Disneyland 1972 Love the old s
Lục chỉ cầm ma - Nghê Khuông

Lục chỉ cầm ma - Nghê Khuông


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 49
5 sao 5 / 5 ( 131 đánh giá )

Lục chỉ cầm ma - Nghê Khuông - Chương 16 - Lòng Tham Mờ Ám Lương Tri Phán Tiên Hành Động Kể Gì Bất Nhân

↓↓

Khưu Quân Tố năm nay tuổi đã tám mươi, trình độ nội công cao cường tuyệt đỉnh và đấy là lẽ tự nhiên khỏi cần nói mọi người cũng đoán biết được. Riêng về thuật khinh công bà ta lại càng cao thâm đến mức xuất quỷ nhập thần. Bình nhật bất luận đối với việc nhỏ to chi bà ta thường sai phái lớp đệ tử thứ ba đi ra ngoài lo liệu giải quyết và khi gặp một việc chi trọng đại hơn bà ta bèn phái Đoan Mộc Hồng ra đi, chứ riêng mình thì tuyệt nhiên chẳng hề rời khỏi Tần Lãnh nửa bước.

bạn đang xem “Lục chỉ cầm ma - Nghê Khuông ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Thế nhưng, hôm nay Thanh Yến Khưu Quân Tố lại xuống núi đi đến Võ Di Sơn, như vậy cũng thấy việc xảy ra nghiêm trọng đến mức nào.


Chính vì thế sau khi Trúc Lâm Thất Tiên sau khi thầm kinh hãi ai nấy đều nghĩ rằng: "Chả lẽ lời nói của Đàm Thăng vừa rồi là đúng sự thực cả sao?" Đối với lai lịch của Đàm Thăng, Trúc Lâm Thất Tiên cảm thấy có nhiều chỗ mù mờ khó hiểu thực đáng nghi ngờ, nhưng qua thế võ của ông ta sử dụng vừa rồi, rõ ràng là Thất Sát Thần Chưởng một môn võ đã từng làm rung chuyển cả võ lâm trước kia và cũng là một môn võ học cao thâm tuyệt vời trong đời ngày nay.


Môn Thất Sát Thần Chưởng ấy, khắp trong thiên hạ chẳng hề có kẻ nào biết sử dụng cả, nó là một thứ chưởng pháp do một dị nhân trước kia đã mang hết tinh lực của mình ra nghiên cứu suốt tháng năm dài đằng đẵng rồi mớ sáng tạo nên được. Thứ chưởng pháp ấy bao gồm sở trường của hai phe chính tà, chính là một thứ võ công hết sức phi thường. Thế mà giờ đây Đàm Thăng lại mang ra sử dụng như vậy cũng đủ thấy ông ta là kẻ chắc chắn có mối tương quan hoặc ít hoặc nhiều với bậc dị nhân đã ẩn tích nhiều năm ấy.


Trúc Lâm Thất Tiên im lặng một lúc thật lâu, người to béo trong bọn mới lên tiếng nói:


- A Hồng, sư phụ ngươi đến núi Võ Di làm chi thế? Đoan Mộc Hồng là một cô gái hãy còn nhỏ nên chẳng hề biết được mọi chuyện đang xảy ra có một mức độ nghiêm trọng vô cùng, trái lại cho đấy là những chuyện vui nhộn thích thú nên không ngớt cất tiếng cười nói:


- Thưa bảy vị bá bá, mãi đến bây giờ mà bảy vị cũng chưa được biết chuyện chi cả hay sao? Sư phụ tôi đến đấy để tham dự một trận đánh lộn to tát lắm.


Thần Bút Sử Tụ suỵt một tiếng nói:


- Này con bé kia, ngươi càng nói càng không ra thể thống chi cả. Trong võ lâm sắp xảy ra một cuộc chém giết đẫm máu và đấy chính là một điềm bất tường, vậy có chi lại đáng cười chứ? Đoan Mộc Hồng thè lưỡi ra một lượt nói:


- Tam bá bá bác chớ nên dọa tôi, nếu bác có tài thì hãy đi đến Tiên Nhân Phong ở núi Võ Di để cùng đánh nhau với các cao thủ hai phái Nga My, Điểm Thương một chuyến.


