Teya Salat
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 49
5 sao 5 / 5 ( 48 đánh giá )

Liên Thành quyết - Kim Dung - Chương 41 - Trong Vạn Gia Trùng Hội Thích Phương

↓↓

– Ta cứu sống y rồi! Ta cứu sống y rồi! Ha ha! Ha ha! Thật đáng tức cười, trong thiên hạ còn kẻ nào ngu dại hơn ta chăng?

bạn đang xem “Liên Thành quyết - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Chàng buông tiếng cười rộ mà hai hàng nước mắt không nhịn được để chảy xuống má.


Thích Phương và Ngô Khảm thấy chàng kẻ điên khùng, không khỏi nhìn nhau kinh ngạc.


Con nhỏ cũng nói:


– Bá bá khóc rồi! Bá bá khóc rồi!


Địch Vân trong lòng kinh hãi, chỉ sợ bãi lộ hành tung, không dám nói gì với Thích Phương nữa, chàng lẩm bẩm:


– Từ nay trở đi không bao giờ ta còn cơ hội gặp lại nàng.


Chàng thò tay vào bọc lấy cuốn sách khâu giày mà chàng đã lượm được ở trong thạch động tại Nguyên Lăng ra thủ trong tay áo, lúc chàng thõng tay lén lút để xuống ghế rồi không dám nhìn Thích Phương lần nào nữa, chàng ra đi không ngoảnh cổ lại.


Thích Phương nói:


– Ngô sư đệ! Sư đệ tiễn chân tiên sinh dùm ta.


Ngô Khảm đáp:


– Được rồi!


Đoạn gã đi theo Địch Vân.


Thích Phương trong tay còn cầm gói bạc, trống ngực đánh thình thịch, nàng tự hỏi:


– Vị tiên sinh này là ai? Tiếng cười của y tại sao lại giống người kia? Hỡi ơi!


Ta làm sao rồi? Mấy bữa nay vì Vạn lang bị thương trầm trọng mà ta điên đảo tâm thần, ta lại càng nhớ đến ỵ..


Tiện tay nàng đặt gói bạc lên bàn rồi ngồi xuống ghế.


Địch Vân vừa ngồi trên ghế này, nàng cảm thấy mặt ghế có vật gì cồm cộm vội đứng dậy coi thì ra cuốn sách cũ giấy vàng. Ngoài đề bốn chữ "Đường Thi Tuyển Tập".


Thích Phương thở phào một cái cầm sách lên lật coi thì trong sách có mảnh giấy hình chiếc giầy, chính tay nàng đã cất khi còn ở Tương Tây.


Nàng lập tức há hốc miệng ra không ngậm lại được, hai tay run bần bật.


Thích Phương lại lật mấy trang nữa ra coi thấy có cắt hình đôi bướm.


Ngày trước nàng cùng Địch Vân kề vai ngồi trong sơn động đã cắt giấy thành hình đôi bướm này, màn ảnh xa xưa liền hiện ra trong đầu óc.


Thích Phương không nhịn được "Ủa" lên một tiếng, tự hỏi:


– Cuốn sách này... Ở đâu ra? Ai... đem đây? Chẳng lẽ là vị tiên sinh kia?


Con nhỏ thấy mẫu thân vẻ mặt khác lạ, nó hoảng hốt la gọi:


– Má má! Má má... làm sao thế?


Thích Phương sửng sốt chụp lấy cuốn sách chuồn vào bọc, chạy như bay xuống lầu, rồi vọt thẳng ra cửa rượt theo.


Từ ngày nàng làm dâu ở Vạn gia, vẫn ôn nhu văn nhã, đi đứng khoan thai, chẳng bao giờ chạy nhảy hấp tấp trong sảnh đường.


Bọn tỳ bộc ở Vạn gia đột nhiên thấy thiếu nhưng nhưng thi triển khinh công, vọt qua mấy cái sân chạy thẳng ra ngoài, đều không khỏi kinh ngạc.


Thích Phương chạy đến tiền sảnh thì gặp Ngô Khảm từ ngoài đang đi vào nàng vội hỏi:


– Vị lang trung đó đâu rồi?


