XtGem Forum catalog
Lục chỉ cầm ma - Nghê Khuông

Lục chỉ cầm ma - Nghê Khuông


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 49
5 sao 5 / 5 ( 2 đánh giá )

Lục chỉ cầm ma - Nghê Khuông - Chương 26 - Tiếng Đàn Trầm Bổng Du Dương Cao Nhân Chém Giết Như Phường Ác Nhân

↓↓

Vì lão già ấy đã trải qua một cuộc huyết chiến lâu dài, hơn nữa trên vai đang bị trọng thương, nên sợi lòi tói sắt của Đàm Nguyệt Hoa vừa quét trúng chiếc Bát Quái Đồng Thuẫn thì lão ta không làm thế nào giữ chặt được món binh khí của mình. Bởi thế, chiếc khiêng đồng ấy liền bị quét bay thẳng lên khoảng không ngay! Lão già ấy bèn nhanh nhẹn nhảy lùi ra sau một bước, nhưng Đàm Nguyệt Hoa lại sợ ông ta tìm cách hủy mình đi, nên vội vàng lên tiếng nói:

bạn đang xem “Lục chỉ cầm ma - Nghê Khuông ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Thưa tiền bối, bất luận là chuyện chi đã xảy ra, chúng ta cũng có biện pháp giải quyết ổn thỏa, hà tất phải đi tìm lấy cái chết? Đôi mắt của lão già ấy ngấn lệ long lanh, nhìn đăm đăm vào Đàm Nguyệt Hoa khá lâu nói:


- Ngươi là ai thế? Đàm Nguyệt Hoa đáp:


- Tôi họ Đàm, vừa rồi bất ngờ có việc đi ngang qua đây, được mục kích cuộc giao tranh đẫm máu của các vị, nên mới hối hả tìm đến đây để xem qua.


Lão già ấy lại cất tiếng than dài, rồi qua giọng buồn bã nói rằng:


- Lão phu họ Lâm, tên là Cực Ông! Đàm Nguyệt Hoa nói:


- Té ra chính là Chưởng môn nhân của Bát Quái môn! Lâm Cực Ông cười đau đớn nói:


- Đúng thế! Nhưng ngươi hãy xem kia, năm người mà ta dẫn theo hiện giờ đã chết hết cả rồi! Vừa nói, ông ta vừa đưa tay chỉ thẳng vào những xác chết đang nằm la liệt trên đất, nói tiếp rằng:


- Ba vị này chính là Vạn Thị Tam Kiệt trong Vạn Gia Trang ở Kỳ Bắc. Bảy vị kia là cao thủ trong Thê Hà phái. Tám vị đều là hảo hán ở hai địa phương Ký Dự. Còn vị ấy chính là Chưởng môn nhân của phái Thê Hà, tức đơn đao Đoạn Nhạc Bạch Hưng lão anh hùng. Riêng lão bà đây chính là Bạch phu nhân! Lão ta nói một thôi dài, và đến đây thì dừng lại một lúc, sắc mặt bỗng hiện vẻ buồn rầu, nói tiếp:


- Cả bọn hai mươi sáu người của chúng tôi, nếu chẳng phải là người có tình nghĩa thầy trò, thì cũng là người giao du từ bấy lâu nay. Nhưng giờ đây chỉ còn lại có một mình tôi là sống sót, vậy tôi làm thế nào tiếp tục sống trên dương trần này được nữa? Đàm Nguyệt Hoa thật ra đã đoán biết được mọi việc đang xảy ra trước mắt. Nhưng khi nghe qua lời nói của Lâm Cực Ông, nàng liền lên tiếng hỏi rằng:


- Vì lẽ gì mà Lâm tiền bối không thể tiếp tục sống trên đời này nữa? Lâm Cực Ông gằn giọng đáp:


- Vừa rồi, khi người vừa đến đây, thì giữa anh em chúng ta hãy còn đang đánh nhau, vậy chả lẽ ngươi không thấy trên hai mươi xác chết này, có một số đã bị chết dưới tay ta hay sao? Anh em của ta đây, có ý định cùng kéo đến Tiên Nhân Phong, nhưng chẳng ngờ...chẳng ngờ...


Nói đến đây, đôi mắt của lão ta giương lên tròn xoe, sắc mặt trở thành vô cùng hung tợn, đỏ gay như máu, hơi thở hổn hển, chứng tỏ trong lòng lão ta đang xúc động vô cùng.


Đàm Nguyệt Hoa vội vàng nói:


- Lâm tiền bối, ông không nói thì tôi cũng đã đoán biết được rồi, sở dĩ giữa các ông bất thần ra tay tàn sát lẫn nhau như vầy, chắc chắn bên trong có một nguyên nhân quái dị, và nguyên nhân ấy, có tương quan đến tiếng đàn du dương trầm bổng vừa rồi.


