XtGem Forum catalog
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 20
5 sao 5 / 5 ( 119 đánh giá )

Chỉ đao - Nam Kim Thạch - Chương 18 -Càng không dưới đáy giếng

↓↓

- Cơ quan được lắp đặt ở dưới mặt nước tất nhiên phải có bố trí vật lên xuống mới có thể ra vào được. Sau khi tiểu đệ cho mở cơ quan. Trong hồ nước này có thể xảy ra những biến hóa. Vậy xin mời đại ca hãy lùi về sau và cẩn thận đề phòng.

bạn đang xem “Chỉ đao - Nam Kim Thạch” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Hoắc Vũ Hoàn tin tưởng, liền lui ra sau mấy bước. Mọi người nhất tề rút binh khí ra cầm tay.


Hàn Văn Sanh hết sức cẩn thận tìm ra từ trong những cành liễu ngụy trang một cây khả nghi nhất. Sau đó dùng lực kéo mạnh một cái.


Chỉ nghe thấy những tiếng nổ "ầm ầm", nước trong hồ đột nhiên sôi ùng ục lên. Những lá sen, bèo... đều dạt sang tứ phía, hồ sen vốn phẳng lặng, bây giờ tự nhiên sôi sùng sục giống như một nồi nước sôi.


Chẳng bao lâu ở giữa hồ nổi lên một vật thể hình cầu màu đen bóng.


Vật thể kia sa khi ngoi lên khỏi mặt nước, đột nhiên tự động mở ra thành nhiều cánh.


Để lộ bên trong một đài cao bằng phẳng giống y như đài sen. Nhìn hình dáng chẳng khác gì một hoa sen khổng lồ.


Nước trong hồ vẫn còn sôi dữ dội, vậy mà vật kia không hề bị một chút chao động.


Mọi người tập trung tinh thần đề cao cảnh giác. Nhưng mà chờ đợi một hồi lâu vẫn không thấy đài sen kia có một người nào xuất hiện cả.


Hoắc Vũ Hoàn hạ giọng hỏi:


- Tứ đệ, đây chính là lối tiến xuống đáy hồ sao?


Hàn Văn Sanh gật đầu nói:


- Có lẽ là vậy?


- Nó chẳng qua chỉ là một cái đài bằng phẳng, vậy chỗ nào mới là lối cửa ra vào?


- Đại ca không cần phải nôn nóng. Để cho tiểu đệ thử trước xem.


Nói đoạn, Hàn Văn Sanh nhặt lấy một khúc gỗ lên cầm tay, hít sâu vào một luồng chân khí rồi tung mình bay ra giữa hồ.


Hàn Văn Sanh là người tinh thông về cách bố trí cơ quan, hơn nữa Văn Sanh hành sự rất ư cẩn thận. Sau khi bay đến phía trên liên đài, Hàn Văn Sanh không mạo hiểm hạ chân xuống, mà chỉ dùng khúc gỗ điểm thẳng xuống liên đài. Đồng thời mượn lực thế chống vừa rồi, Hàn Văn Sanh lộn người lên không bay ngược trở lại bờ.


Sau khi liên đài bị điểm trúng, những cánh ở bốn mặt bỗng nhiên tự động khép lại giống y như khối cầu lúc ban đầu, và từ từ chìm xuống nước.


Một lát sau, quả cầu hình tròn lại nổi lên, xòe cánh ra và để lộ liên đài ra giống như lần trước.


Hoắc Vũ Hoàn bỗng nhiên cất giọng nói:


- Cách bố trí cơ quan tuy kỳ diệu, nhưng cũng chưa chắt trốn thoát được. Lần này hắn đừng hòng thoát khỏi tay chúng ta.


Hàn Văn Sanh nói:


- Nhưng mà hung đồ có tổng cộng bao nhiêu người ở dưới hồ, chúng ta hãy còn chưa xác định rõ. Liên đài này mỗi lần lên xuống, tối đa chỉ có thể mang được hai ba người xuống dưới. Việc này đối với chúng ta thật là bất lợi.


Hoắc Vũ Hoàn cười lớn nói:


- Không vào hang hùm, làm sao có thể bắt được cọp? Chúng ta chia nhau ba người thành một nhóm, rồi lần lượt xuống dưới. Lần này xem bọn chúng còn có thể trốn được nữa không?