Ngô Khảm đáp:


– Thầy lang này tính tình rất cổ quái! Chưa nói đã dông tuốt, sư tẩu! Sư tẩu tìm hắn làm gì? Thương thế của sư ca có phản phúc gì không?


Thích Phương nói:


– Không! Không!


Rồi nàng rảo bước chạy ra cửa lớn, ngơ ngác nhìn quanh bốn phía nhưng chẳng thấy tông tích thầy lang đâu nữa.


Nàng đứng ngoài cổng ngơ ngẩn hồi lâu lại thò tay vào bọc lấy cuốn sách cũ lật coi, mỗi lần nàng ngó thấy những tờ giấy làm mẫu thêu giày lại nhớ đến chuyện vui thú ngày nhỏ tuổi, bất giác lòng nàng xúc động, nước mắt trào ra.


Đột nhiên nàng xoay chuyển ý nghĩ tự hỏi:


– Sao mà ta ngốc thế? Công công và tam ca mới đây đã đến Tương Tây để gặp Ngôn sư thúc, không chừng các vị ngẫu nhiên tiên vào sơn động rồi tiện tay lượm cuốn sách này đem về, vị tiên sinh kia có liên can gì đến nó?


Nhưng rồi nàng lại lẩm bẩm:


– Không phải! Không phải! Chẳng khi nào lại có chuyện trùng hợp này, tòa sơn động kia cực kỳ bí ẩn, đến gia gia cũng không biết, trên đời ngoài ta ra chỉ còn một mình... ỵ.. là biết mà thôi. Công công và tam ca chẳng thể tìm đến nơi được, vả lại các vị đi tương hội với Ngôn sư thúc, sao lại vào sơn động đó? Vừa rồi ta bày tiệc rượu hiển nhiên đã lau bàn ghế, làm gì có cuốn sách này?


Trong lòng ôm mối hoài nghi, Thích Phương uể oải trở về phòng nàng thấy Vạn Khuê sau khi buộc thuốc, tinh thần đã phấn khởi hơn nhiều.


Trong tay cầm cuốn sách, nàng toan đưa ra hỏi trượng phu, nhưng lại nghĩ:


– Ta không nên lỗ mạng, nếu quả là lang trung...


Vạn Khuê nói:


– Phương muội! Lang trung tiên sinh đó là ân nhân cứu mạng ta, nàng nên đền đáp tử tế cho phải đạo.


Thích Phương đáp:


– Đúng thế! Tiểu muội đưa tạ một trăm lạng bạc, nhưng y không chịu nhận, chắc là một dị nhân trên chốn giang hồ, bình thuốc giải này... Ô hay! Thuốc giải đâu? Tam ca cất đi rồi ư?


Lang trung đưa thuốc cho Thích Phương, nàng liền để lên bàn ngay đầu giường Vạn Khuê, mà bây giờ không thấy đâu nữa.


Vạn Khuê đáp:


– Tiểu huynh không cất đâu, không ở trên bàn ư?


Thích Phương lật đật tìm kiếm từ trên mặt bàn đến cạnh giường, nàng lại xục tìm cả gầm bàn, gầm ghế, bàn rửa mặt mà chẳng thấy đâu.


Trong dạ bồn chồn, nàng tự hỏi:


– Chẳng lẽ vừa rồi ta thần trí hồ đồ chạy đi đánh rớt xuống đất? Không phải!


Ta nhớ rõ đã đặt bình thuốc xuống bàn về phía bên này.


Vạn Khuê cũng cực kỳ nóng nảy, giục:


– Phương muội... Phương muội tìm lại đi! Sao lại không thấy đâu? Ta vừa chợp mắt, lúc sắp ngủ nhớ rõ bình thuốc để trên bàn.


Thích Phương nghe gã nói vậy lại càng bối rối, xoay mình ra khỏi phòng cầm tay con gái hỏi:


– Vừa rồi má má ra ngoài, có ai vào đây không?


Con nhỏ đáp:


– Ngô thúc thúc vào nhưng thấy gia gia ngủ lại ra ngay.


Thích Phương thở phào một cái, nàng nhận ra có điều bất diệu, nhưng thấy Vạn Khuê đang bịnh hoạn không muốn khiến gã lo âu, liền nói:


– Bảo Bảo! Con ngồi với gia gia, để má má đi kêu thầy lang bán cho bình khác, đặng trị thương cho gia gia.


