi kinh hoàng. Vì nàng thấy ở đây đã là cổng Quỷ Cung thì rất có thể nàng đã bị đối phương phát giác ra rồi. Do đó nàng vội vàng phi thân lướt tới ẩn kín thân người sau một gốc cây to lắng tai nghe ngóng.
Đàm Nguyệt Hoa chú ý nhìn khung cảnh chung quanh một lúc lại đưa mắt ngó lên tấm bia đá kia, mới thấy rõ ở bên dưới hai chữ Quỷ Cung to lại còn có bốn chữ nhỏ "cách đây ba dặm".
Nàng thấy thế không khỏi sửng sờ vì tấm bia đá này chứng tỏ Quỷ Thánh Thạnh Linh là một người hết sức ngông nghênh tự phụ.
Phần đông những nhân vật trong tà phái đối với địa điểm để ẩn mình đều hết sức giữ bí mật, tuyệt nhiên không để kẻ khác biết bao giờ. Hơn nữa, phần đông lại tìm đủ cách nghi trang chung quanh sào huyệt, để đánh lạc hướng không cho đối phương tìm đến nơi.
Nhưng Quỷ Thánh Thạnh Linh trái lại đã dựng một tấm bia đá to, chỉ đường cho mọi người biết là Quỷ Cung còn cách nơi đây ba dặm đường.
Đàm Nguyệt Hoa bèn đứng thẳng người lên tiếp tục lướt tới thêm hai dặm nữa. Suốt dọc đường lúc nào nàng cũng thận trọng đề phòng mọi biến cố bất ngờ có thể xảy ra.
Nhưng mọi việc đều hoàn toàn trái hẳn với mọi dự liệu của nàng. Suốt trên đường đi, vẫn một mực yên tĩnh không có chi rắc rối xảy ra.
Sau khi nàng đã vượt qua hơn hai dặm đường mới thấy ở phía trước không xa có độ một trăm cây cổ thụ đỏ ối như lửa vào một ngọn núi bé nhỏ đứng sừng sững.
Trong những dãy núi to thường hay có những ngọn núi bé nhỏ như vậy xuất hiện, đấy chỉ là một chuyện rất thường. Hơn nữa mặc dù ngọn núi ấy được một cánh rừng phong bao bọc cảnh trí xinh đẹp vô cùng, nhưng nếu nó chẳng có đặc điểm chi khác hơn thì vẫn không ai để ý tới nó làm gì.
Trái lại Đàm Nguyệt Hoa sau khi nhìn thấy ngọn núi nhỏ ấy, liền nhanh nhẹn lách mình ẩn kín vào phía sau một tảng đá, đồng thời tâm trạng nàng cũng vô cùng căng thẳng. Bất giác nàng đưa mắt quan sát chung quanh thực kỹ.
Thì ra ngọn núi bé nhỏ đó tuy không cao quá ba mươi trượng, nhưng những tảng đá đen trên ngọn núi lại có màu sắc hết sức quái dị. Chen lẫn giữa những tảng đá đen thui như mực lại còn có những tảng đá đỏ hồng như máu, ngoài ra không có loài cỏ cây nào mọc được cả.
Hơn nữa việc mà làm cho ai thấy cũng phải bắt kinh hoàng ấy là số đá gồ ghề trên khắp đỉnh núi gồm có đến hàng vạn tảng to nhỏ khác nhau. Nhưng bất luận là một tảng đá màu đen hay màu đỏ, lớn hay bé đều nhất loạt chạm thành hình một cái sọ người. Dưới bóng mặt trời sáng tỏ trông thấy khắp đỉnh núi y như một động xương khô vô cùng khiếp sợ.
Đàm Nguyệt Hoa nhìn thấy khung cảnh ấy đoán biết mình đã đến trước cửa Quỷ Cung rồi. Trước đây nàng đã tỏ ra rất quả quyết vượt qua hàng vạn dặm đường từ Tiên Nhân Phong ở núi Võ Di đến Quỷ Cung, thế mà khi đến nơi, quả tim nàng không khỏi nhảy lên nghe thình thình vì lo sợ.
Đôi môi của nàng cảm thấy khô bỏng, nàng nghiến chặt đôi hàm răng lách mình lướt tới nhanh như gió, ẩn mình kín đáo sau một cột phong để nghe ngóng.
