Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 49
5 sao 5 / 5 ( 111 đánh giá )

Liên Thành quyết - Kim Dung - Chương 5 - Bị Nghi Oan, Sư Đệ Giết Sư Huynh

↓↓

– Tại sao Thích mỗ lại phải giao cho lão?

bạn đang xem “Liên Thành quyết - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Vạn Chấn Sơn đáp:


– Ồ! Vì ta là đại sư huynh.


Trong thư phòng yên lặng hồi lâu. Sau lại nghe tiếng ấm ớ của Thích Trường Phát cất lên:


– Được rồi! Ta giao cho lão.


Những người đứng ngoài cửa nghe đến câu "Được rồi! Ta giao cho lão" đều không tự chủ được, giật nẩy mình lên.


Địch Vân và Thích Phương mắc cỡ, hận mình không có huyệt động để chui ngay xuống.


Bọn Lỗ Khôn tám người nhìn Địch Vân và Thích Phương bằng cặp mắt khinh bỉ.


Thích Phương trong lòng vừa hổ thẹn vừa phiền não. Cô cho là một cái nhục nhất đời. Cô không ngờ phụ thân lại làm những việc đe hèn đến thế!


Đột nhiên có tiếng rú thê thảm của Vạn Chấn Sơn ở trong thư phòng vang dội rất khủng khiếp.


Vạn Khuê bật tiếng la thất thanh:


– Gia gia!


Gã vung cước đá bật cửa phòng ra nhảy xổ vào thì thấy Vạn Chấn Sơn nằm lăn dưới đất. Trước ngực còn cắm lưỡi dao trủy thủ sáng loáng. Bên mình lão toàn là máu tươi.


Cửa sổ mở rộng. Cánh cửa còn rung rinh. Thích Trường Phát không biết đi đâu rồi.


Vạn Khuê vừa khóc vừa la gọi:


– Gia gia! Gia gia!


Gã quỳ xuống bên mình Vạn Chấn Sơn.


Thích Phương cũng hô hoán:


– Gia gia! Gia gia!


Người cô run bần bật, nắm lấy tay Địch Vân.


Lỗ Khôn hô đồng bạn:


– Mau mau truy nã hung thủ!


Rồi gã cùng Chu Kỳ, Tôn Quân, và mấy tên sư đệ tới tấp vọt qua cửa sổ.


Bọn chúng vừa chạy vừa la:


– Tróc hung thủ! Tróc hung thủ!


Địch Vân thấy bọn đệ tử Vạn môn ào ào chạy đi rượt theo sư phụ cũng sợ hãi vô cùng. Biến cố đột ngột khiến chàng lục thần vô chủ, chẳng biết làm thế nào.


Thích Phương lại rú lên:


– Gia gia!....


Người cô lảo đảo hai cái, đứng không vững, cơ hồ muốn té.


Địch Vân vội đưa tay nâng đỡ. Chàng cúi đầu xuống nhìn thấy Vạn Chấn Sơn hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt hung dữ trong rất khủng khiếp. Dường như lúc lâm tử lão đau khổ vô cùng!


Địch Vân không dám nhìn nữa. Chàng khẽ hỏi:


– Sư muội! Chúng ta chạy đi hay sao?


Thích Phương chưa kịp trả lời, đã nghe phía sau có tiếng quát:


– Các ngươi là đồng phạm mưu sát sư phụ ta, không thể đi đâu được.


Địch Vân và Thích Phương quay đầu nhìn lại thấy mũi trường kiếm chỉ vào sau lưng Thích Phương. Chuôi kiếm do tay Bốc Viên nắm chắc.


Địch Vân cả giận toan lên tiếng chống đối, nhưng lời nói mới đến cửa miệng, chàng chợt nghĩ ra sư phụ mình đâm chết sư bá là một hành động gian ác đê hèn đến cực điểm thì còn nói sao được nữa? Chàng đành im lặng cúi đầu xuống.


Bốc Viên lạnh lùng nói:


– Xin hai vị hãy về phòng mình đi. Chờ chúng ta bắt được Thích Trường Phát rồi sẽ giải lên quan trị tội.