Con nhỏ gật đầu đáp:


– Má má đi rồi về cho lẹ.


Thích Phương định thần, rút ngăn bàn lấy lưỡi đao trủy thủ dấu trong mình rồi từ từ xuống lầu, nàng vừa đi vừa nghĩ:


– Gã Ngô Khảm khi gặp ta chỗ vắng người thường nhăn nhở cười rất khả ố, hiển nhiên gã chẳng tử tế gì, vị lang trung kia do gã mời đến, phải chăng gã đã cùng lang trung âm mưu bày đặt quỉ kế? Nếu không thì sao lang trung chẳng chịu lấy tiền, rồi thuốc giải cũng mất biến?


Nàng vừa đi vừa nghĩ định ra vườn sau, nhưng đi tới dãy hành lang thấy Ngô Khảm đang ngồi tựa lan can nhìn bầy cá vàng tung tăng bơi lội trong cái ao nhỏ.


Thích Phương hỏi:


– Ngô sư đệ! Sư đệ ngồi một mình ư?


Ngô Khảm quay đầu lại cười híp mắt đáp:


– Tiểu đệ tưởng là ai? Té ra là sư tẩu, sao sư tẩu không ở trên lầu bầu bạn với sư ca mà lại cao hứng ra đây?


Thích Phương thở dài nói:


– Hỡi ơi! Ta buồn quá! Suốt ngày ngồi bên người bệnh, sư ca ngươi đau dữ, nóng lòng nóng ruột lại càng gắt gỏng, không ra ngoài tìm người nói chuyện giải khuây thì buồn đến chết mất.


Ngô Khảm nghe nàng nói vậy mừng như bắt được của, liền theo hùa:


– Vạn sư ca không biết tự mãn, được voi đòi tiên, y đã có người đẹp nguyệt thẹn hoa nhường bầu bạn mà còn gắt gỏng thì thật là khó chịu.


Thích Phương đến bên gã, hai tay nàng cũng vịn lan can nhìn ngắm bày cá vàng bơi lội trong ao, nàng cười nói:


– Sư tẩu già rồi còn gì nữa là hoa nhường nguyệt thẹn? Ngô sư đệ nói vậy không sợ người ta cười cho đến trẹo quai hàm à?


Ngô Khảm vội đáp:


– Không đúng! Không đúng! Sư tẩu lúc còn là khuê nữ đã có vẻ đẹp của người khuê nữ, bây giờ sư tẩu thành một vị thiếu nhưng nhưng thi lại có vẻ đẹp của một vị thiếu nhưng nhưng, người ta đền tán tụng:


Trong thành Kinh Châu có đóa hoa, muôn hồng ngàn tía ở Vạn gia.


Thích Phương bật tiếng cười khành khạch rồi quay lại xòe tay ra nói:


– Đưa đây!


Ngô Khảm cười hỏi:


– Đưa cái gì?


Thích Phương đáp:


– Thuốc giải.


Ngô Khảm lắc đầu hỏi:


– Thuốc giải nào? Có phải thuốc trị thương cho Vạn sư ca không?


– Đúng rồi! Hiển nhiên Ngô sư đệ cầm đem đi.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Giới thiệu: Lộc Đỉnh Ký là bộ truyện tranh hành động nói về một cậu bé sống

09-07-2016 248 chương
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Niềm tin không lý do

Niềm tin không lý do

Tin vào con người là một chuyện khó khăn, nhưng chỉ bằng cách đó, chúng ta mới có cơ

29-06-2016
Bó hoa có lõi

Bó hoa có lõi

Với mẹ, hoa là thứ không ăn được, tất nhiên, trừ loại có lõi vừa mới xuất hiện

30-06-2016
Chơi vơi Ba mươi

Chơi vơi Ba mươi

Phụ nữ, khi đã có chồng con, khi đã trải qua mọi cung bậc của yêu đương rồi, lòng

24-06-2016
Anh à...cảm ơn anh

Anh à...cảm ơn anh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016
Dư âm

Dư âm

Tình yêu là một thứ không thể hỏi tại sao khi nó đến với người này thì lại dịu

30-06-2016