XtGem Forum catalog
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 49
5 sao 5 / 5 ( 72 đánh giá )

Liên Thành quyết - Kim Dung - Chương 25 - Lão Hung Tăng Lạm Sát Vô Cớ

↓↓

Địch Vân bắt ngựa ra mé đường để nhường lối. Trong lòng hồi hộp, chàng sợ bị đoàn người khám phá ra hành tung của mình.

bạn đang xem “Liên Thành quyết - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Huyết đao tăng phóng ngựa xông thẳng vào đám cưới.


Mọi người lớn tiếng la ó, mỗi người một câu.


Có người quát hỏi:


– Này! Tránh ra! Định làm gì vậy?


Một số người khác lớn tiếng thóa mạ:


– Xú hòa thượng! Người ta có việc vui mừng, sao lão không nhường lối?


Huyết Đao lão tổ còn cách đám cưới chừng hai trượng liền dừng ngựa lại.


Hai tay chấp để sau lưng, lão cười hỏi:


– Này! Cô dâu mới thế nào? Có đẹp không?


Trong đám rước dâu, một đại hán rút đòn kiệu chạy tới, thanh thế hùng dũng, lớn tiếng quát hỏi:


– Lão trọc chó má kia! Không muốn sống nữa hay sao?


Cái đòn kiệu lớn hơn cánh tay, dài chừng một trượng. Đại hán hai tay cầm giơ lên, coi oai phong lẫm liệt.


Huyết Đao lão tổ nhìn Địch Vân cười nói:


– Ngươi coi cho rõ. Đây cũng là một lối công phu.


Lão nhoai mình về phía trước, rung động thanh huyết đao.


Thanh huyết đao chẳng khác gì con xích luyện xà bò rất lẹ trên đòn kiệu từ tả qua hữu. Tiếp theo lão thu đao tra vào vỏ, nổi lên tràng cười khanh khách.


Trong đám cưới lại có tiếng người quát mắng:


– Lão trọc kia! Đứng chắn trước kiệu hoa thật là điều bất lợi...


Tiếng thóa mạ chưa dứt, đại hán tay cầm đòn kiệu bỗng la lên một tiếng:


– Trời ơi!


Tiếp theo là những tiếng cạch cạch liên thanh. Những mẩu gỗ dài chừng hai tấc một rớt xuống đất. Trong tay gã cũng còn cầm một mẩu dài hai tấc.


Nguyên trong khoảnh khắc vừa rồi, cây đòn kiệu dài hơn trượng đã bị Huyết đao tăng cắt đứt thành mấy chục khúc. Thủ pháp của lão vừa mau lẹ vừa kỳ lạ như có tà thuật. Dù là cao thủ võ lâm thấy thế cũng phải kinh dị.


Cả đám cưới bao nhiêu người đều trợn mắt líu lưỡi. Hồi lâu không ai thốt nên lời.


Huyết Đao lão tổ lại nổi tràng cười hô hố. Lão rút đao ra khỏi vỏ bổ dọc một nhát, quét ngang một đường. Lão đã chặt đại hán kia thành bốn mảnh rồi lớn tiếng quát:


– Ta muốn coi mặt tân nương tử là một điều vinh dự cho các ngươi, can chi mà phải kinh hãi.


Đoàn người thấy lão hành hung khủng khiếp như vậy ngay trên đường cái giữa ban ngày đều sợ hết hồn.


Người nào lớn mật mới la thành tiếng rồi ù té chạy.


Phần đông cặp giò nhũn ra không chạy được. Thậm chí có người sợ đến té ********* vãi phân, khi nào còn dám nhúc nhích?


Huyết Đao lão tổ vung huyết đao một cái đã cắt đứt tấm rèm kiệu. Tay trái lão chụp vào trước ngực cô dâu lôi ra ngoài.


Cô dâu thét lên lanh lảnh, hết sức giẫy giụa.


Huyết Đao lão tổ giơ đao lên khều một cái. Tấm khăn che mặt liền bị đứt ngay, để lộ bộ mặt tái mét cắt không còn hột máu.


Cô dâu hãy còn nhỏ tuổi, mới , , coi bộ dạng trẻ nít mà tướng mạo lại rất xấu xa.


Huyết Đao lão tổ phì một tiếng rồi nhổ bãi đàm vào người cô nói:


– Con gái xấu xa thế này mà cũng làm tân nương được ư?


Thanh huyết đao lấp loáng, lão đã cắt mũi cô dâu.


Tân lang ngồi trên lưng ngựa người run bần bật.


Huyết Đao lão tổ hô:


– Hài nhi! Lại coi một đường công phu nữa của ta. Cái này kêu bằng "Ẩu tâm lịch huyết".


Lão nói rồi giơ tay lên.


Thanh huyết đao tuột tay bay đi. Một làn hồng quang bắn về phía ngựa tân lang.


