Ring ring
Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 248
5 sao 5 / 5 ( 98 đánh giá )

Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung - Chương 242 - Phùng tích Phạm Hăm dâng cáo trạng

↓↓

Gã hằn học nói tiếp:

bạn đang xem “Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Tên tiểu tử Trịnh Khắc Sảng sát hại gia sư, khiến cho tiểu đệ đến nay hãy còn điên đầu. Tổ bà nó! Bữa nay tiểu đệ bị kẻ điên khùng thóa mạ ở ngoài đường phố cũng là do mối họa của Trịnh Khắc Sảng gây ra.Gã càng nói càng tức rồi bảo Đa Long:


- Đa đại ca! Xin đại ca đem nhiều thủ hạ để chúng ta đến đòi nữa.


Đa Long nghe gã nói tới vụ đến đòi nợ ở Trịnh phủ là một sự hoan lạc nhất của lão. Đã có Phủ viễn Đại tướng quân, Nhất đẳng Lộc Đỉnh công Vi Công gia hậu thuẫn, lão tha hồ mà ngang tàng, không còn úy kỵ gì nữa.


Lão liền ưng chịu ngay.


Đa Long dặn ngự tiền thị vệ phó tổng quản ở lại trong cung chầu chực rồi dẫn một trăm tên thị vệ đưa Vi Tiểu Bảo đến Trịnh phủ.


Trịnh Khắc Sảng tuy cũng được phong công tước, nhưng so với công tước của Vi Tiểu Bảo thật khác nhau một trời một vực, vì một đằng là phiên vương phản nghịch, một đằng là đại công thần, đại hồng nhân trước giá Hoàng đế. Cũng là phủ Công tước nhưng thanh thế chẳng giống nhau chút nào.


Tấm biển trên cổng lớn viết bốn chữ "Hải Trừng Công Phủ" nhưng là chữ đen, làm sao bằng được bốn chữ "Lộc Đỉnh Công Phủ" của Vi Tiểu Bảo khắc bằng chữ vàng?


Vi Tiểu Bảo thấy thế, trong lòng đã mấy phần hoan hỷ, miệng nói:


- Chiêu bài của tên tiểu tử này đâu có bằng được biển chữ vàng của ta.


Bọn thị vệ thường đến Hải Trừng Công Phủ đòi nợ hai ba ngày một lần nên đã quen thuộc, không cần người gác cổng thông báo, chúng đi vào tự nhiên. Vi Tiểu Bảo ngồi giữa đại sảnh, Đa Long ngồi một bên.


Trịnh Khắc Sảng nghe báo có Phủ viễn Đại tướng quân Vi Tiểu Bảo tới nơi, bất giác chân tay luống cuống, vì gã là đệ nhất khắc tinh của hắn trên đời này, nhưng hắn không dám tránh mặt, phải vội vã thay mặc công phục chạy ra nghênh tiếp.


Hắn tiến đến trước mặt Vi Tiểu Bảo chắp tay thi lễ, miệng hô:


- Vi đại soái!


Vi Tiểu Bảo không thèm đứng dậy, vẫn ngồi bệ vệ, ngửa mặt lên trời khịt mũi một tiếng rồi nhìn Đa Long hỏi:- Đa đại ca! Tên tiểu tử Trịnh Khắc Sảng thật là vô lễ! Chúng ta đến đây hàng nửa ngày mà hắn không hỏi gì đến. Phải chăng hắn coi bọn chúng ta không vào đâu?


Đa Long đáp:


- Đúng thế! Giết người thì phải đền mạng, thiếu nợ thì phải trả tiền. Dù có rụt đầu rụt cổ như con rùa đen, rút cục vẫn không trốn tránh được.


Trịnh Khắc Sảng tức giận đến cực điểm, nhưng phải cúi đầu luồn xuống mái nhà, vì hai người trước mặt hắn thì một người là Đại tướng quân trong tay giữ binh quyền, một người là Ngự tiền thị vệ Đô tổng quản. Còn hắn chẳng có quyền thế gì, đã là hàng thần lơ láo lại còn bị hiềm nghi. Tuy hắn tước vị tôn vinh mà thực ra ở vào tình trạng không bằng kẻ dân thường.


Trịnh Khắc Sảng cố gắng nhẫn nại, hắng giọng một tiếng rồi hô:


- Vi đại soái! Đa tổng quản! Hai vị mạnh giỏi a?


