Old school Swatch Watches
Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 248
5 sao 5 / 5 ( 127 đánh giá )

Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung - Chương 243 - Giận lão Phụng lo mưu tẩy oán

↓↓
Vi Tiểu Bảo liền thuận gió dương buồm đáp:


- Vương gia có phạm tội hay không bây giờ chưa thể biết được.


Có điều Vương gia còn thiếu nợ tại hạ chưa thanh toán xong thì tính sao đây?


Vương gia định trả tiền hay là đi theo tại hạ?

bạn đang xem “Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Trịnh Khắc Sảng nghe chừng có thể khỏi bị bắt liền nói ngay:


- Tại hạ xin trả tiền! Tại hạ xin trả tiền!


Hắn vội tiến vào nội đường lấy một tập ngân phiếu. Đồng thời hai tên gia đinh bưng ra một cái mâm đựng kim ngân và đồ trang sức.


Trịnh Khắc Sảng nói:


- Vi đại soái! Ty chức dốc hết cả hòm xiểng mới được chừng tám, chín vạn lạng bạc. Hiện giờ thực tình không đào đâu ra được nữa.


Vi Tiểu Bảo hỏi:


- Không đào đâu ra được nữa ư? Tiểu đệ không tin như vậy. Vương gia đưa tiểu đệ vào tìm kiếm xem sao.


Trịnh Khắc Sảng ngập ngừng đáp:


- Cái đó... cái đó... có điều không tiện.


Phùng Tích Phạm tức quá lớn tiếng:


- Bọn tại hạ không phạm vương pháp mà Vi đại soái đòi khám xét trong nhà thì có Thánh chỉ hay văn thư của Hình bộ đại đường không?


Vi Tiểu Bảo cười đáp:


- Đây không phải là chuyện khám nhà. Nhưng Trịnh vương gia bảo không đào đâu ra được một phân bạc nào nữa, tại hạ nhận thấy Vương gia còn có tiền bạc, e rằng y đem vàng bạc châu báu cất dấu trong bí thất, không chừng còn đao thương võ khí, áo long bào long cổn gì cũng nên. Trong lúc nhất thời y không kiếm thấy, nên bọn tại hạ vào kiếm dùm.


Trịnh Khắc Sảng nói:


- Khi nào tại hạ dám dấu... long bào long cổn gì gì đâu? Hơn nữa ty chức mới là công tước, vậy chẳng khi nào dám nhận hai chữ "Vương gia" mà đại soái xưng hô. Ty chức xin đại soái miễn cách xưng hô đó.


Vi Tiểu Bảo nhìn Đa Long nói:


- Đa đại ca! Xin đại ca kiểm điểm xem chỗ đó cộng được bao nhiêu?


Đa Long và hai tên thị vệ kiểm ngân phiếu rồi đáp:


- Tập ngân phiếu cộng được năm vạn bốn nghìn ba trăm lạng bạc. Còn một ít đồ nữ trang thì Đa mỗ không biết thế nào mà đánh giá.


Vi Tiểu Bảo thò tay vào món trang sức đảo lộn mấy cái, cầm một cành kim phụng thoa giơ lên làm bộ giật mình kinh hãi hỏi:


- Trời ơi! Đa đại ca! Sự vật này phạm cấm điều. Đức Hoàng thượng là rồng.


Chính cung nương nương là phụng. Sao... sao Vương phi của Trịnh vương gia cũng xài Kim phụng thoa?


Phùng Tích Phạm tức giận lại lớn tiếng:


- Vi đại soái! Đại soái bới lông tìm vết để ghép chúng ta vào vòng tội lỗi.


Bữa nay Phùng mỗ đành phải liều mạng với đại soái. Vàng bạc cùng đồ trang sức trong các tiệm ở khắp thiên hạ còn tiệm nào không có những cành thoa hình chim phượng? Nữ quyến ở các nhà quan lại trong thành Bắc Kinh còn ai không cài kim phụng thoa?


