Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 49
5 sao 5 / 5 ( 68 đánh giá )

Liên Thành quyết - Kim Dung - Chương 26 - Ác Tăng Giết Ngựa, Thục Nữ Thương Tâm

↓↓

Lão thở dài nói tiếp:

bạn đang xem “Liên Thành quyết - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


– Ở trong hang núi hoang lương này chẳng có gì ăn uống thì làm sao đợi được đến mùa xuân sang năm?


Địch Vân nghe nói biết là cục diện rất nguy hiểm, nhưng cái nguy cơ khẩn cấp trước mắt đã qua, chàng cũng yên tâm được một phần liền đáp:


– Sư tổ hãy yên dạ! Chúng ta tới đâu hay tới đó. Dù có phải chết đói cũng còn hơn bị kẻ khác hành hạ mà đến uổng mạng.


Huyết Đao lão tổ toét miệng cười hỏi:


– Hảo hài tử nói phải lắm.


Lão rút huyết đao ở sau lưng ra đứng dậy, đến gần con ngựa trắng.


Thủy Sanh kinh hãi la lên:


– Ô hay! Ngươi làm gì thế này?


Huyết Đao lão tổ cười đáp:


– Ngươi thử đoán coi.


Thực ra Thủy Sanh đã biết lão muốn giết con ngựa trắng để ăn thịt. Con ngựa này ở với nàng từ thuở nhỏ, nàng coi nó như bạn thân. Bây giờ nàng thấy Huyết Đao lão tổ toan động thủ giết nó trách nào nàng chẳng kinh hãi và tức giận?


Nàng vội la lên:


– Không được! Không được! Con ngựa này của ta, ngươi không thể giết nó.


Huyết Đao lão tổ đáp:


– Lão gia ăn hết thịt ngựa rồi sẽ ăn đến thịt ngươi. Lão gia ăn được thịt người thì sao lại không ăn được thịt ngựa?


Thủy Sanh năn nỉ:


– Ta van xin lão. Lão đừng giết ngựa của ta.


Nàng không sao được quay lại bảo Địch Vân:


– Ta nhờ ngươi năn nỉ lão đừng giết ngựa của ta.


Địch Vân thấy nàng lộ vẻ bồn chồn, trong lòng cũng bất nhẫn, nhưng trước tình thế này chẳng tài nào tránh khỏi vụ giết ngựa để ăn thịt. Chàng còn lo ăn hết thịt ngựa, đến yên ngựa cũng đem nấu chín đi mà ăn.


Chàng không muốn nhìn vẻ mặt thương tâm của Thủy Sanh, đành quay đầu đi.


Thủy Sanh lại la lên:


– Ta năn nỉ ngươi đừng giết ngựa của ta.


Huyết Đao lão tổ cười đáp:


– Được rồi! Ta không giết ngựa của ngươi nữa.


Thủy Sanh cả mừng nói:


– Cám ơn lão! Cám ơn lão!


Bỗng nghe đánh "Xẹt" một tiếng.


Huyết Đao lão tổ đang cười rộ, đầu ngựa đã rớt xuống. Máu tươi phun ra như suối.


Thủy Sanh mấy ngày mỏi mệt. Bây giờ lại thấy cảnh kinh hãi đau thương, nàng bị xúc động mạnh, ngất đi.


Khi nàng từ từ hồi tỉnh, bỗng cảm thấy mùi thơm sực nức. Nàng nhịn đói đã lâu, ngửi thấy mùi thịt, không giữ được nỗi vui mừng. Nhưng khi tỉnh hẳn, lập tức nàng nhận ra đây là mùi thịt nướng chả lấy ở con ngựa của nàng.


Thủy Sanh giương mắt lên nhìn Huyết Đao lão tổ và Địch Vân, hai người ngồi trên tảng đá. Trong tay mỗi người cầm một miếng thịt nướng vàng khè, đang há miệng cắn ăn.


Bên cạnh hai người đã đốt đống lửa. Một cái đùi ngựa treo trên cành cây để hơ lửa nướng.


Thủy Sanh bi thương quá độ, bật tiếng khóc ròng.