Nói xong, quay sang chỉ Hàn Văn Sanh và Thiết Liên Cô ra lệnh:


- Ba người chúng ta xuống dưới đó trước thám thính. Nếu như không có chuyện gì xảy ra thì Đại Ngưu cùng mọi người còn lại tiếp tục xuống theo.


Hàn Văn Sanh khuyên ngăn nói:


- Tốt nhất là nên cho tiểu đệ xuống trước. Còn đại ca đi toán thứ hai để tránh nguy hiểm.


Hoắc Vũ Hoàn nghiêm mặt nói:


- Nói vậy là sao chứ? Nếu như có nguy hiểm ta và đệ có chỗ nào khác đâu? Chẳng lẽ đệ tự cho rằng mình có thể ứng phó còn ta thì không hay sao?


Hàn Văn Sanh vội xua tay nói:


- Tiểu đệ không phải có ý này.


Thiết Liên Cô kéo vạt áo Hàn Văn Sanh, thấp giọng nói:


- Được rồi, tứ ca đừng có nói nhiều nữa. Tính khí của đại ca lẽ nào tứ ca còn không hiểu sao? Thôi chúng ta đi nào.


Hàn Văn Sanh dở khóc dở cười không biết phải nói gì cho phải. Tiếp đó ba người lập tức phóng mình về phía liên đài ở giữa hồ. Cả ba vừa mới đặt chân xuống, những cánh hoa xung quanh lập tức khép lại...


Đài và cánh hoa sen đều được dùng sắt chế tạo thành. Chạm tay vào chúng chẳng khác gì chạm phải băng. Bên trong tối om đến nổi tựa lưng vào nhau và đều có cảm giác giống như đang rơi từ trên cao xuống. Tiếng nước đánh vào thành nghe lách cách nhưng bên trong tuyệt nhiên không có một giọt nước nào.


Lúc này tự nhiên họ có cảm giác như đang bị nhốt trong một gian phòng, xung quanh là bốn bức tường sắt. Là phúc hay họa vẫn còn chưa biết. Nếu như ngay bây giờ xảy ra chuyện bất trắc, không biết bọn họ phải phản kháng như thế nào?


Vì thế cả ba đều nắm chặt chuôi đao, im lặng tập trung đề phòng.


Không bao lâu, bọn họ không còn nghe thấy tiếng nước vỗ nữa, đồng thời những cánh hoa cũng từ từ được mở ra.


Đến lúc này Hàn Văn Sanh mới giống như hết trọng trách, thở phào một tiếng nói:


- Xin đại ca chờ đợi một lát, để tiểu đệ xuống trước xem thử.


Tay trái Hàn Văn Sanh cầm một cặp phi chùy. Tay phải đưa lên bảo vệ trước ngực, còn chân nhè nhẹ rời khỏi liên đài.


Nhưng vừa đặt hai chân xuống đất, đột nhiên Hàn Văn Sanh phóng nhanh về phía trước ba bước, rồi lập tức xoay người lại, cùng lúc hai quả phi chùy đồng thời bay ra quét ngang một vòng.


Sau khi xác định xung quanh không hề có mai phục, Hàn Văn Sanh mới thu phi chùy về gọi lớn:


- Đại ca và Cửu muội có thể xuống được rồi đó.


Nói ra thật là kỳ lạ, Hoắc Vũ Hoàn và Thiết Liên Cô vừa bước xuống khỏi liên đài thì những cánh hoa lập tức khép lại và từ từ di chuyển lên phía trên.


Ba người đưa mắt nhìn quanh, mới phát hiện nơi đây là một gian thạch thất hình tròn.


Xung quanh không có cửa sổ cũng như cửa ra vào, mà chỉ có bốn lối thông đạo phân ra bốn hướng. Mỗi lối thông đạo đều tối đen như mực, đã không có ánh đèn, lại cũng chẳng có tiếng người.


Hoắc Vũ Hoàn nhìn thấy tình hình như thế này, không khỏi chau mày nói:


- Nơi đây có tới bốn thông đạo, không biết con đường nào mới là chính xác.


Hàn Văn Sanh nói:


- Tiểu đệ cho rằng có bao nhiêu thông đạo cũng không quan trọng. Nơi đây bình yên không có mai phục, điều đó mới khiến cho người ta cảm thấy khả nghi.