Vi Tiểu Bảo nói:


- Té ra Phùng đại nhân đã coi hết nữ quyến các nhà quan tư ở thành Bắc Kinh. ồ! Vậy Phùng đại nhân bảo các vị thái thái cùng tiểu thư nhà ai đẹp nhất?


Gã tặc lưỡi mấy tiếng nói tiếp:


- Thật là lợi hại! Thật là ghê gớm! Được coi nữ quyến hết mọi nhà quyền quý trong thành thì nhãn phước không ai bì kịp! Vương phi của Khang Thân vương, tiểuthư ái nữ của quan Binh bộ Thượng thư Minh Châu, Phùng đại nhân cũng nhìn thấy rồi chứ?


Phùng Tích Phạm tức quá không nói nên lời mà trong lòng quả cũng khiếp sợ. Lão biết gã thiếu niên này giao du thân mật với hết các nhà quyền quý đồng triều. Nếu gã thêm dầu thêm mỡ đồn đại vụ này ra ngoài thì thật phiền cho lão.


Trịnh Khắc Sảng không ngớt khom lưng xá dài nói:


- Vi đại nhân! Nhất thiết xin đại nhân bảo toàn cho. Ty chức năn nỉ đại nhân dung tình.


Vi Tiểu Bảo thấy mình nói mấy câu khiến cho Phùng Tích Phạm khiếp sợ không dám lên tiếng nữa. Gã cười ha hả bảo Đa Long:


- Đa đại ca! Thể diện của tiểu đệ còn kém đại ca xa lắm. Đa đại ca đòi nợ được hơn hai trăm vạn lạng bạc, mà chính tiểu đệ thân hành xuất mã lại chỉ được một chút thế này.


Trịnh Khắc Sảng đáp:


- Thực tình trong nhà ty chức không còn chút gì nữa, quyết chẳng khi nào... dám quịt nợ.


Vi Tiểu Bảo nói:


- Chúng ta về thôi! Chừng mười ngày hay nửa tháng, người nhà Trịnh vương gia ở Đài Loan sẽ vận chuyển vàng bạc đến, chúng ta lại tới đòi.


Gã nói rồi đứng dậy ra khỏi sảnh đường.


Phùng Tích Phạm nghe giọng Vi Tiểu Bảo thấy câu nào gã cũng cố ý vu hãm Trịnh Khắc Sảng vào việc mưu đồ phản loạn và vẫn liên kết với bộ hạ cũ ở Đài Loan. Đây là một trọng tội đưa đến chỗ diệt tộc. Nếu không biện minh thì suốt đời bị uy hiếp, khó lòng làm người được.


Lão liền dõng dạc nói:


- Bọn Phùng mỗ luôn luôn giữ đạo công bằng, tuân theo phép nước, chẳng bao giờ dám bước lệch lạc ra ngoài khuôn phép. Bữa nay Vi đại soái cùng Đa tổng quản đã nói những gì ở đây, bọn Phùng mỗ phải nhất nhất tâu bày lên đứcHoàng thượng. Nếu không thì vòm trời tuy rộng bát ngát mà bọn tại hạ không còn đất đứng.


Vi Tiểu Bảo cười hỏi:


- Các vị muốn đất đứng ư? Có chứ, có chứ! Trịnh vương gia! Phùng tướng quân! Các vị trở về Đài Loan, há chẳng là một khu vực rất lớn để các vị đặt chân?


Hai vị đang thương nghị về việc tìm đất đứng, vậy bọn tại hạ không dám quấy


nhiễu nữa.


Rồi gã dắt tay Đa Long băng băng đi ra cửa.


Vi Tiểu Bảo về đến phủ, lập tức truyền mở tiệc rượu, mời đoàn thị vệ ăn uống.


Đa Long sai thủ hạ đem bốn chiếc rương vào mở ra, trong đựng toàn bạc vàng châu báu và một tập ngân phiếu.


Lão cười nói:


- Đòi nợ mấy tháng trời khiến cho gia sản của tên tiểu tử Trịnh Khắc Sảng mất quá nửa vào chỗ này. Vi huynh đệ! Huynh đệ kiểm điểm lại rồi thu nhận lấy.