Nàng thấy phía trước cửa ngọn núi cao độ hai trượng, nhưng vách đá lại phẳng lì như gương. Trên bức vách bằng đá lại có một cái sọ người thật to, nhô ra chừng một thước mộc.
Có lẽ đấy chính là lối ra vào.
Trên trán chiếc cửa sọ người ấy có khắc hai chữ "Quỷ Cung" thật to. Chung quanh đấy đá tảng đều một màu đỏ hồng như máu, khiến Đàm Nguyệt Hoa nhìn vào không khỏi cảm giác rùng rợn.
Bởi thế, nàng liền hít vào một hơi dài để đè nén sự Chương hộp trong lòng. Nàng nghĩ: "Quỷ Cung quả là một địa điểm danh bất hư truyền. Chớ nói chi đến việc xâm nhập mười tầng địa ngục ở bên trong, mà chỉ nói riêng về chiếc cổng này thôi, thực cũng chẳng phải dễ dàng lọt qua đựơc. Nếu Quỷ Thánh Thạnh Linh chưa trở về thì mình có thể bước thẳng ra khiêu chiến với đối phương để dùng võ lực xâm nhập thẳng vào bên trong. Nhưng giờ đây Quỷ Thánh Thạnh Linh đã trở về rồi, vậy việc đó chắc chắn không thể làm được." Đàm Nguyệt Hoa nghĩ thế bất giác cất tiếng than dài. Nhưng tiếng than của nàng vừa dứt thì bỗng nghe bên cạnh nàng có một tiếng động rất khẽ, nghe như một cành lá vàng từ trên cây cao rơi xuống mặt đất vậy.
Nhưng Đàm Nguyệt Hoa là một cô gái rất thông minh nên vừa nghe qua tiếng động lạ đó trước tiên có hơi giật mình, nhưng liền đó nàng đoán biết được kẻ vừa đáp yên xuống bên cạnh mình, chính là Quỷ Nô chứ chẳng còn ai khác hơn nữa.
Khi nghĩ đến Quỷ Nô, nàng liền thoáng có ngay một ý nghĩ. Nàng thấy rằng trong chuyến đi này của mình được thành công hay thất bại cơ hồ quyết định ở nơi Quỷ Nô có chịu trợ lực cho mình hay không? Do đó nàng vẫn điềm nhiên không quay người lại cất tiếng hỏi rằng:
- Quỷ Nô, ngươi theo đến đây để làm chi thế? Quả nhiên lời nói của nàng vừa dứt, thì nghe có tiếng than dài não ruột, vọng đến rằng:
- Đàm cô nương, chính tôi đã đến đây rồi.
Đàm Nguyệt Hoa quay đầu ngó lại trông thấy Quỷ Nô đang đứng tựa vào một thân cổ thụ, sắc mặt xấu xí của hắn lộ vẻ u buồn, nhất là đôi mắt của hắn đang thoáng hiện hai tia sáng bùi ngùi xót xa khó tả.
Tất nhiên là Đàm Nguyệt Hoa có thể hiểu được đôi mắt của Quỷ Nô tỏ ra buồn rầu là do mình mà ra. Vì từ nơi thầm kín trong nội tâm Quỷ Nô, thật sự đang yêu. Đàm Nguyệt Hoa có thể đoán biết được, chính vì thứ tình cảm đó mà Quỷ Nô lại càng có mặc cảm tự ti trước diện mạo xấu xí của hắn và do đó, hắn ta không khi nào dám dùng lời nói để thố lộ tâm sự riêng tư của mình.
Đàm Nguyệt Hoa im lặng nhìn thẳng vào Quỷ Nô một lúc mới cười lơ đễnh nói:
- Ngươi lại bám sát theo ta để làm gì? Quỷ Nô đưa chân bước tới một bước, cúi gầm đầu xuống, khẽ nói rằng:
- Tôi... Tôi cũng không biết tôi đến đây để làm gì, song tôi trông thấy cần khuyên Đàm cô nương đừng xâm nhập vào Quỷ Cung để cứu người nữa. Vì ngay như cánh cửa đá trước mặt này nếu không được người từ phía trong mở ra, thì dù cho ngay đến Quỷ Thánh Thạnh Linh cũng chẳng có biện pháp nào đứng ngoài mở nó được.
Chương trước | Chương sau