Sắc mặt của Lâm Cực Ông tỏ ra hết sức nóng giận, gầm to lên một tiếng đáp:


- Đúng thế! Đàm Nguyệt Hoa nói:


- Lâm tiền bối, người đã chết rồi, thì không làm sao sống lại được nữa, tiền bối chớ nên nghĩ cùng như vậy. Hiện nay, trong võ lâm bắt đầu có mầm đại loạn. Và theo ý nghĩ của vãn bối, thì mầm đại loạn đó tương quan rất chặt chẽ đến tiếng đàn quái dị kia. Chẳng hay Lâm tiền bối có thể đem mọi việc đã xảy ra kể lại tường tận cho vãn bối rõ chăng? Lâm Cực Ông chán ngán ngồi bẹp xuống đất. Đàm Nguyệt Hoa vội vàng thò tay vào áo lấy ra một cái gói nhỏ bằng lụa tía, nói:


- Lâm tiền bối, tôi...


Chiếc gói nhỏ bằng lụa tía của Đàm Nguyệt Hoa chính là chiếc gói đựng thuốc chữa thương bí truyền của phụ thân nàng. Vì nàng trông thấy vết thương của Lâm Cực Ông vẫn còn tuôn trào máu tươi dầm dề, nên có ý định lấy thuốc đó ra để chữa vết thương giúp cho ông ta.


Nhưng chẳng ngờ, khi nàng vừa lấy chiếc gói nhỏ bằng lụa tía ấy ra, bỗng nghe một tiếng phịch, và từ trong áo của nàng rơi ra một món vật khác.


Đàm Nguyệt Hoa cúi đầu nhìn xuống, thì thấy vật đó chính là chiếc hộp nhỏ mà quái nhân nọ đã trao cho nàng lúc sắp sửa rời đi và có dặn nàng dọc đường tuyệt đối không nên lấy ra xem.


Đàm Nguyệt Hoa trông thấy chiếc hộp đã rơi trên đất, nên tạm dừng câu nói lại, cúi người nhặt nó trở lên...


Nhưng chẳng ngở sau khi nàng đã cầm gọn chiếc hộp ấy vào tay, thì bất ngờ trông thấy đôi mắt của đối phương đang nhìn chòng chọc vào chiếc hộp, với hai tia mắt nảy lửa! Đàm Nguyệt Hoa không khỏi lấy làm lạ, lên tiếng nói:


- Lâm tiền bối...! Song, nàng chỉ mới nói có ba tiếng, thì Lâm Cực Ông đã bất thần gầm lên một tiếng to, cơ hồ rung chuyển cả trời đất, rồi đứng phắt dậy, giương thẳng hai ngón tay ra như một chiếc dao thép, nhắm ngay Hoa Cái huyệt trước lồng ngực nàng điểm thẳng tới! Hoa Cái huyệt chính là một huyệt đạo chủ yếu, có liên quan đến ngũ tạng và khắp châu thân con người, vậy nếu bị điểm trúng, tất sẽ chết tốt ngay. Đối với huyệt đạo ấy, trừ phi ở vào trường hợp có sự oán thù bât cộng đái thiên, còn thì chẳng ai lại nỡ ra tay tấn công vào đó bao giờ.


Thế mà, giờ đây Lâm Cực Ông vừa vung chỉ điểm tới, là đã nhắm ngay Hoa Cái huyệt của Đàm Nguyệt Hoa. Hơn nữa thế võ của lão ta nhanh nhẹn như điện chớp, sức mạnh lại phi thường.


Lâm Cực Ông lúc bấy giờ, tuy trong người đang bị trọng thương, vì đã trải qua một cuộc ác chiến suốt hai tiếng đồng hồ, nên nội lực đã bị hao hụt rất nhiều. Nhưng lão ta chính là một vị Chưởng môn của một môn phái, võ nghệ cao cường tuyệt đỉnh, nên hai ngón tay tuy chưa chạm đến nơi mà Đàm Nguyệt Hoa đã cảm thấy có luồng nội lực mạnh mẽ vô song quét tới sát bên nàng rồi.


Bởi thế, nàng kinh hoàng loạng choạng nhảy lui ra sau một bước để tránh.


Nàng tự biết, nếu để cho đối phương điểm trúng vào mình, thì chắc chắn phải ngã ra chết ngay. Do đó, nàng không kịp nghĩ ngợi nhiều, về chỗ tại sao đối phương lại bất thần hạ độc thủ đối với mình như vậy, mà chỉ hành động theo bản năng tự vệ, điểm mạnh đôi chân, tiếp tục nhảy lùi ra xa hai trượng để tránh đối phương sát hại.


Nhưng Lâm Cực Ông liền bám sát theo như hình với bóng, sử dụng một lúc đến hai chưởng, chưởng trái đã gây thành một luồng kình lực hết sức mãnh liệt, cuốn tới trùm kín cả thân người Đàm Nguyệt Hoa, và chưởng phải cũng đang nhanh nhẹn nhắm giáng thẳng vào những vị trí hiểm yếu nhất trên người nàng.