Đoan Mộc Hồng vừa dứt lời cất tiếng cười khanh khách rồi nhanh nhẹn thối lui ra sau tựa hồ nàng đoán biết trước Thần Bút Sử Tụ khi nào chịu buông tha cho nàng một cách dễ dàng.


Quả nhiên Sử Tụ quát to lên một lượt nhanh nhẹn vung ngọn Tử Hào Bút quét nhẹ về phía trước, nhưng vì Đoan Mộc Hồng đã có sự chuẩn bị từ trước rồi nên đã lẹ làng lách mình tránh ngang và đã tiến sát bên con ngựa.


Nàng vội vàng nhảy phốc lên yên cười nói:


- Bảy vị bá bá, lời mời ấy tôi đã mang đến rồi. Vậy xin hẹn sẽ gặp nhau trên Tiên Nhân Phong tại núi Võ Di. Hiện giờ tôi còn cần phải đi gặp Hỏa Phụng Tiên Cô nữa.


Câu nói vừa dứt ai nấy đã nghe tiếng vó ngựa nện trên mặt đường lốc cốc và thấy con ngựa của Đoan Mộc Hồng lao bốn vó lướt đi thật xa.


Chừng ấy Đàm Thăng mới lên tiếng nói:


- Hỏa Phụng Tiên Cô hiện đang dưỡng thương tại Mộc Độc Trấn, ngươi đi đến đó tìm sẽ gặp được bà ta ngay.


Giọng nói của ông ta không nhanh lắm, nhưng con ngựa của Đoan Mộc Hồng vì đang lướt tới lẹ làng không thể tưởng, do đó khi câu nói của Đàm Thăng vừa dứt con ngựa của Đoan Mộc Hồng cũng đã chạy ra xa ngoài một dặm đường rồi. Song những tiếng nói của ông ta vẫn truyền đến tai của Đoan Mộc Hồng rõ mồn một từng tiếng chẳng hề bị đường xa hoặc gió lùa làm sai lệch gọng nói trái lại nghe như đối bên đang đứng sát cạnh nhau.


Đoan Mộc Hồng là đệ tử kế nghiệp của Thanh Yến Khưu Quân Tố nên kiến thức rộng rãi do đó nàng vừa nghe qua gọng nói ấy không khỏi thầm kinh hãi. Vì giọng nói ấy hoàn toàn xa lạ chẳng phải là giọng nói trong số người của Trúc Lâm Thất Tiên.


Như vậy nàng có thể quả quyết giọng nói ấy chẳng phải là của người thiếu niên đứng trước mũi thuyền mà chắc chắn là giọng nói của người che mặt vừa rồi.


Khi Đoan Mộc Hồng đến gặp Trúc Lâm Thất Tiên cũng đã nhìn thấy người che mặt ấy, hơn nữa nàng cũng thấy đôi mắt người ấy chiếu sáng ngời chứng tỏ chẳng phải là một nhân vật tầm thường. Nhưng sự thực nàng thể ngờ đến được là võ công của người ấy lại cao cường đến vậy.


Đoan Mộc Hồng vừa nghĩ ngợi nhưng cũng vừa thúc ngựa chạy bay tới Mộc Độc Trấn, để tìm gặp Hỏa Phụng Tiên Cô.


Riêng Đàm Thăng sau khi thấy Đoan Mộc Hồng đã đi xa liền chắp tay ra sau đi tới đi lui một lúc mới lên tiếng nói:


- Bảy vị nếu muốn đi đến Tiên Nhân Phong, xin nhớ lấy lời nói của tại hạ vừa rồi.


Ngụ ý trong câu nói của Đàm Thăng rất rõ ràng, ông ta nhắc nhở khéo là khi bảy người đến đó nếu gặp trường hợp không cần thiết phải ra tay đánh nhau tuyệt đối chớ nên dùng vũ lực.


Người to béo trong nhóm Trúc Lâm Thất Tiên nói:


- Nếu chúng tôi không đi thì sao? Đàm Thăng cất tiếng cười đáp:


- Số người của Lục Chỉ Tiên Sinh đang bị người ta vây đánh, tưởng khi đó chắc chắn bảy vị chẳng phải là hạng người thấy bạn bè lâm nguy mà lại khoanh tay đứng nhìn bao giờ.


Vậy hà tất ông phải đặt ra câu hỏi đó? Thiết Thư Tiêu Thông to tiếng nói:


- Lời nói đúng lắm.