Vi Tiểu Bảo từ từ cúi đầu xuống, ngó thấy trước mặt có một lão già khom lưng đứng đó. Đầu tóc lão đã hoa dâm, dung mạo cực kỳ tiều tụy.


Gã nhìn kỹ thì người này tuổi chưa già, nhưng mặt buồn rười rượi, da mặt nhăn nheo. Túp râu dưới cằm cũng đã đốm bạc.


Vi Tiểu Bảo chú ý nhìn lại, chẳng phải Trịnh Khắc Sảng thì còn là ai nữa?


Mới mấy năm, gã chưa nhìn thấy mặt, mà nay tưởng chừng hắn đã già đi đến hai, ba chục tuổi.


Ban đầu Vi Tiểu Bảo rất lấy làm kỳ, nhưng rồi gã hiểu ngay vì mấy năm nay hắn đau khổ nhiều quá thành ra chóng già.


Vi Tiểu Bảo không khỏi sinh lòng lân mẫn, nhưng gã nghĩ tới năm trước Trịnh Khắc Sảng đâm chết Trần Cận Nam ở Thông Cật đảo, nộ khí lại xông lên óc.


Gã cười lạt hỏi:


- Ngươi là ai?


Trịnh Khắc Sảng đáp:


- Tại hạ là Trịnh Khắc Sảng. Sao Vi đại soái không nhận ra?Vi Tiểu Bảo lắc đầu hỏi lại:


- Trịnh Khắc Sảng nào? Trịnh Khắc Sảng đang làm Diên Bình Vương ở Đài


Loan kia mà? Sao lại đến Bắc Kinh? Chắc ngươi giả mạo rồi.


Trịnh Khắc Sảng đáp:


- Tại hạ quy thuận Đại Thanh, chịu ơn của Hoàng thượng đã được hưởng tước lộc.


Vi Tiểu Bảo nói:


- ủa! Té ra là thế. Ngày trước các hạ ở Đài Loan nói khoác nói lác bảo đánh tới Bắc Kinh, bắt lấy Hoàng thượng, muốn sao được vậy. Những câu đó không kể đến nữa ư?


Trịnh Khắc Sảng ớn lạnh xương sống, lưng toát mồ hôi, bụng bảo dạ:


- Gã muốn buộc tội cho ta nên bịa đặt ra những câu này. Hoàng thượng lại nghe theo lời gã, quyết chẳng chịu tin ta.


Từ ngày Đa Long dẫn bọn Ngự tiền thị vệ và quân sĩ Kiêu Kỵ Doanh đến quấy nhiễu không ngớt, Trịnh Khắc Sảng thật là lo buồn khổ sở, một ngày đằng đẵng xem bằng ba thu. Sản nghiệp của hắn khá lớn ở Đài Loan bán đi đem đến đây thì mười phần có đến tám, chín đã bị bọn chúng hạch xách lấy mất rồi, vì món tiền hơn hai trăm vạn lạng bạc lớn quá. Cả châu báu cùng đồ trang sức bán hết cũng không đủ trả nợ. Trong lòng hắn hối hận vô cùng. Nếu hắn biết trước thế này thì quyết chẳng đầu hàng Thanh triều.


Trịnh Khắc Sảng còn cho là lúc Thi Lang đến đánh, nếu hắn dẫn quân cố sức tử chiến, chưa chắc đã bị thất bại. Dù không thắng thì liều mạng mà chết ngay trước trận cho khỏi tủi hổ với tổ phụ ở dưới suối vàng, lại không đến nỗi phải vô cùng khổ nhục như ngày nay.


Vi Tiểu Bảo nói:


- Đa đại ca! Trịnh vương gia đây ngày trước oai phong tứ diện, lẫm liệt tám phương. Mới đây tiểu đệ còn nghe nói có người đến tiếp rước Vương gia về Đài Loan, lên ngôi vương vị trở lại.


Rồi gã hỏi Trịnh Khắc Sảng:- Trịnh Vương gia! Người đến đón tiếp Vương gia là ai vậy? Tiểu đệ muốn điều tra cho biết rõ đặng tâu lên Thánh thương.


Trịnh Khắc Sảng cất tiếng run run đáp:


- Vi đại soái! Xin đại soái nương tay cho tại hạ được nhờ. Câu chuyện mà đại soái vừa nói đó... hoàn toàn... không đúng sự thật...