Vi Tiểu Bảo lấy tập ngân phiếu ước chừng mười mấy vạn lạng đưa ra nói:


- Tên cẩu tặc này sát hại gia sư, nhưng hắn được Hoàng thượng phong cho tước vị, mối thù của tiểu đệ không thể trả được.


Đa tạ đại ca cùng chúng vị huynh đệ chỉnh hắn một phen thê thảm, khiến tiểu đệ cũng hả lòng. Gia sư không có gia quyến, số bạc này chẳng dùng làm gì. Tiểu đệ trích một phần cho người đến Đài Loan xây cất một ngôi từ đường lớn để thờ phụng ân sư. Còn bao nhiêu xin đại ca và chúng vị huynh đệ chia nhau.


Đa Long xua tay lia lịa đáp:


- Không được đâu! Không được đâu! Đây là tiền Trịnh Khắc Sảng thiếu nợ huynh đệ. Hàng ngày huynh đệ sai mấy tên thân binh đến gõ cửa nhà hắn đòi nợ, dĩ nhiên hắn phải trả. Bọn tiểu huynh làm giúp huynh đệ một việc nhỏ mọn phỏng có chi đáng kể? Chúng ta đã là người một nhà, khi nào còn lấy tiền của huynh đệ?


Vi Tiểu Bảo cười nói:- Chẳng dấu gì đại ca: Sản nghiệp của tiểu đệ rất dư giả, tha hồ xài không hết. Đã là hảo bằng hữu thì có tiền cùng xài, sao còn nói đến chuyện riêng tây?


Đa Long nhất định không chịu thu nhận.


Hai người tranh luận đến đỏ mặt tía tai. Sau cùng bọn thị vệ phải lấy một trăm vạn lạng bạc gọi là thảo trái phí. Còn bao nhiêu Đa Long thân hành đem vào nội đường ở Vi phủ.


Cả những thị vệ thường trực ở trong cung cũng được chia phần, mỗi người mấy ngàn lạng.


Bọn thị vệ sung sướng hoan hô nhiệt liệt. Cơm no rượu say rồi, chúng mở bàn bài cẩu và bàn xúc xắc đánh ngay ở nhà đại sảnh trong phủ Công tước.


Mọi người đánh bạc cho đến canh hai, Vi Tiểu Bảo nhìn Đa Long nói:


- Đa đại ca! Tiểu đệ còn muốn phiền đại ca giúp cho một việc.


Đa Long đang hồi vận đỏ, trong lòng khoan khoái, cười đáp:


- Được rồi! Bất luận việc gì, huynh đệ cứ cho hay là được.


Nhưng lão chợt nhớ tới điều gì, nói tiếp:


- Chỉ có một điều chẳng thể làm xong là tên hán tử điên khùng chửi bới ngoài đường phố, Hoàng thượng đã truyền cho tiểu huynh phải phòng thủ nghiêm mật để sáng mai đưa ra pháp trước hành hình, do huynh đệ làm giám trảm. Nếu tiểu huynh vị tình riêng mà buông tha hắn, tất Hoàng thượng sai chém đầu mình.


Vi Tiểu Bảo quả nhiên định ủy thác lão về vụ này, ngờ đâu lão đã chặn đầu trước... gã nghĩ bụng:


- Đức Hoàng thượng thần cơ diệu toán, việc gì cũng tiên liệu được. Mình chịu bỏ ra một trăm vạn lạng bạc để mua mạng sống cho Mao đại ca mà không xong.


Trong lòng căm hận, gã lại muốn đến nhà Trịnh Khắc Sảng đòi nợ, nhưng nghĩ tới tình trạng suy đồi của hắn và đã hành hạ, vũ nhục hắn đến cùng cực. Nếu còn đi uy hiếp một kẻ khốn cùng sao phải đấng anh hùng?


Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, ngoài miệng gã đáp:- Về vụ hán tử điên khùng, Hoàng thượng đã thân hành dặn bảo, tiểu đệ dù lớn mật đến đâu cũng chẳng dám buông tha y.