Câu nói của Đàm Thăng vừa dứt thì ông ta đã lắc mình lướt ra xa ngoài năm sáu trượng, do đó Trúc Lâm Thất Tiên vội vàng đồng thanh nói:


- Đàm bằng hữu chớ nên vội đi, chúng tôi còn có việc hỏi đây.


Nhưng thân hình của Đàm Thăng lại lắc mạnh mấy lượt tiếp tục lướt về phía trước, tuy nhiên ai nấy đều nghe được tiếng ông ta từ xa xa nói lại rằng:


- Bảy vị chẳng cần hỏi chi thêm nữa, giờ đây bảy vị đi đến Tiên Nhân Phong chắc chắn Lữ Lân cũng phải đi theo và chỉ cần nó xuất hiện mọi chuyện rắc rối sẽ được thu xếp gọn ngay. Vậy chúng ta sẽ gặp nhau lại trên Tiên Nhân Phong được rồi.


Khi Đàm Thăng vừa nói dứt lời, thân hình ông ta đã lẩn khuất giữa màn đêm không còn trông thấy gì nữa.


Trúc Lâm Thất Tiên đưa mắt nhìn nhau một lượt im lặng cẳng nói chi cả, sau đó họ lần lượt bước trở lên thuyền và qua một lúc khá lâu sau, người đàn ông to béo mới lên tiếng hỏi:


- Nghe đâu trước đây khi Thất Sát Thần Chưởng vừa mới được sáng tạo ra chẳng có một người thứ hai nào rèn luyện được thứ chưởng pháp đó cả. Bởi thế khắp thiên hạ chỉ có một mình ông ấy am hiểu mà thôi. Hơn nữa ông ta tuyệt đối cũng không truyền dạy cho ai bao giờ, như vậy vừa rồi người che mặt ấy sử dụng thứ chưởng pháp ấy chả lẽ...


Bao nhiêu người hiện diện đều đoán biết được nếu ông ta tiếp tục nói tiếp nữa tất sẽ bảo 'chả lẽ Đàm Thăng chính là bậc dị nhân khét tiếng một thời trong võ lâm, tức là người đã sáng tạo ra được Thất Sát Thần Chưởng, môn võ công bao gồm sở trường của hai phe chính tà trước kia hay sao?.


Nhưng sáu người trong nhóm Trúc Lâm Thất Tiên ai ai cũng không muốn để ông ta nói hết lời vì nếu sự thực đúng như vậy quả thật là một việc đáng hãi hùng.


Do đó Thiết Thư Tiêu Thông vội vàng nói:


- Giờ đây chúng ta chẳng cần mệt trí xét đoán ông ta là ai, mà nên bàn bạc gấp về việc làm cấp bách của chúng ta thì hơn.


Thần Bút Sử Tụ nói:


- Lẽ tất nhiên là hiện giờ chúng ta phải đi đến Tiên Nhân Phong ở núi Võ Di, vì giữa lúc bằng hữu gặp cơn hoạn nạn nguy cấp, chả lẽ chúng ta có thể an nhàn ở tại vùng Thái Hồ này thưởng trăng uống rượu hay sao? Người đàn ông to béo ấy chính là người anh cả cầm đầu nhóm Trúc Lâm Thất Tiên, ông ta trầm ngâm nghĩ ngợi giây lát, nói:


- Lẽ tất nhiên chúng ta cần phải đi, hơn nữa nếu chúng ta đi đến đó những sự hiểu lầm giữa đôi bên tất sẽ được xóa bỏ ngay tức khắc.


Nói đến đây ông ta dừng lại trong giây lát rồi quay mặt nhìn lại Lữ Lân, tiếp rằng:


- Thằng bé kia chẳng hay ngươi có bằng lòng theo anh em chúng ta đi đến núi Võ Di hay không? Lữ Lân nhanh nhẩu đáp:


- Lẽ tất nhiên tôi rất bằng lòng, hiện giờ má tôi đã chết rồi và kẻ thù sẽ đến vùng núi Võ Di, vậy tại sao tôi lại không đi đến đó được? Khi Lữ Lân nói đến mấy tiếng "má tôi đã chết rồi" cậu ta đã ưỡn ngực đứng thẳng sắc mặt đầy vẻ đau đớn và cũng tràn ngập nét căm hận, đôi mắt sáng ngời như nảy lửa.