Vi Tiểu Bảo ngắt lời:


- Ô hay! Thế này thì kỳ thật!


Gã quay lại hỏi Đa Long:


- Đa đại ca! Có phải hôm qua chúng ta túm được một tên bạn đồ không? Tên lớn tiếng thóa mạ Hoàng thượng rồi chửi bới tiểu đệ. Hắn nói là bộ thuộc cũ của Trịnh vương gia...


Gã dừng lại một chút rồi nói tiếp:


- Tên đó còn bảo Trịnh Vương gia ở Bắc Kinh bị người ta khinh thường, nên đến báo thù cho y, và giết hết những gì Mãn Thanh, Thát Đát.


Trịnh Khắc Sảng nghe tới đây đứng không vững được nữa, quỳ hai gối xuống, cất giọng run run năn nỉ:


- Xin Vi đại soái tha mạng cho! Tiểu nhân trước kia đắc tội với đại soái thật đáng muôn thác. Nhưng lão nhân gia đại nhân đại lượng, mở cho tiểu nhân một đường sinh lộ. Tiểu nhân cầu khẩn Hoàng thiên bảo hựu cho lão nhân gia công hầu vạn đại.


Vi Tiểu Bảo cười lạt hỏi:


- Ngày trước các hạ lúc hạ sát sư phụ ta có nghĩ tới bữa nay không?


Đột nhiên một người từ hậu đường rảo bước tiến ra. Người này cao mà gầy, vẻ mặt rất tinh anh. Lão chính là Nhất kiếm vô huyết Phùng Tích Phạm.


Phùng Tích Phạm sấn vào bên Trịnh Khắc Sảng, kéo hắn đứng dậy rồi nhìn Vi Tiểu Bảo nói:- Vụ giết Trần Cận Nam ngày trước hoàn toàn là chủ ý của tại hạ, chẳng liên quan gì đến Trịnh Công gia. Các hạ muốn báo thù cho sư phụ thì cứ việc hỏi tại hạ là xong.


Vi Tiểu Bảo trước nay vẫn đem lòng úy kỵ Phùng Tích Phạm, bây giờ thấy lão hùng hùng hổ hổ, bất giác toàn thân gã co rúm lại ngồi trong ghế. Gã ấp úng hỏi:


- Các hạ... muốn đánh người chăng?


Đa Long cũng nhảy bổ lên hô:


- Quân bay đâu?


Lập tức mười mấy tên thị vệ kéo ùa vào.


Vi Tiểu Bảo thấy bên mình đông người thế mạnh mới yên lòng, gã lớn tiếng hô:


- Những người này ở kinh sư lớn mật hành hung. Hãy bắt lấy hắn!


Bốn tên thị vệ đồng thời vươn tay nắm lấy cánh tay Phùng Tích Phạm.


Phùng Tích Phạm vẫn không kháng cự, dõng dạc nói:


- Bọn tại hạ đã quy hàng triều đình., Hoàng thượng phong Trịnh Công gia làm Hải Trừng công, lại phong tại hạ làm Trung Thành bá, kim khẩu của Hoàng thượng đã tuyên bố, bao nhiêu chuyện cũ đều bỏ đi hết quyết không hỏi tới. Vi đại soái! Đại nhân mượn việc công để báo tư thù, đổ oan cho người ngay. Bọn tại hạ phải đến giãi bày trước Hoàng thượng.


Vi Tiểu Bảo cười lạt đáp:


- Phùng đại nhân là người ngay, là hảo nhân! Ha ha! Bữa nay tại hạ mới được nghe nói lần đầu Nhất kiếm vô huyết Phùng Tích Phạm Phùng đại nhân là một đại hảo nhân.


Phùng Tích Phạm nói:


- Bọn Phùng mỗ từ ngày đến Bắc Kinh, yên phận thủ thường, chưa từng giao thiệp với một người nào, nhất là không tơ hào dám vi phạm vương pháp. Những vị thị vệ đại nhân không ngớt đến đây xòe tay đòi tiền khiến bọn tại hạ phải khuynh gia bại sản để ứng phó, nhưng những cái đó cũng không đáng kể. Nay Vi đại soáilại muốn bịa chuyện để khép tội bọn tại hạ, Đức Hoàng thượng sáng soi muôn dặm, e rằng không phải chuyện đại nhân muốn ghép tội cho ai cũng được.