Địch Vân nói:


– Vụ này đều do một mình ta gây nên, không liên can gì đến sư muội. Các ngươi muốn giết muốn mổ thì cứ giữ một mình ta là xong.


Bốc Viên đẩy vào lưng chàng quát:


– Đi đi! Bây giờ không phải lúc hảo hán sính cường đâu.


Địch Vân vẫn nghe những tiếng bên ngoài hô hoán:


– Bắt hung thủ! Bắt hung thủ!


Tiếp theo những tiếng đồng là phèng phèng nổi hiệu rần rần và tiếng người chạy loạn ở ngoài đường phố. Chàng hổ thẹn vô cùng hai hàm răng nghiến ken két, trở về phòng mình.


Thích Phương vừa khóc vừa hỏi:


– Sư ca! Sư ca!.... Làm thế nào bây giờ?


Địch Vân nghẹn ngào đáp:


– Tiểu huynh... tiểu huynh cũng không biết nữa. Tiểu huynh đi chịu tội thay cho sư phụ là xong.


Thích Phương lại vừa khóc vừa hỏi:


– Gia giạ.. đi đâu rồi?


Địch Vân ngồi trong phòng kể từ lúc Vạn Chấn Sơn bị giết đến giờ đã gần hai tiếng đồng hồ. Chàng ngồi ngơ ngẩn trước án, nhìn ngọn nến cháy gần hết chỉ còn chừng hai tấc. Ruột chàng rối như mớ lòng bong.


Trên bàn còn một hồ rượu lớn do người ở Vạn phủ đem đến cho từ hôm qua.


Chàng rót uống hết chung này đến chung khác rồi cảm thấy miệng ráo môi khô, đầu nhức muốn bể.


Lúc này bọn người rượt theo Thích Trường Phát đều đã trở về. Bọn chúng xôn xao mỗi người nói một câu:


– Hung thủ đã trốn ra ngoài thành, đuổi theo không kịp.


– Sáng mai chúng ta đuổi đến Hồ Nam. Bất luận thế nào cũng phải truy nã hung thủ cho bằng được để trả thù cho sư phụ.


– Chỉ sợ hung thủ chạy vong mạng trên chống giang hồ, khó lòng tìm thấy.


– Hừ! Dù hắn chạy đến bên trời góc biển cũng phải tìm bắt để phân thây làm muôn đoạn.


– Sáng mai phải phát thiếp thông tri đến các anh hùng võ lâm để cùng truy sát tên hung thủ đê hèn.


– Phải rồi! Phải rồi! Chúng ta hãy bắt con gái hung thủ và tên tiểu cẩu họ Địch đem mổ làm lễ tế điện anh linh sư phụ.


– Không được! Phải chờ huyện thái gia đến khám nghiệm thi thể rồi sẽ tính.


Bọn đệ tử ở Vạn gia nghị luận hồi lâu rồi dừng lại.


Địch Vân toan bảo sư muội một mình trốn đi, nhưng chàng lại nghĩ thầm:


– Y là một cô gái nhỏ tuổi mà lưu lạc giang hồ, không người chiếu cố làm sao được? Hay là ta đưa y đi trốn?


Rồi chàng lại tự nhủ:


– Không được! Không được! Vụ này mầm họa đều ở mình ta mà ra. Nếu ta không sính cường sinh sự đánh nhau với bọn sư huynh ở Vạn gia thì khi nào Vạn sư bá lại ngờ cho sư phụ lấy cắp cuốn Liên thành kiếm quyết gì đó? Sư phụ ta là người chân thật làm gì có chuyện lấy cắp kiếm quyết? Ba chiêu kiếm đó là của lão cái truyền thụ cho ta. Nhưng sư phụ đã giết người, bây giờ ta phải nói ra cũng chẳng ai tin. Dù họ có tin cũng chẳng ích gì. Đúng là ta đã phạm tội đại ác. Trăm điều ngang ngửa vì ta. Vậy sáng mai ta phải nói rõ để biện bạch cho sư phụ.


Nhưng... nhưng Vạn sư bá hiển nhiên do sư phụ ta ra tay hạ sát. Tiếng ác của sư phụ làm sao mà rửa được? Nhưng ta cũng quyết không trốn chạy, ta ở lại chịu tội thay cho sư phụ. Bọn chúng muốn đánh muốn giết thế nào cũng được.