Thái độ ấy của Lữ Lân Trúc Lâm Thất Tiên đều trông thấy được rõ ràng nên ai ai cũng không khỏi thầm than dài biết mọi việc rắc rối này đang có người tìm đủ cách ly gián để gây sự chém giết trong võ lâm và chắc chắn khó bề thu xếp được. Tuy nhiên Trúc Lâm Thất Tiên đều lấy làm lại không hiểu kẻ dụng tâm ly gián gây cuộc xô xát đẫm máu trong võ lâm ấy là ai chả lẽ đó lại chính là người bạn thâm giao của mình Lục Chỉ Tiên Sinh? Tất cả mọi người trong nhóm Trúc Lâm Thất Tiên đều biết rất rõ cá tánh của Lục Chỉ Tiên Sinh. Ông ấy là người có tánh tình giản dị và trang nhã không bao giờ có ý nghĩ tranh chấp chi với đời. Vậy tuyệt đối ông ta chẳng bao giờ làm việc đó, nhưng qua lời nói quả quyết vừa rồi của Đàm Thăng, ông này qua quyết là Lục Chỉ Tiên Sinh có dụng tâm ly gián các môn phái trong võ lâm.


Bởi thế tất cả bảy người không khỏi lấy làm lạ, băn khoăn nghĩ mãi nhưng vẫn không làm sao tìm ra lời giải đáp.


Qua một lát Thiết Thư Tiêu Thông mới lên tiếng đáp:


- Các vị huynh đệ vừa rồi chúng ta có nói là sẽ thu thằng bé này làm môn đồ, vậy chúng ta có thể nuốt mất lời nói của mình không? Gã đàn ông to béo nghe qua khẽ gật đầu nhìn phía Lữ Lân hỏi:


- Thằng bé kia ngươi có bằng lòng không? Lữ Lân nghe thế không hỏi thẩn thờ cau mày suy nghĩ...


Trong lòng Lữ Lân thật sự rất bằng lòng lạy Trúc Lâm Thất Tiên làm sư phụ vì bảy người họ ai nấy đều có tuyệt nghệ, nếu mình bằng lòng làm môn đệ của họ chắc chắn sẽ học được sở trường của họ, vậy dịp may hiếm có ấy đâu dễ dàng gặp? Song hiện nay Lữ Lân lại thấy rằng hiện nay phụ thân mình có mố thâm thù với Lục Chỉ Tiên Sinh trong khi đó Trúc Lâm Thất Tiên lại là bạn cố giao của ông này. Vậy trước khi mọi sự hiểu lầm được thanh toán cho minh bạch, cậu làm thế nào có thể lạy Trúc Lâm Thất Tiên làm sư phụ được? Chính vì lẽ ấy nên cậu ta đứng thẩn thờ không biết trả lời làm sao.


Thiết Thư Tiêu Thông sốt ruột hỏi:


- Thằng bé kia chả lẽ ngươi không bằng lòng hay sao? Lữ Lân vội vàng đáp:


- Vãn bối đâu lại không bằng lòng, nhưng hiện giờ vãn bối chưa hỏi qua ý kiến của cha già nên chẳng dám nhận lời liền đó thôi.


Thiết Thư Tiêu Thông cất tiếng cười nói:


- Ta hiểu ý ngươi rồi, phải chăng vì hiện giờ giữa cha ngươi và Lục Chỉ Tiên Sinh đang có sự hiểu lầm, trong khi đó anh em chúng ta đây lại là bạn thâm giao với Lục Chỉ Tiên Sinh nên ngươi thấy không tiện bằng lòng chăng? Đấy là lần thứ nhất mà Lữ Lân cảm thấy sự tranh chấp chém giết trong võ lâm và sự ân oán thù hằn nhau giữa các nhân vật giang hồ thật sự là một điều đáng khiếp sợ nên bất giác cất tiếng than dài đáp:


- Tiền bối nói chẳng sai chút nào cả, vãn bối hiện đang băn khoăn về điều đó.


- Nếu thế có chi đáng ngại? Giữa cha ngươi và Lục Chỉ Tiên Sinh chẳng qua là có sự hiểu lầm với nhau mà thôi. Và sự hiểu lầm đó do chính ngươi mà ra, vậy khi ngươi đi đến đó cho họ được gặp và họ thấy ngươi vẫn bình an vô sự tự nhiên mọi sự hiểu lầm đó sẽ được phá tan đi, thử hỏi ngươi còn lo lắng làm chi cho mệt? Lữ Lân nghe được sự giải thích ấy trong lòng hết sức vui mừng nói:


- Nếu thế xin bảy vị sư phụ nhận lấy một lạy ra mắt này của con.