Lão là người có đởm lược lại có kiến thức chứ không ngu ngốc như Trịnh Khắc Sảng. Lão nói năng cứng rắn một hồi khiến cho Vi Tiểu Bảo trong lúc nhất thời khó bề biện bác.


Gã nghĩ thầm:


- Hai người này tuy là hàng nhân ở Đài Loan, nhưng đã được triều đình phong tước, dĩ nhiên khó mà lấn áp. Nếu mình muốn phản tọa bọn họ thì đức Hoàng thượng chỉ hỏi mấy câu là lập tức biết rõ ngọn ngành. Hoàng thượng mà điều tra được mình có ý báo thù cho sư phụ, nhất định khép tội.


Lòng gã nhũn ra rồi, nhưng ngoài miệng vẫn cứng, gã hỏi:


- Hôm qua bọn ta bắt được tên phản nghịch. Chính hắn cung xưng thừa nhận là đến rước Trịnh vương gia về Đài Loan, chẳng lẽ còn giả được ư?


Phùng Tích Phạm đáp:


- Hạng người đó tùy tiện nói càn tin thế nào được? Xin Vi đại soái đưa người đó đến đây. Bọn tại hạ sẽ cùng hắn lên hình bộ đối chất.


Vi Tiểu Bảo hỏi:


- Phùng đại nhân muốn đối chất ư? Thế thì hay lắm! Thế là tuyệt diệu!


Gã quay sang hỏi Trịnh Khắc Sảng:


- Trịnh vương gia! Chỗ tiền mà vương gia thiếu tại hạ đến bao giờ mới thanh toán?


Phùng Tích Phạm nghe Vi Tiểu Bảo đánh trống lảng, lại quan hình đoán sắc đoán ra gã sợ Hoàng thượng hay biết vụ này. Lão nghĩ bụng:


- Cơ sự đã như vậy ta phải đánh bạo đưa ra trước Hoàng đế. Hoàng đế tuy nhỏ tuổi nhưng rất đỗi anh minh nhất định ngài phân biệt được ai phải ai trái ai gian ai ngay. Nếu ta không nhân cơ hội này làm cho ra lẽ thì rồi đây còn phải phiền lụy vô cùng! Gã tiểu tử họ Vi này bức bách chúng ta đến bước đường cùng, không thể nhượng bộ được nữa. Gã dồn bọn ta vào chân tường thì ta quyết liều với hắn một phen rồi ra sao thì ra.Quyết định chủ ý rồi, lão nói:


- Vi đại soái! Đa tổng quản! Bọn tại hạ phải làm cáo trạng.


Vi Tiểu Bảo giật bắn người lên, bụng bảo dạ:


- Hắn mà đưa cáo trạng đến Hoàng đế thì thật rầy rà cho mình. Nhưng ta chẳng thể tỏ ra khiếp nhược.


Gã liền đáp:


- Hay lắm! Các vị huynh đệ! Bắt cả họ Trịnh này đưa đi!


Đa Long không khỏi ngần ngừ, Trịnh Khắc Sảng đã được phong công tước, đến đòi tiền hắn thì không sao, nhưng muốn bắt hắn mà chẳng có chỉ dụ của triều đình thì không được.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Giới thiệu: Lộc Đỉnh Ký là bộ truyện tranh hành động nói về một cậu bé sống

09-07-2016 248 chương
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Giới thiệu: Lộc Đỉnh Ký là bộ truyện tranh hành động nói về một cậu bé sống

09-07-2016 248 chương
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Cô gái vắt sữa

Cô gái vắt sữa

Ở trang trại nọ có một cô gái vắt sữa nhan sắc bình thường. Công việc hàng ngày

24-06-2016
Mùa nấm lại về

Mùa nấm lại về

Qua câu chuyện lần ấy, với tôi đó là bài học rất quý giá mà tôi mãi không bao giờ

23-06-2016
Thành phố Hối Tiếc

Thành phố Hối Tiếc

Sau mỗi thất bại tôi lại hối hả trở về thành phố Hối tiếc. Tôi đã đặt vé qua

30-06-2016
Tao thích có tờ rym

Tao thích có tờ rym

"Sao mày đứng tè thế? " Con bé tròn xoe mắt lên hỏi. "Tao có tờ rym thì tao phải đứng

27-06-2016