Thanh huyết đao vừa bay ra, Huyết Đao lão tổ tung ngựa vọt theo.


Con ngựa xoay quanh mình tân lang. Lão phi thân nhảy lên không vươn tay ra bắt lấy huyết đao rồi yên ổn hạ mình xuống yên ngựa.


Trước ngực tân lang đã thủng một lỗ. Máu tươi phun ra như suối.


Người gã từ từ té xuống.


Nguyên thanh huyết đao xuyên qua người tân lang rồi lại được Huyết Đao lão tổ đón lấy cầm tay.


Địch Vân đi theo Huyết đao tăng một đoạn đường. Một là lòng chàng khiếp sợ, hai là lão đã cứu mạng chàng, khiến chàng không khỏi nảy lòng cảm kích. Tuy chàng biết lão làm nhiều tội ác chứ chẳng phải hảo nhân, nhưng trước chàng chưa ngó thấy hành động của lão nên chưa hiểu ra làm sao. Bây giờ chàng mục kích lão xẻo mũi tân nương lại giết luôn hai người là hán tử cầm đòn kiệu và tân lang. Ba người này chưa từng quen biết lão mà lão hạ độc thủ như vậy, khiến chàng phẫn nộ vô cùng.


Địch Vân không nhịn được nữa, lớn tiếng hỏi:


– Sao lão... lại lạm sát những người vô tội? Những người này có làm trở ngại gì lão đâu?


Huyết Đao lão tổ thấy Địch Vân đột nhiên biến đổi thái độ, quát hỏi lão mấy câu này, lão không khỏi sửng sốt, rồi cười đáp:


– Bình sinh ta thích lạm sát người vô tội. Nếu ai có tội mới giết thì trên cõi đời lấy đâu ra được nhiều người mang tội?


Lão nói tới đây lại vung huyết đao lên chém đầu một người trong đám cưới.


Địch Vân tức quá phóng ngựa lại la lên:


– Lão... lão không thể giết người được nữa.


Huyết Đao lão tổ cười hỏi:


– Thằng nhỏ kia! Người thấy đổ máu là sợ, phải không? Thế thì còn làm chó gì được?


Giữa lúc ấy, bỗng nghe tiếng vó ngựa dồn dập. Mấy chục kỵ mã từ đằng xa đuổi tới.


Có người lớn tiếng la:


– Huyết đao tăng! Ngươi thả con ta xuống là hai bên bãi binh. Bằng không ngươi có chạy lên trời ta cũng đuổi theo lên.


Tiếng vó ngựa còn xa, nhưng tiếng la của Thủy Đại đã nghe rõ từng chữ, đủ biết nội lực của lão đầy rẫy, không phải tầm thường.


Thủy Sanh khẽ nói:


– Gia gia ta đến rồi!


Lại nghe thanh âm bốn người cùng hô:


– Lạc Hoa Lưu Thủy hề... Thủy lưu hoa lạc. Lạc Hoa Lưu Thủy hề... Thủy lưu hoa lạc.


Bốn người này thanh âm không đều nhau. Có tiếng khàn khàn, có giọng hùng tráng, có tiếng vươn dài, có âm thanh cao vọt. Nhưng về nội lực đều là những tay thâm hậu.


Huyết Đao lão tổ chau mày thóa mạ:


– Bọn cẩu tặc ở Trung Nguyên có những cái phô trương rất thối tha!


Lại nghe Thủy Đại hô:


– Võ công ngươi dù cao cường đến đâu cũng quyết không địch nổi bọn Nam tứ kỳ chúng ta. Lạc Hoa Lưu Thủy mà liên thủ tấn công là ngươi hết đường chạy trốn. Ngươi buông tha con gái ta, ta sẽ để ngươi đi, quyết không làm khó dễ. Bậc đại trượng phu nói lời coi nặng bằng non. Ta nhất định không đuổi theo ngươi nữa.


Huyết Đao lão tổ nghĩ thầm:


– Vừa rồi ta đã biết qua võ công của Thủy Đại và lão đạo kia. Nếu lấy một chọi một, ta quyết chẳng sợ gì. Nhưng hai người họ liên thủ hợp lực thì ta nắm chắc phần thua nhiều hơn phần thắng. Vậy ta phải chạy trốn. Trường hợp mà ba người liên thủ thì ta bị thất bại xiểng liểng là cái chắc. E rằng muốn trốn cũng không được nữa. Nếu bốn người họ hiệp lực vây đánh thì Huyết Đao lão tổ chết không còn đất chôn.


Rồi lão lại lẩm bẩm:


– Hừ hừ! Bọn giang hồ ở Trung Nguyên hứa lời thì đã chắc gì? Ta tin họ thế nào được? Chi bằng cứ giữ con nhỏ này làm con tin còn có cơ giằng co được. Ta mà buông tha cho thị đi sẽ lâm vào cục diện bị họ chiếm hết thượng phong.