Nói dứt lời, Lữ Lân bèn sụp xuống ván thuyền lạy sát đất để làm lễ ra mắt sư phụ.


Trúc Lâm Thất Tiên khi vừa mới gặp được Lữ Lân đã nhận thấy cậu ta có đủ điều kiện để đào tạo nên một con người kỳ tài, nên giờ đây trong lòng hết sức vui vẻ, ai ai cũng lên tiếng khích lệ cậu ta vài lời, rồi tiếp rằng:


- Chúng ta nên cấp tốc đi bất kể ngày đêm đến Tiên Nhân Phong càng sớm càng hay.


Lúc ấy Lữ Lân cũng đang sốt ruột muốn gặp phụ thân mình ngay tức khắc nên rất tán đồng ý kiến của Trúc Lâm Thất Tiên.


Riêng Trúc Lâm Thất Tiên là những nhân vật quen bôn ba khắp chốn giang hồ trong lòng lúc nào cũng thảnh thơi không có chút cơ hội bận rộn nên đã nói đi thì lên đường đi ngay. Do đó cả bọn tám người liền rời thuyền nhắm hướng đông nam lướt đi như gió.


Đêm hôm đó họ đã vượt qua một con đường dài đến bảy tám mươi dặm và đến sớm tinh sương đã đến đường cái quan, rồi cùng kéo vào một cái quán trà dựng bên đường để cùng điểm tâm. Sau khi tám người đã ngồi yên vào bàn bất thần trông thấy một gã đàn ông hết sức to béo trên vai gánh một gánh đá xanh nặng đến ba bốn trăm cân rảo bước hối hả ngang qua đường, mớ thịt phì nộn trên người y không ngớt nhảy múa theo nhịp bước chân.


Trúc Lâm Thất Tiên vừa nhìn thấy người ấy đồng thanh cất tiếng cười to, do đó gã đàn ông to béo ấy bèn nhanh nhẹn quay đầu ngó lại và khi thấy được Trúc Lâm Thất Tiên, y lộ sắc hết sức vui mừng to tiếng nói:


- Bảy người các ông sao lại cũng có mặt nơi này? Thiết Thư Tiêu Thông nói:


- Gã béo họ Từ kia, ông chớ nên bỏ đi vì bảy anh em chúng tôi ngày hôm nay không bao giờ chịu buông tha cho ông đâu.


Thì ra người đàn ông to béo ấy chính là vị Chưởng môn Thái Cực Môn tức Phán Tiên Từ Lưu Bản, ông ta cười tuếch toác rồi đưa chân bước thẳng vào quán nói:


- Tại sao các ông không thể buông tha cho tôi? Thiết Thư Tiêu Thông đáp:


- Tất cả mọi người đều biết được là người anh cả trong nhóm Trúc Lâm Thất Tiên của chúng tôi rất to béo, thế nhưng ông lại càng to béo hơn anh cả chúng tôi nữa, chỉ với điểm ấy ông cũng đáng chết rồi.


Từ Lưu Bản cười ngặt nghẽo khiến thớ thịt trên người ông ta không ngớt rung rinh, nhưng cũng ngay lúc ấy bỗng ông ta nhìn thấy Lữ Lân, nên đôi mắt vốn ẩn sâu vào giữa khuôn mặt đầy thịt của ông ta liền chiếu lên sáng ngời. Đồng thời ông ta đưa chân tràn ngay tới trước nhanh nhẹn thò tay chụp lấy một cánh tay của Lữ Lân.


Chớ xem thường Từ Lưu Bản có một thân hình phì nộn mà lầm, vì ông ta hành động hết sức lanh lợi, do đó Lữ Lân dù muốn tránh cũng không còn lách tránh kịp nữa nên bàn tay to lớn và cứng rắn của ông ta chỉ trong chớp mắt là đã siết chặt được cánh tay của Lữ Lân rồi.


Lúc ấy Lữ Lân như cảm thấy bàn tay của mình như bị một chiếc kềm sắt kẹp cứng cậu ta cố sức giãy giụa mấy lượt nhưng vẫn không làm sao thoát ra được.