Địch Vân đang lúc bao nhiêu làn sóng tư tưởng dồn dập trong lòng, bỗng nghe trên nóc nhà bên ngoài có những tiếng lách cách rất khẽ. Chàng ngửng đầu nhìn ra thì thấy một bóng đen lướt từ phía đông qua phía tây, nhảy từ nóc nhà nọ sang nóc nhà kia. Xuýt nữa chàng bật tiếng la:


– Sư phụ!


Nhưng chàng chú ý nhìn lại thì thân hình người này vừa cao vừa gầy, quyết không phải Thích Trường Phát.


Tiếp theo lại một bóng người nữa cũng nhảy vọt đi. Lần này chàng nhìn rõ trong tay người đó cầm một thanh đơn đao.


Chàng tự hỏi:


– Phải chăng bọn chúng đang xục tìm sư phụ? Chẳng lẽ còn quanh quẩn nơi đây mà chưa chạy đi xa?


Địch Vân còn đang nghi ngờ, đột nhiên nghe trong mé đông có tiếng la thất thanh của phụ nữ. Chàng giật mình kinh hãi tay cầm đốc kiếm nhảy vọt đi, tự hỏi:


– Phải chăng bọn chúng khinh nhờn sư muội?


Tiếp theo chàng nghe tiếng phụ nữ hô hoán:


– Cứu mạng!


Chàng chạy về phía phát ra thanh âm thì thấy trên lầu căn nhà phía đông có ánh đèn lọt ra ngoài. Cánh cửa sổ hãy còn lay động, liền tung mình vọt đến bên cửa sổ nhìn vào trong thì thấy một người đàn bà bị cột chân tay nằm ngang trên giường. Hai hán tử đang đưa tay sờ vào má nàng. Một tên nữa đang cởi áo.


Địch Vân không nhận ra được người đàn bà là ai, nhưng thấy mặt nàng lợt lạt không còn chút huyết sắc. Nàng vừa dẫy dụa vừa lớn tiếng kêu cứu.


Tuy chàng đang ở trong cơn hoạn nạn, nhưng đứng trước tình trạng này chẳng thể bỏ qua, liền cả người lẫn kiếm nhảy vọt qua cửa sổ vào trong. Chàng phóng kiếm đâm tới sau lưng hán tử mé tả.


Hán tử mé hữu liền giơ ghế lên gạt. Hán tử mé tả rút đơn đao chém tới.


Địch Vân thấy hai tên này đều bịt mặt bằng tấm vải đen, chỉ để hở đôi mắt, liền lớn tiếng quát:


– Quân ác tặc lớn mật! Các ngươi muốn chết ư?


Chàng vung kiếm veo véo đâm liền ba nhát.


Hai hán tử chẳng nói năng gì đều vung đơn đao đỡ gạt.


Một hán tử bỗng la lên:


– Lữ huynh đệ! Hạ thủ đi!


Một người khác đáp:


– Vạn Chấn Sơn hãy còn hên vận. Lần sau sẽ đến báo thù.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Người Đẹp Trả Thù

Người Đẹp Trả Thù

Lòng hận thù của con người rồi cũng đến lúc kết thúc, tình yêu đã giúp Tiểu Nê

20-07-2016 28 chương
Thư gửi má

Thư gửi má

(khotruyenhay.gq) Nhiều lúc nghe má cằn nhằn con bực tức nên lấy tai phone gắn vào, đôi

29-06-2016
Áo bông chần ngày Tết

Áo bông chần ngày Tết

Hồi bà nội tôi còn sống, gần đến tết, vào những ngày nắng ráo, nội thường mang

27-06-2016
Chuyện bạn bè

Chuyện bạn bè

Nhưng tôi lại nghĩ tình bạn cũng cần có cái "duyên", tôi cũng chẳng biết giải thích

24-06-2016
Hàn yêu thương

Hàn yêu thương

Tôi đã từng nghĩ hạnh phúc ở nơi nào đó rất xa, lục lục, tìm tìm, kiếm kiếm mới

24-06-2016

Ring ring