Hoắc Vũ Hoàn cũng gật đầu nói:


- Không sai! Ta cũng cảm thấy việc này rất là kỳ quái. Nếu như nơi đây thật sự là lối dùng để ra vào, vậy tại sao chúng ta đã tới mà đối phương chẳng có một chút động tịnh gì cả chứ?


Đang nói chuyện, đột nhiên họ nghe thấy tiếng động cơ chạy rè rè, liên đài đã mang theo ba người là Mạnh Tôn Ngọc, Tào Phác và Đại Ngưu xuống.


Ba người họ vừa rời khỏi liên đài, lập tức những cánh hoa tự động khép lại và sau đó lại chạy lên trên.


Thiết Liên Cô thấy có điều gì đó kỳ lạ, bèn lên tiếng hỏi:


- Tứ ca, cái liên đài này tự động như vậy, dường như là có ai đó ngầm điều khiển ở bên trong phải không?


Hàn Văn Sanh đáp:


- Không! Cơ quan này thiết kế rất là kỳ diệu. Chỉ cần khởi động một lần là nó có thể tự động di chuyển lên xuống.


Thiết Liên Cô vẫn chưa hiểu:


- Tứ ca thử nói rõ hơn xem?


- Sự chuyển động lên xuống của cái liên đài kia toàn là do trọng lượng quyết định cả.


Nếu như có người đứng lên trên, tức là có trọng lượng, khi đó liên đài sẽ từ đó di chuyển xuống. Còn khi người vừa rời khỏi, đương nhiên trọng lượng lập tức bị mất đi, và nó sẽ chạy ngược lại trở lên.


- Nói vậy, nếu như có người đứng hoài ở trên liên đài, thì nó sẽ vĩnh viễn không chạy trở lên?


Hàn Văn Sanh gật đầu nói:


- Điều này là tất nhiên rồi.


Thiết Liên Cô bỗng dậm chân nói:


- Nếu vậy thì ta bị gạt rồi.


Mọi người không hiểu ý của nàng muốn nói gì, đều đồng thanh hỏi:


- Tại sao?


Thiết Liên Cô liền giải thích:


- Mọi người nghĩ thử xem. Liên đài này chỉ có thể đưa người xuống mà không thể đưa người trở lên. Như vậy thì có phải chúng ta đã hết đường đi rồi sao.


Nàng vừa nói ra mọi người đều thất kinh hồn vía, ngay cả Hàn Văn Sanh cũng không khỏi biến sắc.


Trong lúc mọi người đang kinh hoàng thì liên đài kia lại di chuyển xuống.


Lần này trên đài gồm có Hắc Long Từ Khang và hai vị tiểu huynh đệ khác.


Khi những cánh hoa được mở ra, ba người vừa định bước xuống, Hàn Văn Sanh vội quát lớn:


- Đứng yên! Đừng động đậy"


Cả ba người đều chẳng biết đã phát sinh chuyện gì, lập tức đứng im trên liên đài.


Quả nhiên bọn họ không bước xuống thì những cánh hoa cũng không khép lại và liên đài cũng không trồi lên.


Hàn Văn Sanh đột nhiên hỏi:


- Có huynh đệ nào mang theo đuốc không?


Đại Ngưu liền vội lên tiếng:


- Đệ có"


Nói xong Đại Ngưu lấy ra trao cho Hàn Văn Sanh.


Hàn Văn Sanh nói tiếp:


- Tiểu đệ phải đốt đuốc lên để kiểm tra cái liên đài này. Vậy đại ca cùng các huynh đệ hãy cẩn thận đề phòng bị tập kích lén.


Hoắc Vũ Hoàn nói:


- Đệ cứ việc yên tâm, chúng ta sẽ đề phòng.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Tình mong manh

Tình mong manh

Người ta nói định mệnh mang chúng ta đến với nhau, nhưng chính chúng ta làm cho định

24-06-2016
Ngốc nghếch yêu

Ngốc nghếch yêu

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016
Các em giỏi quá

Các em giỏi quá

"Trời ơi! Các em thật giỏi quá! Các em thấy chưa, ngay cả nhà văn vĩ đại (nhà văn

01-07-2016
Chạy đâu cho hết nắng

Chạy đâu cho hết nắng

Vắt lên vai quá nhiều mối tình, chẳng phải anh là người lăng nhăng hay đào hoa, mà là

24-06-2016