Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 49
5 sao 5 / 5 ( 102 đánh giá )

Liên Thành quyết - Kim Dung - Chương 7 - Chán Cuộc Đời Hào Kiệt Định Quyên Sinh

↓↓

Tên ngục tốt khác đáp:

bạn đang xem “Liên Thành quyết - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


– Nhân lúc hắn thần trí chưa tỉnh mà chúng ta bức bách hắn, lỡ ra hắn xuống chầu Diêm Vương thì không hay đâu.


Địch Vân và hán tử kia cùng ở trong ngục lâu ngày với nhau, tuy chàng bị hắn khinh khi hành hạ, nhưng chàng không muốn hắn bị chết dưới bàn tay ngục tốt.


Đến ngày , Địch Vân cho hán tử uống nước bốn, năm lần. Hán tử gật đầu tỏ vẻ tạ Ơn.


Canh hai đêm hôm ấy, quả nhiên bốn tên ngục tốt lại tới. Địch Vân nghĩ bụng:


– Lần này nếu để chúng đem hắn đi khảo đả thì nhất định phải chết. Chàng đâm liều nhảy lại đứng chắn trước cửa ngục, quát lớn:


– Không được vào!


Một tên ngục tốt cao lớn rảo bước tiến lại thóa mạ:


– Tặc tù phạm! Tránh ra!


Địch Vân cánh tay vô lực, chàng cúi đầu xuống cắn vào ngón tay trỏ và ngón tay giữa tên ngục tốt, máu chảy đầm đìa. Răng chàng cắm ngập vào tận xương tưởng chừng muốn cắn đứt.


Tên ngục tốt kia giật mình kinh hãi, vội xoay mình chạy ra khỏi lao phòng.


Thanh đơn đao của gã rớt xuống đất đánh "Choang" một tiếng.


Địch Vân cúi xuống cướp lấy chém liền ba đao. Tuy cánh tay chàng không còn kình lực, nhưng chiêu số vẫn tinh diệu.


Một tên ngục tốt béo mập cầm đao xông lại. Địch Vân nghiêng mình ra chiêu "Đại mẫu ca diêm thất, trường nga mỗ dực viên". Nguyên là chiêu "Đại mạc cô yên trực, trường hà lạc nhật viên". Thanh đơn đao xoay thành vòng tròn chém đánh "chát" một tiếng vào đùi ngục tốt.


Ngục tốt sợ quá vừa lăn vừa bò lui ra.


Biến diễn này làm cho máu đổ ở cửa ngục thất. Bốn tên ngục tốt thấy chàng như con cọp điên khùng chỉ chực liều mạng, chúng không dám sấn vào một cách khinh xuất, chỉ đứng ngoài cửa chửi rủa mười tám đời tổ tiên nhà Địch Vân. Những lời thô tục ô uế chúng cũng đem ra mà thóa mạ.


Địch Vân chẳng nói nửa lời, cứ đứng giữ ở cửa ngục.


Bọn ngục tốt cũng không cầu viện binh. Chúng không đánh nổi, chỉ thóa mạ một hồi rồi bỏ đi.


Bốn ngày liên tiếp, bọn ngục tốt đã chẳng đưa cơm, lại không cho nước. Đến ngày thứ năm, Địch Vân khát quá không nhịn được nữa. Hán tử điên khùng càng nóng nảy hơn. Hắn bảo chàng:


– Ngươi giả vờ chém chết ta đi là bọn chó đẻ kia phải đem nước vào.


Địch Vân không hiểu lý lẽ, cũng tự nhủ:


– Bất luận làm thế có được ích gì không, ta cũng thử coi.


Chàng liền lớn tiếng quát:


– Bọn ngươi không đem nước vào thì ta hãy chém chết tên điên khùng này rồi sẽ liệu.


Chàng xoay sống đao bổ xuống chấn song sắt bật lên những tiếng loảng choảng.


Bỗng thấy ngục tốt lật đật chạy lại quát:


– Ngươi mà đụng đến một sợi lông của hắn thì lão gia dùng đao nhọn đâm ngươi trăm nhát.


Tiếp theo gã đưa cơm nguội và nước lạnh vào.


Địch Vân cho hán tử ăn uống xong rồi hỏi:


– Chúng đã hành hạ ngươi mà lại sợ ta giết ngươi là nghĩa lý gì?


