Phùng Viên chống kiếm tiến lên nói:
bạn đang xem “Liên Thành quyết - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
– Chặt ta trái gã đi, thử xem gã còn làm việc tệ hại được không!
Tôn Quân cầm tay trái Địch Vân giơ lên. Phùng Viên toan vung đao chém xuống.
Thích Phương "ối" lên một tiếng.
Vạn Khuê nói:
– Anh em hãy nể mặt huynh đệ đừng làm khó dễ với y nữa. Chúng ta giải y lên quan thôi.
Thích Phương thấy Phùng Viên từ từ rút kiếm về, hai hàng lệ tuôn rơi. Cô liếc mắt nhìn Vạn Khuê, lộ ra đầy vẻ cảm kích.
–..................................
Bọn sai dịch vừa cầm trượng đánh vào đùi Địch Vân vừa đếm.
Địch Vân bị hai tên sai dịch đè lên mình, một tên cầm trượng trúc giáng xuống. Chàng coi những đòn đánh khắp mình mẩy tuy đau đớn nhưng chưa thấm thía bằng nỗi đau lòng. Chàng lẩm bẩm:
– Cả Phương muội cũng cho ta là quân trộm cướp!
Trượng trúc tiếp tục đập xuống người chàng đen đét, pha lẫn tiếng người đếm:
–............................
Người chàng chỗ sưng vù, chỗ rách da nát thịt. Máu tươi dính vào trượng bắn tung tóe dưới đất.
o O o Địch Vân ở trong ngục lúc hồi tỉnh lại vẫn hôn mê li bì, chẳng biết mình ở nơi đây, cũng không hiểu thời gian trôi qua đã bao lâu. Dần dần chàng cảm thấy chỗ năm đầu ngón tay đứt đau nhức, rồi trên lưng, bắp chân, mông đít bị trượng đánh vào cũng đau đớn khôn lường!
Chàng muốn trở mình để chỗ đau thương khỏi dính xuống đất thì đột nhiên hai bả vai đau kịch liệt, chàng lại ngất đi.
Lần này chàng tỉnh lại. Cảm giác đầu tiên là nghe thấy tiếng mình rên rỉ.
Tiếp theo cảm giác khắp mình đau đớn không bút nào tả xiết. Nhưng chàng không hiểu tại sao nơi bả vai càng đau tệ hại, đau đến nổi cơ hồ không chịu nổi, làm chàng khiếp sợ.
Hồi lâu, lâu lắm, chàng không dám cúi đầu nhìn xuống, tự hỏi:
– Chẳng lẽ hai bả vai ta bị hớt đứt rồi?
Sau một lúc đột nhiên nghe tiếng thiết khí đụng nhau. Chàng cúi xuống nhìn thấy hai sợi dây lòi tói từ trên vai mình rủ xuống. Trong lòng kinh hãi không bút nào tả xiết, chàng nghiêng đầu coi lại, bất giác toàn thân run bần bật.
Người run, hai vai càng đau dữ. Nguyên hai sợi dây lòi tói đã xuyên qua xương tỳ bà đưa xuống chân tay rồi khóa lại.
Chàng đã được nghe sư phụ nói tới cực hình sỏ dây sắt qua xương tỳ bà là để đối phó với bọn giang dương đại đạo cực kỳ hung dữ. Dù ai võ công cao cường đến đâu mà đã bị luồn dây sắt qua xương tỳ bà cũng chẳng thể phát huy nội lực được nữa.
Trong khoảnh khắc, đầu óc chàng nảy ra nhiều câu hỏi:
– Tại sao họ đối phó với ta bằng cách này? Chẳng lẽ họ coi ta là quân đại đạo? Ta bị Oan uổng đường này mà quan nha không điều tra ra được ư?