Huyết Đao lão tổ cười hỏi:


– Ngươi có ăn không?


Thủy Sanh vừa khóc vừa đáp:


– Hai ngươi là những quân tàn ác giết ngựa của ta rồi... Tạ.. ta nhất định phải trả thù.


Địch Vân trong lòng hối hận đáp:


– Thủy cô nương! Ở trong hang núi tuyết này chẳng có gì ăn. Chúng ta không thể giương mắt lên ngồi đợi chết đói. Còn ngựa hay thì sau này khi chúng ta ra khỏi hang núi vẫn có thể tìm mua được.


Thủy Sanh vừa khóc vừa nói:


– Tên tiểu ác tăng này còn giả vờ làm hảo nhân. So với lão ác tăng kia có khi ngươi còn tệ hại hơn. Ta hận ngươi đến chết, ta hận ngươi đến chết!


Địch Vân không nói sao được, chàng định bỏ thịt không ăn nữa, nhưng bụng đói quá không chịu nổi, liền tự nhủ:


– Dù cô hận ta đến chết, ta cũng chẳng thể nhịn ăn được.


Rồi chàng tiếp tục há miệng ngoạm thịt ngựa ăn.


Huyết Đao lão tổ miệng nghiến ngấu nhai thịt ngựa, mắt liếc nhìn Thủy Sanh. Lão cất giọng khàn khàn:


– Thịt ngựa ngon thiệt! Thịt ngựa ngon thiệt!


Lão dừng lại một chút, hắng dặng nói tiếp:


– Hừ! Mấy ngày nữa hết thịt ngựa phải nướng con nhỏ kia mà ăn, nhưng thịt thị chưa chắc đã thơm bằng thịt ngựa.


Rồi lão lẩm bẩm:


– Hết thịt con nhỏ đành phải ăn đến thịt tên đồ tôn ngoan ngoãn này. Nhưng gã là người rất tốt, nếu ta giết gã để ăn thịt thật là đáng tiếc!


Bất giác lão buông tiếng thở dài tự nhủ:


– Lưu gã đến lúc sau cùng cũng là tử tế rồi.


Hai người ăn no thịt ngựa, lấy cành khô bỏ thêm vào đống lửa rồi ngồi tựa vào phiến đá lớn mà ngủ.


Địch Vân trong lúc mơ màng nghe tiếng Thủy Sanh vẫn khóc thút thít không ngớt, đột nhiên chàng nẩy mối thương tâm, than thầm:


– Thủy Sanh mất con ngựa mà đau đớn tâm can phải khóc lóc hoài. Ta sống ở trên đời, chẳng một ai nghĩ tới. Lúc ta chết thật không bằng con vật, chẳng ai vì ta mà rớt một giọt nước mắt.


Chàng ngủ tới nửa đêm, bỗng thấy có người đẩy vào đầu vai hai cái. Chàng tỉnh lại mở bừng mắt ra thì thấy Huyết Đao lão tổ ghé vào tai chàng khẽ nói:


– Có người tới đó.


Ban đầu Địch Vân giật mình kinh hãi, nhưng rồi chàng lại mừng thầm, nghĩ bụng:


– Đã có người vào được thì chúng ta cũng có thể ra được.


Chàng khẽ hỏi:


– Họ Ở chỗ nào?


Huyết Đao lão tổ trỏ về phía tây, đáp:


– Ngươi nằm yên đừng có lên tiếng. Địch nhân bản lãnh rất cao thâm.


Địch Vân chú ý lắng tai nghe vẫn chẳng thấy động tĩnh chi hết.


Huyết đao tăng cầm đao trong tay, cúi mình xuống. Đột nhiên lão vọt đi như tên bắn không một tiếng động. Bóng người di chuyển trên sườn núi một cái rồi mất hút.


Địch Vân trong lòng bội phục khen thầm:


– Bản lãnh lão này thật lợi hại! Đinh đại ca còn sống ở đời mà tỷ đấu với lão, chưa biết ai đã ăn ai?


Chàng vừa nghĩ tới Đinh Điển lại đưa tay lên sờ lưng thấy gói cốt hôi vẫn còn buộc nguyên đó.