Đàm Nguyệt Hoa trông thấy Lâm Cực Ông có vẻ như đang điên cuồng, nên càng thêm kinh hãi. Nàng đoán biết, nếu mình không ra tay chống trả lại, thì chắc chắn đối phương sẽ tràn theo tấn công dồn dập mãi, và chỉ cần bị trúng một thế võ của lão ta thì nàng cũng đủ mất mạng rồi.


Bởi thế, khi Lâm Cực Ông vừa vung chưởng quét tới, Đàm Nguyệt Hoa vội vàng rùn thấp đôi chân, vung chưởng phải công trả lại về phía đối phương ngay.


Lúc bấy giờ, tay trái nàng còn đang cầm chiếc hộp bé nhỏ kia, và gói thuốc chữa thương, nên thế võ Lao Yến Phân Phi ấy, nàng không thể sử dụng hết phần tinh tuyệt của nó.


Tuy nhiên, vì trên cổ tay của nàng còn có sợi lòi tói sắt lủng lẳng, nên khi nàng vung chưởng quét tới, thì sợi lòi tói sắt ấy đã tạo ra một áp lực đáng kể.


Chính vì thế, nên khi luồng chưởng lực của đối phương đang bắt từ trên cao đè trở xuống, thì sợi lòi tói sắt trong tay nàng đã mang theo một luồng kình phong, cuốn lên đỡ thẳng vào thế công của Lâm Cực Ông. Đồng thời, sợi lòi tói sắt ấy lại tiếp tục quét thẳng vào mắt đối phương, trông thực vô cùng nguy hiểm! Thế nhưng Lâm Cực Ông tựa hồ hoàn toàn chẳng để ý chi đến sợi lòi tói sắt thô kệch, nặng nề ấy, đang quét về phía mình, trái lại, vẫn một mực vung chưởng tiếp tục tấn công về phía Đàm Nguyệt Hoa một cách ồ ạt và hung tợn.


Lúc bấy giờ, Đàm Nguyệt Hoa tuy không có ý gây thương tích cho Lâm Cực Ông, nhưng trái lại, Lâm Cực Ông thì xem Đàm Nguyệt Hoa như một kẻ thù bất cộng đái thiên, sử dụng toàn những thế võ ác độc, muốn giết chết nàng ngay tức khắc.


Hơn nữa, Lâm Cực Ông dường như không để ý đến sự an nguy của bản thân mình, mà chỉ lo tràn tới tấn công, quyết hạ cho kỳ được đối phương mà thôi! Bởi thế, sau một tiếng phịch to sợi lòi tói sắt trong tay của Đàm Nguyệt Hoa, đã giáng thẳng vào đầu của Lâm Cực Ông rồi. Song thế chưởng đang đánh tới của lão ta, vẫn ồ ạt như núi đồi sụp đổ, bắt từ trên cao giáng xuống.


Tiếp đó, lại nghe có một tiếng phình to nổi lên, gây ra bởi sự va chạm giữa hai luồng chưởng lực của đôi bên.


Đàm Nguyệt Hoa trông thấy thế võ của mình đã gây thương tích cho Lâm Cực Ông thì trong lòng hết sức cuống quýt. Nhưng vì thấy Lâm Cực Ông vẫn sử dụng một chưởng lực nhanh như chớp, mãnh liệt như búa thiên lôi, nên buộc nàng phải đem toàn lực ra đỡ thẳng vào thế công của lão ta.


Chương trước | Chương sau

↑↑
Trò đùa ngu ngốc

Trò đùa ngu ngốc

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") "Anh nói tôi

27-06-2016
Như quen mà lạ

Như quen mà lạ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Đôi khi cái

27-06-2016
Em yêu anh, phẩy!

Em yêu anh, phẩy!

Khi người ta yêu, sẽ có hai loại người: những người dám thổ lộ và những người

30-06-2016
Con nhớ...

Con nhớ...

Đang loay hoay với một loạt bài tập chưa biết phải giải quyết thế nào vì toán là

29-06-2016
Cà rốt, trứng và cafe

Cà rốt, trứng và cafe

Cô con gái than phiền với ba về cuộc sống của mình và mọi việc thật khó khăn đối

24-06-2016
Bí mật của tình yêu

Bí mật của tình yêu

Trước khi Angelina Jolie phải phẫu thuật ngực trong bí mật, gia đình Brad Pitt hẳn đã

29-06-2016
Nhà vua và con vẹt

Nhà vua và con vẹt

Nhà vua và hoàng tử mỗi người nuôi một con Vẹt. Hai con Vẹt ấy cũng là hai cha con.

24-06-2016
Thân gửi tháng 12!

Thân gửi tháng 12!

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Đời sinh viên") Lật tờ lịch tháng 11

24-06-2016