Trước công đường quan huyện, Địch Vân đã khai hết những việc xảy ra nhưng Đào Hồng, tiểu thiếp của Vạn Chấn Sơn, buộc chặt cho chàng mưu đồ cưỡng gian, chứ chẳng phải người nào khác. Tám tên đệ tử và bao nhiêu người ở Vạn gia đều chứng thực vụ này. Hơn nữa họ còn bắt được nhưng tang vật ở dưới gầm giường chàng.
Bọn sai dịch trong huyện nha cũng nói là uy danh của Vạn gia ở Kinh Châu lừng lẫy xa gần, làm gì có trộm cướp dám bén mạng xâm phạm?
Địch Vân nhớ rõ tướng mạo quan huyện rất thanh tú, mặt mũi hiền hòa.
Chàng đinh ninh huyện lão gia có nghe người mà khép tội oan cho hảo nhân cũng chỉ trong lúc nhất thời rồi sau sẽ tra xét ra.
Nhưng rồi chàng thở dài, miệng lẩm bẩm:
– Năm ngón tay phải ta bị chặt đứt rồi. Sau này làm sao sử kiếm được?
Đầy lòng phẫn nộ, chàng chẳng kể gì đến đau đớn, gắng gượng đứng lên lớn tiếng la:
– Oan uổng! Oan uổng!
Bỗng chân chàng nhủn ra, té úp sấp mặt xuống đất.
Bản tính rất quật cường, chàng lồm cồm đứng dậy, nhưng đứng lên rồi lại té xuống. Chàng bò dưới đất gầm lên:
– Oan uổng! Oan uổng!
Bỗng trong góc nhà có thanh âm lạnh lùng cất lên:
– Bị người ta dùi xương tỳ bà là công lực toàn thân đành phế bỏ. Chà chà.
Vụ này đáng tiền đây!
Địch Vân chẳng thèm lý gì đến người nói đó là ai, mà cũng không cần nghĩ đến ý tứ mấy câu này ra làm sao. Miệng chàng vẫn la lối:
– Oan uổng! Oan uổng!
Một tên ngục tốt chạy đến quát:
– Làm gì mà hô hoán nhộn lên thế? Có câm miệng đi không?
Địch Vân càng la lớn hơn.
Tên ngục tốt bật tiếng cười đanh ác. Gã quay ra cầm lấy cái thùng gỗ đưa qua chấn song sắt đổ lên đầu chàng.
Địch Vân thấy mùi khai nồng nặc xông vào mũi. Chàng tránh không kịp.
Toàn thân liền bị ướt đẫm.
Nguyên thùng này đựng nước tiểu. Trong nước tiểu lại có chất muối làm cho những vết thương trên người đau xót kịch liệt. Mắt tối sầm lại, chàng ngất xỉu.
Địch Vân thần trí mê man, người nóng như lửa. Có lúc chàng hô:
– Sư phụ! Sư phụ!
Có khi chàng gọi:
– Sư muội! Sư muội!
Ba ngày liền ngục tốt đưa cơm vào, nhưng chàng mê man bất tỉnh, chưa ăn qua một miếng.
Đến trưa ngày thứ tư, người chàng mới bớt nóng. Những vết thương đau kịch liệt hơn mấy bữa trước.
Chàng nhớ tới mình bị vu oan, lại cất tiếng la:
– Oan uổng! Oan uổng!
Nhưng lúc này thanh âm chàng rất yếu ớt, miệng chàng bật những tiếng rên nhát gừng.
Địch Vân gắng gượng ngồi dậy, dương cặp mắt bâng khuâng nhìn ngục thất.
Đây là một căn nhà đá lớn, vuông vắn chừng hai trượng. Bốn bức tường đều là những tảng đá lớn xếp lên. Dưới đất cũng lát bằng những khối đá lớn.
Trong góc tường để một thùng phân, mũi ngửi toàn mùi hôi thúi.
Chàng từ từ quay đầu nhìn lại thấy góc nhà mé tây có cặp mắt dương to hầm hầm nhìn mình. Người run lên, chàng không ngờ trong nhà lao này lại còn có người khác bị cầm tù.