Sử Tụ ngồi bên cạnh đấy trông thấy thế có vẻ như đang tức giận, nhưng cũng có vẻ như đang gượng cười, nạt rằng:


- Gã béo kia hãy buông nó ra ngay.


Từ Lưu Bản trợn to đôi mắt nhìn thẳng về phía Sử tụ một lượt, nhưng ông ta cũng liền chồm người tới nhấc bổng Lữ Lân ngang qua mặt bàn kéo thẳng về phía mình. Đồng thời bàn tay trái của ông ta cũng đã nhanh nhẹn đè thẳng lên đỉnh đầu của Lữ Lân.


Trúc Lâm Thất Tiên trông thấy thế ban đầu vẫn tưởng là Từ Lưu Bản đang đùa vì từ trước đến nay đôi bên giao du khá thân mật, tuy không thể bảo là đôi bên có tình thâm giao, nhưng do đôi bên đều là nhân vật chính phái nên chẳng hề có một sự xung đột này xảy ra giữa nhau.


Thế nhưng, giờ đây bỗng bọn họ trông thấy Từ Lưu Bản đưa tay trái đè thẳng lên đỉnh đầu của Lữ Lân, không ai bảo ai đều lộ sắc kinh hoàng sửng sốt.


Vì họ đều biết Từ Lưu Bản bấy lâu nay rèn luyện Thái Cực chân khí vô cùng lợi hại. Do đó chớ nói chi là Lữ Lân mà dù cho một người nào trong nhóm Trúc Lâm Thất Tiên họ nếu bị ông ta ra tay chế ngự những huyệt đạo trọng yếu vẫn phải chịu thiệt thòi dưới tay của ông ta như thường. Bởi thế Thiết Thư Tiêu Thông cất tiếng quát to rằng:


- Gã béo họ Từ kia ông định giở trò chi thế? Từ Lưu Bản không trả lời thẳng với Thiết Thư Tiêu Thông trái lại quay về Lữ Lân hỏi:


- Thằng bé kia ngươi có phải là người họ Lữ không? Lúc ấy Lữ Lân vì bị Từ Lưu Bản đè một bàn tay lên đỉnh đầu nên cảm thấy khắp thân người đều mềm nhũn cơ hồ không còn đủ sức để nói chuyện nữa nên đã đoán biết người đàn ông to béo này là kẻ không có ý tốt chi đối với mình trong lòng hết sức bực tức và chán ghét.


Do đó cậu ta bèn trợn to đôi mắt nói:


- Đúng thế tôi là người họ Lữ nhưng ông hãy mau buông tay tôi ra. Tại sao ông lại có hành động như thế này? Phán Tiên Từ Lưu Bản to tiếng cười ha hả, mớ thịt phì nộn trên người ông ta lại rung rinh không ngừng, nói:


- Tốt lắm, quả ta đã đi nát gót giày mà tìm không gặp, thế mà khi gặp lại quá dễ dàng.


Thần Bút Sử Tụ cất giọng lạnh lùng nói:


- Gã béo họ Từ kia, lời nói của ông là có ý gì? Từ Lưu Bản cười đáp:


- Bảy người các ông chớ nên giả vờ điên dại nữa, giữa chúng ta tuy không phải là người thuộc nhân vật hắc đạo, nhưng cái lệ kẻ nào trông thấy được kẻ đó phải được chia phần vẫn được áp dụng trong trường hợp này.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Vợ đẹp

Vợ đẹp

- Anh nghĩ sao mà tự nhiên vợ anh đẹp được mãi như vậy à. Muốn vợ đẹp thì anh

26-06-2016
Nửa đời

Nửa đời

Bắt anh bỏ mặc Kim, anh không đành, nhưng bắt anh lừa dối Kim, anh càng không làm

24-06-2016
Bước qua quá khứ

Bước qua quá khứ

Tôi thật sự chẳng biết làm gì để vơi đi những cắn rứt ngoài việc trừng phạt

23-06-2016
Cái Tết nghèo

Cái Tết nghèo

Một buổi chiều tà đang dần bao trùm lên khắp thành phố, thấp thoáng chiếc bóng thon

24-06-2016
Người tình xứ núi

Người tình xứ núi

Gùi hàng gỡ xuống từ đôi vai hao gầy như trút đi gánh nặng khó gọi tên trong giây

23-06-2016