Giữa lúc đêm khuya thanh vắng, bỗng nghe những tiếng choang choảng do khí giới đụng nhau gây nên. Nhưng chàng chỉ nghe thấy hai tiếng rồi im bặt.


Sau một lúc lại nghe hai tiếng choang choảng.


Địch Vân biết là Huyết Đao lão tổ tập kích địch nhân chưa thành công nên phải giao thủ với họ.


Chàng nghe tiếng khí giới chạm nhau đoán ra bản lãnh địch nhân không phải tầm thường. Huyết Đao lão tổ chưa chắc đã thắng được đối phương.


Về sau những tiếng choang choảng vang lên tứ phía và mãnh liệt hơn trước, khiến cho Thủy Sanh cũng giật mình tỉnh giấc.


Trong hang núi, phóng tầm mắt nhìn ra chỗ nào cũng trắng xóa những một biển tuyết.


Ánh trăng soi xuống gặp ánh tuyết phản chiếu thành ra giữa lúc đêm khuya mà tựa hồ cảnh tượng lúc bình minh.


Thủy Sanh liếc mắt nhìn Địch Vân. Môi miệng nàng mấp máy như muốn hỏi điều gì, nhưng lòng nàng vừa căm hận vừa ghét cay ghét đắng, nên lời nói tới cửa miệng lại rụt vào chứ không thốt nên lời.


Những tiếng chát chúa mỗi lúc một vang dội.


Địch Vân và Thủy Sanh đồng thời ngửng đầu nhìn về phía phát ra thanh âm.


Dưới ánh trăng bóng hai người đang quần nhau. Đao kiếm đụng chạm bật lên tiếng choang choảng ở trên cao về phía đông bắc.


Đây là một vách núi đứng dựng rất hiểm trở đầy tuyết phủ. Địa thế chênh vênh khó lòng trèo lên được. Thế mà hai người kia tay đang chiết chiêu, chân không dừng bước, vừa đánh nhau vừa trèo núi.


Địch Vân chú ý nhìn lên nhận ra Huyết Đao lão tổ đang đấu với người mặc đạo bào, tay cầm trường kiếm. Đạo nhân chính là một trong bốn đại cao thủ Lạc, Hoa, Lưu, Thủy. Không hiểu sau khi tuyết lở bịt chặt cửa hang mà sao lão còn tiến vào sơn cốc được.


Tiếp theo Thủy Sanh cũng nhận ra đạo nhân. Nàng mừng quá buột miệng hô:


– Đó là Lưu bá bá! Lưu Thừa Phong bá bá đến nơi rồi. Gia gia! Gia gia! Hài nhi ở đây.


Địch Vân nghe nàng lớn tiếng hô hoán không khỏi giật mình kinh hãi nghĩ thầm:


– Huyết Đao lão tổ đang chiến đấu với lão đạo kia xem chừng khó phân thắng bại trong lúc nhất thời. Nếu gia gia nàng nghe tiếng chạy tới vung kiếm chém một nhát thì còn chi là đời ta?


Chàng vội la lên:


– Này! Cô đừng la rùm nữa! Nếu cô la nhiều làm cho tuyết lở là chết hết.


Thủy Sanh tức giận đáp:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Gió, mưa, em và yêu...

Gió, mưa, em và yêu...

Có ai trách Nhỏ đâu, Nhỏ chỉ xem hắn là bạn thôi – chí ít là vậy. Còn hắn

24-06-2016
Sinh sau vài phút

Sinh sau vài phút

Và cho dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ đánh đổi tất cả để Trang luôn được

30-06-2016
Vì nó là bạn cháu

Vì nó là bạn cháu

Audio - "Tôi nghe câu chuyện này ở Việt Nam và người ta bảo đó là sự thật. Tôi không

01-07-2016
Binh pháp tỏ tình

Binh pháp tỏ tình

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Tháng năm có

27-06-2016
Đơn giản vì em yêu anh

Đơn giản vì em yêu anh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") "Tình

25-06-2016
Mặt nạ yêu

Mặt nạ yêu

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016

Duck hunt