Người nay râu ria đầy mặt. Tóc dài chùng xuống sau gáy. Áo quần rách rưới, ghê tởm. Coi chẳng khác người rừng ở chốn hoang sơn. Chân tay hắn cũng bị xiềng khóa chẳng khác gì chàng và xương tỳ bà cũng bị xuyên thủng để xỏ hai sợi dây lòi tói.
Địch Vân nảy ra ý niệm đầu tiên rất hoan hỷ. Khóe môi chàng thoáng qua một nụ cười. Chàng tự nhủ:
– Thế ra trên thế gian cũng có người bất hạnh như ta.
Nhưng rồi chàng lại nghĩ:
– Người này vẻ mặt hung dữ như vậy thì chắc là một tên giang dương đại đạo giết người phóng hỏa, cực kỳ tàn ác. Nếu vậy thì hắn đáng tội chứ không oan uổng như ta.
Chàng nghĩ tới đây, bất giác nước mắt trào ra.
Địch Vân từ lúc bị thẩm vấn rồi giam vào ngục, tuy chịu hết mọi nỗi khổ sở, mà chàng chỉ nghiến răng chịu đựng, chưa từng sa lệ. Lúc này chàng lại không kiềm chế được, lớn tiếng khóc ròng.
Phạm nhân râu ria xồm xoàm cười lạt hỏi:
– Ngươi giả vờ khéo quá! Phải chăng ngươi là kịch sĩ?
Địch Vân không lý gì đến y, tiếp tục vừa khóc vừa la.
Bỗng nghe tiếng bước chân vang lên. Tên ngục tốt lại xách một thùng nước tiểu đến. Địch Vân dù ương ngạnh đến đâu cũng không dám xung chàng với gã nữa. Chàng đành dừng tiếng khóc.
Tên ngục tốt kia ngoẹo đầu nhìn chàng gọi:
– Tiểu tặc! Có người đến thăm ngươi đó.
Địch Vân vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội hỏi:
– Ai... ai vậy?
Tên ngục tốt lại ngoẹo đầu nhìn chàng một lúc rồi móc chìa khóa trong mình mở cửa sắt bên ngoài.
Lại nghe những tiếng bước chân vang lên đang đi qua ngõ hẻm dài dài. Rồi lại tiếng mở cửa sắt. Trong đường hẻm tiếng bước chân ba người đi tới.
Địch Vân mừng quýnh nhảy lên một cái. Nhưng đùi chàng nhủn ra lại té xuống. Chàng vội dựa vào tường vách. Cử động này chạm đến xương tỳ bà làm cho đau đớn khủng khiếp. Có điều lúc này chàng hoan hỷ quá độ quên cả đau đớn.
Chàng cất tiếng gọi:
– Sư phụ! Sư muội!
Trên đời chàng chỉ có hai người thân là sư phụ cùng sư muội. Chàng cho là ba người trong đường hầm ngoài ngục tối, còn hai người kia dĩ nhiên là sư phụ cùng sư muội.
Đột nhiên miệng chàng hô lên một chữ "sư", còn chữ "phụ" lại nuốt vào.
Miệng há hốc ra, hai mắt nhắm lại.
Nguyên những người tiến vào thì người đi đầu là ngục tốt, người thứ hai là gã thiếu niên anh tuấn, ăn mặc hoa lệ. Chính là Vạn Khuê. Còn người thứ ba là Thích Phương.
Thích Phương lớn tiếng gọi:
– Sư ca! Sư ca!
Cô nhảy xổ đến nên chấn song sắt.
Địch Vân bước ra một bước ngó thấy cô mình mặc áo lụa mà không phải là tấm áo mới mặc lúc ở nhà quê ra tỉnh. Chàng muốn tiến bước nữa mà không được.
Thích Phương hai mắt sưng húp, đỏ hoe, lại la gọi:
Chương trước | Chương sau