Lão liền quát lên một tiếng, vung roi quất vào mông ngựa Địch Vân. Tay trái lão dắt con ngựa của tân lang chạy về phía tây.


Lão còn vận chân khí ngoái đầu lại lớn tiếng hô:


– Thủy lão gia! Hai vị hòa thượng ở Huyết đao môn đều là nữ tế của lão gia rồi. Đệ tứ đại chưởng môn là chàng rể của lão gia mà đệ lục đại đệ tử cũng là rể của lão gia luôn. Nhạc gia mà rượt theo chàng rể thì chỉ tổ nước miếng nhỏ giọt.


Hay quá! Hay quá!


Lão nói mấy câu này mục đích làm cho đối phương rối loạn tâm thần, giận như người phát điên, để lúc giao thủ địch nhân mất hẳn bình tĩnh và công lực họ sẽ giảm bớt phần tuyệt diệu.


Thủy Đại nghe lão nói quả nhiên tức giận sủi máu, tưởng chừng bể ngực.


Lão biết bọn ác tăng ở Huyết đao môn chuyên hành động tàn ác, nào gian dâm phụ nữ, nào đốt nhà giết người, chẳng từ một điều gì. Những việc tệ hại đến đâu họ còn làm được thì cả thầy trò cùng nhau ô nhục một đứa con gái đối với Huyết đao môn cũng là chuyện tầm thường rất dễ xảy ra.


Đừng nói sự thực như vậy mà chỉ mấy câu thốt ra lời đã khiến cho Thủy Đại hổ thẹn vô cùng!


Một vị lão anh hùng mấy chục năm xưng bá ở Trung Nguyên mà bữa nay bị sỉ nhục như vậy, nếu lão không phân thây hai thầy trò Huyết đao môn này ra thành muôn đoạn thì còn làm người thế nào được?


Lão liền thúc ngựa đuổi theo rất gấp.


Khốn nỗi ngựa của bọn Lạc Hoa Lưu Thủy cước lực lại kém hai con Đại Uyển lương câu mà Huyết Đao lão tổ và Địch Vân đang cưỡi rất nhiều, nên đuổi thế nào cũng không kịp.


Những người cùng Thủy Đại rượt theo có ba lão Lục, Hoa, Lưu ngang hàng với Thủy Đại và gọi chung là "Nam tứ kỳ". Ngoài ra còn hơn ba chục tay hảo thủ, hoặc là bộ đầu, tiêu khách, hoặc là trứ đanh quyền sư, hoặc là võ lâm ẩn dật, hoặc là đầu não bang hội.


Nên biết bọn ác tăng ở Huyết đao môn gần đây náo loạn giang hồ đến trời long đất lở. Chúng chẳng cần phân rõ trắng đen, phóng tay làm càn, gây nên án mạng, đã đắc tội với cả hai phe Hắc đạo, Bạch đạo ở Trung Nguyên.


Quần hào võ lâm nổi lòng công phẫn, nên khi hay tin những vụ gian sát xảy ra, hết thẩy mọi người đều muốn truy tầm ác nhân. Ai cũng hiểu rằng chuyến này đi rượt theo bọn ác tăng kia không phải chỉ vì giúp Thủy Đại đoạt con gái về, mà còn để trừ hại cho võ lâm nữa. Nếu không giết được hai tên ác tăng một già một trẻ thì bao nhiêu nhân sĩ võ lâm đều mất hết thể diện.


Quần hào mài miệt đuổi theo, mỗi khi qua chân huyện, thị trấn lại vào đổi ngựa.


Quần hào đổi ngựa chứ không đổi người vì ai nấy đã đem theo lương khô cùng nước uống. Khi đói khát họ vẫn ngồi trên lưng ăn uống và đuổi theo rất gấp.


Huyết Đao lão tổ ỷ vào thần câu chạy lẹ, coi bề ngoài có vẻ nhàn hạ. Mỗi khi gặp trà đình phạn điếm lại vào nghỉ ngơi ăn uống, nhưng không dám ngủ đêm ở đâu hết, sợ quần hào Trung Nguyên đuổi kịp. Vì thế mà Thủy Sanh trong mấy ngày liền vẫn giữ được tấm thân thanh bạch.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Thỏ thay răng

Thỏ thay răng

Trong một khu rừng nọ có một chú Thỏ rất nhát gan. Cứ nhìn thấy bóng dáng của Cáo

24-06-2016
Trở về

Trở về

Ngược nắng, ngược gió về lại chốn xưa, nơi đó có cánh diều bay trên đồng xanh

23-06-2016
Một mảnh đời

Một mảnh đời

Dù nhà em nghèo, nhưng có ba, có mẹ, có anh hai, có 1 gia đình hạnh phúc thì em là người

27-06-2016