- Ðại giá của Thái Hậu ra về. Thái Hậu khẽ nói:
bạn đang xem “Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Thuộc hạ xin lỗi. Ðoạn bà ra khỏi phòng, Vi Tiểu Bảo theo sau. Hai người về đến cung Từ Ninh, Thái Hậu dẫn Vi Tiểu Bảo vào phòng ngủ. Bà bảo bọn cung nữ ra hết cả ngoài rồi đóng cửa lại. Thái Hậu đích thân róc một chén sâm thang, hai tay bưng dâng cho Vi Tiểu Bảo. Vi Tiểu Bảo đón lấy chén sâm vừa uống vừa nghĩ bụng:
- Bữa nay ta thật oai vệ chẳng kém gì Thuận Trị Lão Hoàng đế ngày trước. Ðến Tiểu Hoàng đế cũng chẳng bao giờ được Thái Hậu đối đãi kính cẩn đến thế này. Gã nghĩ vậy trong lòng rất khoan khoái. Thái Hậu lại mở rương lấy cái hộp gấm. Trong hộp đựng hai chiếc bình ngọc. Bà cầm bình giơ lên nói:
- Khải bẩm tôn sứ. Trước kia thuộc hạ không biết đã hạ độc vào người tôn sứ, nay xin dâng thuốc giải ở trong bình màu lục, còn trong bình màu đỏ đựng hai chục viên Tuyết sâm ngọc thiểm hoàn là đồ lễ cống của Cao ly. Thuốc này quý vô cùng. Ai uống vào chẳng những thân thể cường kiện mà còn chống được bách độc. Nhờ tôn sứ chuyển trình lên lên giáo chủ mười viên, còn mười viên kính biếu tôn sứ gọi là.. tỏ chút lòng hành của thuộc hạ. Vi Tiểu Bảo cười khanh khách đáp:
- Ða tạ Thái Hậu. Có điều bản sứ chưa hiểu thuốc hoàn này có xung kích gì với Ðộc long dịch cân hoàn hay không? Thái Hậu đáp:
- Không công kích chi hết. Cung hỷ tôn sứ đã được giáo chủ ân ban Ðộc long dịch cân hoàn. Thuộc hạ không hiểu.. giáo chủ có gửi thuốc giải năm nay đến cho thuộc hạ không? Vi Tiểu Bảo sửng sốt hỏi lại:
- Thuốc giải năm nay ư? Rồi gã tỉnh ngộ hiểu ngay Thái Hậu cũng uống Ðộc long dịch cân hoàn rồi và mỗi năm giáo chủ lại ban phát thuốc giải một lần nhưng không trị tuyệt nọc mà phải mỗi năm uống một lần để ngăn ngừa chất độc phát tác. Nếu không thế thì Thái Hậu ở chốn Hoàng cung, cao thủ thị vệ đông như kiến, bản lảnh giáo chủ có cao cường đến đâu cũng không thể kiềm chế được bà. Gã cười nói tiếp:
- Bản sứ cũng như Thái Hậu đều uống Ðộc long hoàn, chẳng khi nào giáo chủ lại gửi thuốc giải cho bản sứ đem đi. Thái Hậu nói:
- Dạ dạ! Tôn sứ nói rất phải. Có điều tôn sứ được giáo chủ sủng ái, thuộc hạ bì thế nào được. Vi Tiểu Bảo bụng bảo dạ:
- Xem chừng mụ sợ quá rồi. Ta phải an ủi mụ mấy câu mới được. Nghĩ rồi gã liền nói:
- Giáo chủ cùng phu nhân đã bảo chỉ cần Thái Hậu dốc dạ trung thành, cố gắng hành động là hai vị lão nhân gia sẽ trọng đãi. Thái Hậu đừng lo gì hết. Thái Hậu cả mừng đáp:
- Giáo chủ ơn nặng tày non. Thuộc hạ muôn thác không đủ báo đền. Giáo chủ tiên phúc lâu dài, thọ ngang Thượng đế! Vi Tiểu Bảo tự hỏi:
- Trước mụ làm Hoàng Hậu, nay làm Hoàng Thái Hậu, ngoài Hoàng đế, mụ là người thứ nhất trong thiên hạ. Thần Long giáo chủ dù lợi hại đến đâu cũng chẳng thể bì với mụ được. Sao mụ lại còn gia nhập giáo phái này để phải nghe lệnh của giáo chủ? Như vậy há chẳng ngu ngốc, đê hèn lắm sao? Phải rồi. Cả mụ lẫn công chúa đều là hạng đê hèn ngu ngốc, con cũng như mẹ nên mới lấy chuyện đánh người làm trò tiêu khiển. Gã còn nhỏ tuổi, dù thông minh đến đâu thì sự hiểu biết việc đời cũng chưa là mấy, đoán thế nào nổi những chuyện ngoắt nghẽo bên trong. Thái Hậu không thấy gã nói gì, trong lòng bà rất thắc mắc, nghĩ bụng:
- Câu chuyện kinh sách mình để gã hỏi tới khó bề giải thích, chi bằng ta tự nói trước ra là hơn. Bà liền hỏi:
- Ba bộ kinh sách thuộc hạ đã giao cho Tống Minh Nghĩa và Liễu Yến đem về trình giáo chủ, chắc lão nhân gia đã nhận được rồi? Vi Tiểu Bảo sửng sốt tự hỏi:
- Giả cung nữ là Tống Minh Nghĩa đã bị Ðào cô cô hạ sát, còn Liễu Yến chết về tay ta. Làm gì có kinh sách đem về trình giáo chủ?
Chương trước | Chương sau