Hán tử điên khùng dương cặp mắt tròn xoe, giơ cái bát sành trong tay lên đập xuống đầu chàng, cất tiếng thóa mạ:


– Phen này ngươi lại giả vờ lấy lòng ta, ngươi tưởng ta mắc bẫy chăng?


"Choang" một tiếng! Cái bát vỡ tan. Trán Địch Vân máu chảy đầm đìa.


Chàng hoang mang lùi lại, miệng lẩm bẩm:


– Thằng cha này lại nổi cơn điên rồi.


Nhưng từ đó, những đêm trăng tròn, bọn ngục tốt vẫn đưa hán tử điên khùng ra ngoài khảo đả, hắn trở về rồi không tiết hận lên người Địch Vân nữa. Có điều hai người vẫn chẳng ai nói với ai một câu nào. Khi Địch Vân nhìn hắn nhiều thì hắn lại lượm đá liệng tới.


Đến mùa đông năm thứ ba, Địch Vân không muốn ra khỏi nhà ngục nữa.


Tuy những lúc mộng hồn say tỉnh chàng còn nhớ đến sư phụ và sư muội, nhưng hình bóng sư phụ rồi cũng nhạt dần, còn con người tha thướt của sư muội, hai má ửng hồng, cặp mắt đen láy vẫn hiện lên rõ rệt như trước đây ba năm.


Chàng không dám hy vọng ra khỏi ngục thất để tương hội cùng sư muội, mà hàng ngày không quên khấn vái Hoàng Thiêng run rủi cho sư muội vào ngục thăm chàng một lần là lấy làm mãn nguyện lắm rồi. Dù rằng hàng ngày chàng có bị hán tử điên khùng đánh đập hành hạ chàng cũng cam tâm.


Nhưng Thích Phương thủy chung vẫn không tới.


Một hôm có người đến thăm Địch Vân. Người này là một thiếu niên anh tuấn mặc áo bào da. Địch Vân cơ hồ không nhận ra, bỗng nghe gã cười hì hì hỏi:


– Địch sư huynh! Sư huynh không nhận ra tiểu đệ nữa ư? Tiểu đệ là Thẩm Thành đây mà.


Địch Vân trống ngực đánh thình thình. Chàng chỉ mong được tin tức gì về sư muội liền hỏi:


– Sư muội ta đâu?


Thẩm Thành đưa cái giỏ qua chấn song sắt vào trong, vừa cười vừa đáp:


– Đây là đồ của Vạn sư tẩu đưa cho sư huynh. Y không quên tình nghĩa cũ, nay gặp ngày đại hỷ, bảo tiểu đệ đem hai con gà, bốn cái giò heo, mười sáu tấm bánh đến biếu sư huynh.


Địch Vân hoang mang hỏi:


– Vạn sư tẩu là ai? Ngày đại hỷ gì vậy?


Thẩm Thành cười khanh khách, mặt đầy vẻ giảo hoạt, đáp:


– Vạn sư tẩu ư? Chính là Thích cô nương, sư muội của Địch sư huynh đó.


Bữa nay nàng cùng Vạn sư huynh bái đường thành thân. Y bảo tiểu đệ đưa bánh trái cùng thịt thà biếu Địch sư huynh. Như vậy há chẳng đủ là hậu tình lắm rồi?


Địch Vân người lảo đảo, phải vịn tay vào chắn song sắt. Chàng căm giận cất tiếng run run hỏi:


– Ngươi... nói nhăng nói càn gì thế? Sư muội tạ.. khi nào chịu lấy... gã họ Vạn.


Thẩm Thành cười đáp:


– Ân sư ta bị lệnh sư đâm một đao may mà không chết. Nay lão nhân gia dưỡng thương hết bệnh, bỏ qua những việc đã rồi. Lệnh sư muội ở nhà Vạn sư ca ba năm trời yêu nhau đằm thắm. Không chừng... không chừng... ha hạ.. sang năm sẽ sinh hạ một thằng nhỏ mụ mẫm, kháu khỉnh.


Ba năm chàng không gặp, nay gã đã lớn tuổi, nói giọng trào phúng đầy vẻ thành thạo.