Gã dừng lại một chút rồi tiếp:


- Bữa nay chúng ta đến đòi nợ Trịnh Khắc Sảng như vậy là đủ rồi. Chỉ còn tên thủ hạ của hắn là Phùng Tích Phạm. Con mẹ nó! Thằng cha này đáo để thật!


Chúng ta đều bị nó khinh khi. Cái giận này tiểu đệ không nuốt trôi được.


Mấy tên thị vệ đứng bên nghe Vi Tiểu Bảo nói vậy liền đồng thanh phụ họa:


- Bọn tiểu nhân bữa nay thấy cử động cùng lời nói của lão Phùng cũng tức đầy ruột. Vi đại soái bất tất phải phiền lòng. Để bọn tiểu nhân sấn đến nhà lão hỏi tội. Lão bất quá là một tên bại tướng đầu hàng mà dám sinh cường ở giữa thành Bắc Kinh này thì bọn tiểu nhân chẳng hóa ra vô dụng?


Bọn thị vệ càng nói càng hậm hực, những muốn đến Bá tước phủ ngay lập tức để hành hung Phùng Tích Phạm.


Vi Tiểu Bảo đáp:


- Chúng ta có đi làm tội con rùa đó thì không nên ra mặt để các quan hay biết. Lỡ ra họ làm bản tấu lên Hoàng thượng thì thanh danh của Ngự tiền thị vệ không khỏi bị tổn thương.


Đa Long cũng nói theo:


- Đúng lắm! Đúng lắm! Huynh đệ lo xa như thế là phải.


Vi Tiểu Bảo lại nói:


- Đa đại ca cũng đừng xuất mã, xin Trương đại ca và Triệu đại ca, hai vị dẫn anh em đi.


Gã quay lại nhìn Trương Khang Niên và Triệu Tề Hiền dặn:


- Các vị mạo xưng là thủ hạ của Thái đô thống ở Tiền Phong doanh nói là có công vụ khẩn cấp mời con rùa Phùng Tích Phạm đến thương nghị. Lão con rùa dù có sinh dạ hoài nghi cũng vẫn phải đi. Hai vị đưa hắn đến nửa đường rồi xích tay khóa chân lại, dùng vải đen bịt mắt lão, cả miệng cũng nhét hạt thị vào. Hai vị đưa lão ra phía đông thành rồi lại quanh sang phía tây, đi vòng vèo một lúc, sau cùnghãy đưa tới đây. Đến lúc đó các huynh đệ đánh lão một trận nhừ đòn, lột hết


quần áo rồi đưa đến bỏ trên giường di thái thái của Thái đô thống.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Chờ mưa gọi cầu vồng

Chờ mưa gọi cầu vồng

Tôi không cố gắng bắt hoa mặt trời hướng về phía mình nữa, vì đơn giản nắng mới

25-06-2016
Về một điều ước

Về một điều ước

Tấm lòng người mẹ không đủ chỗ cho thằng con năm tuổi. Trời còn có những khi nổi

29-06-2016
Ván cờ cuộc đời

Ván cờ cuộc đời

Đúng như người ta vẫn bảo, ván cờ như cuộc đời, chỉ khi bị dồn vào đường cùng

23-06-2016
Ác ma - Liên Liên

Ác ma - Liên Liên

Giới thiệu: Trích đoạn 1 "Cháu sẽ biết điều nghe lời. . . . . ." Thấy lão gia gia

15-07-2016 11 chương
Hồi chuông thứ bảy

Hồi chuông thứ bảy

Tôi biết Nguyên đã cố nói cho tồi điều này. Rằng Nguyên chỉ xem tôi chỉ một con

24-06-2016
Rất giống tình yêu

Rất giống tình yêu

Tình cảm phải đến từ cả hai phía thì mới gọi là tình yêu. Vậy những cảm xúc rất

27-06-2016
 Chồng à, em yêu anh!!!

Chồng à, em yêu anh!!!

Quán cafe quen thuộc của vợ chồng tôi, khung cảnh quán bình thường, cũng không phải vì

23-06-2016