Địch Vân hai tai ù đi. Chàng mường tượng như mình thốt ra câu hỏi:


– Sư phụ ta đâu?


Rồi tựa hồ nghe Thẩm Thành vừa cười vừa đáp:


– Ai mà biết được? Chắc lão tưởng mình giết chết người nên đã xa chạy cao bay, khi nào còn dám trở về?


Chàng còn tưởng chừng nghe Thẩm Thành nói móc:


– Vạn sư tẩu bảo Địch sư huynh hãy nằm yên trong ngục, chờ y sinh năm trai bảy gái rồi sẽ vào thăm.


Đột nhiên chàng gầm lên:


– Ngươi nói láo! Ngươi nói láo!


Rồi chàng cầm cái giỏ liệng ra. Bánh trái, thịt thà đổ tung tóe.


Bỗng chàng nhìn thấy trên tấm bánh còn khắc tám chữ đỏ "Vạn Thích liên nhân, bách niên hảo hợp".


Địch Vân nhất quyết không tin lời Thẩm Thành, bây giờ chẳng thể không tin được nữa.


Trong lúc thần trí hồ đồ, chàng nghe gã cười nói:


– Vạn sư tẩu còn bảo:


"Đáng tiếc là Địch sư huynh không thể đến uống một chung hỷ tửu"...


Địch Vân cả tay lẫn dây xiềng đột nhiên thò ra ngoài chấn song sắt nắm lấy cổ Thẩm Thành.


Thẩm Thành bở vía muốn chạy trốn, nhưng không hiểu một luồng kình lực từ đâu đưa đến cho Địch Vân nắm gã rất chặt. Mặt gã đang đỏ hồng rồi biến thành xám đen. Hai tay dẫy dụa mà không sao thoát ra được.


Tên ngục tốt nghe tiếng Thẩm Thành kêu la vội chạy lại ôm lấy người gã lôi ra. Hắn phải hết sức mới cứu thoát được tính mạng Thẩm Thành.


Địch Vân ngồi dưới đất, chẳng nói năng gì cũng không nhúc nhích.


Tên ngục tốt cười hơ hớ, lượm lấy gà thịt và bánh trái đem đi. Địch Vân trợn mắt lên nhìn hắn nhưng hắn cũng không ngó thấy.


Đêm hôm ấy vào khoảng canh ba, Địch Vân xé áo thành những mảnh nhỏ se lại làm một sợi dây, kết thòng lọng. Hai đầu buộc lên xà ngang cửa sắt trên cao rồi chui đầu vào.


Chàng không cảm thấy bi ai mà cũng không thấy phẫn nộ, chỉ biết đời người không còn gì đáng lưu luyến. Đây là lối giải thoát đau khổ một cách êm ả nhất.


Địch Vân cảm thấy sợi dây xiết cổ mỗi lúc một chặt. Hơi thở nghẹt lại. Sau một lúc, chàng mê man không biết gì nữa.


Nhưng rồi chàng dần dần tỉnh lại. Dường như một bàn tay to lớn đặt lên ngực chàng. Bàn tay này đè xuống rồi lại đưa lên. Mũi chàng đã có luồng không khí thanh lương thấu vào được.


Chương trước | Chương sau

↑↑
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Quạ và thiên nga

Quạ và thiên nga

Một con Quạ, đen như than, nó ganh ghét với một con Thiên Nga, vì bộ lông của Thiên Nga

24-06-2016
Phiên chợ xưa

Phiên chợ xưa

Bây giờ chợ khác xưa lắm rồi. Những quán lá được xây dựng khang trang. Mặt bằng

23-06-2016
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Văn minh xí xổm

Văn minh xí xổm

"Giờ thì giữa cái hố xí này và con... Bố chọn đi!!!". *** Chiều hè nắng chang chang,

28-06-2016
Trong veo mùa hạ

Trong veo mùa hạ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016
Ngã rẽ

Ngã rẽ

Đúng thế, nhưng là bắt đầu với anh, còn em thì mệt mỏi lắm rồi. Tô muốn rên lên.

01-07-2016
Nụ hôn trong mơ

Nụ hôn trong mơ

…Nó nhắm mắt lại, gương mặt hơi ngửa lên khẽ ửng hồng. Chờ đợi. Hồi

29-06-2016

Old school Swatch Watches