XtGem Forum catalog
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 20
5 sao 5 / 5 ( 106 đánh giá )

Chỉ đao - Nam Kim Thạch - Chương 11 - Lãnh diện hoa đà

↓↓

Như Ý đã nhận tiền của người ta, nên không thể làm bộ chả quan tâm, liền tiếp:

bạn đang xem “Chỉ đao - Nam Kim Thạch” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Đúng vậy ! Lão gia của ta từ khi chữa bệnh đến nay đã hơn mười năm rồi.


Nhưng chưa hề bao giờ chịu thúc thủ trước một bệnh nhân nào.


Bệnh nhân đã đến đây rồi chỉ có chết quay về chứ không hề có sống.


La Vĩnh Tường dáp trả:


- Đúng thế ! Lão viên ngoại của chúng tôi từ lâu đã rất ngưỡng mộ y thuật của Sở lão phu tử, nên mới đưa công tử đến đây cầu xin cứu chữa.


Thiệt là tội nghiệp cho lão viên ngoại của chúng tôi tuổi đã ngoài thất tuần.


Vậy mà chỉ có mỗi một mình công tử, mặc dù người có đến sáu bà phu nhân và của cải thì nhiều đếm không được, vô số kể.


Như Ý bèn nói:


- Như vậy mà đáng cái gì. Lão gia ta cũng là người có tiền và có đến mười bốn bà phu nhân...


Thế mà đến nay, ngay cả một đứa con cũng chẳng có để làm thuốc.


La Vĩnh Tường thất kinh:


- Hoá ra Sở lão phu tử có tới mười bốn bà phu nhân ư ?


Như Ý dường như đã lỡ miệng nhiều chuyện nói ra, nên liền mỉm cười nói tránh sang chuyện khác:


- Thái đại gia ! Ông nói viên ngoại của ông là một đại phú ông. Vậy chứ sản nghiệp lão có đến bao nhiêu chứ ?


La Vĩnh Tường thở ra một tiếng:


- Tiểu ca, ngươi hỏi vấn đề này coi bộ khó à ! Đừng nói là tại hạ không thể nói ra được, chỉ sợ rằng ngay cả lão viên ngoại của chúng tôi cũng không trả lời nổi.


- Nói vậy là sản nnghiệp rất nhiều, không sao đếm cho hết ?


La Vĩnh Tường gật đầu đáp:


- Không sai, tại hạ không bao giờ nói dối.


Như Ý nghe xong quá nhiều hối hận. Nếu biết sớm họ có nhiều tiền như thế, vừa rồi hắn đã không chỉ đòi có ba mươi lượng mà thôi.


Ngay lúc ấy, Kiết Tường vội vã chạy vào nói:


- Lão gia cho mời bệnh nhân vào trong nội sảnh để tương kiến.


La Vĩnh Tường một mặt vừa vâng dạ, một mặt vừa gọi lớn:


- Người đâu ? Hãy mau vào hầu hạ công tử... Hai cái đứa lười biếng kia, thoáng cái đã chạy đâu mất tiêu.


Như Ý bèn lên tiếng:


- Thái đại gia ! Người định tìm bọn chúng để khiêng bệnh nhân vào trong sao ?


La Vĩnh Tường đáp:


- Đúng thế. Tại hạ phải đi gọi bọn chúng trở lại.


- Không cần tìm bọn chúng đâu. Qui cũ ở đây là những hạng người hạ nhân như phu kiệu, đều không thể vào trong nội sảnh được. Mà phải để bệnh nhân tự đi vào đấy.


- Nhưng mà công tử của chúng tôi thương thế rất nặng, làm thế nào có thể đi vào một mình được ?


Như Ý mỉm cười nói:


- Điều này dễ thôi. Hai huynh đệ ta có thể khiêng kiệu cho ngươi vào bên trong, nhưng mà phải có thù lao.


- Được ! Nhưng không biết hai vị tiểu ca lấy bao nhiêu ?


Như Ý đưa bàn tay trái ra nói:


- Bao nhiêu đây...


La Vĩnh Tường không một chút do dự:


- Năm mươi lượng ? Được ! Tại hạ sẽ trả cho hai vị.


Như Ý lại từ từ giơ bàn tay phải ra nói:- Đó mới chỉ là thù lao của một người. Hai người phải là bây nhiêu đây.


La Vĩnh Tường có vẻ hơi sững sốt:


- Một trăm lượng cơ à ?


Như Ý gật đầu mỉm cười nói:


- Nhiệm vụ của bọn ta vốn không phải là hầu hạ cho bệnh nhân. Nếu người chê đắt thì có thể...


La Vĩnh Tường vội vã:


- Không đắt ! Không đắt ! Đây là hai vị tiểu ca thương tình mà giúp đỡ, tại hạ còn dám ở đó tính toán hay sao ? Chỉ xin hai vị Ở trước mặt của Sở lão phu tử nói tốt dùm cho mấy câu...


Nếu công tử của chúng tôi được cứu sống, sau này còn có hậu tạ cho hai vị.


Dứt lời, La Vĩnh Tường lấy từ trong thắt lưng ra một bọc vàng nén.


Sau khi chọn một thỏi nặng chừng mười lượng. La Vĩnh Tường cung kính đặt vào tay của Như Ý.


Kiết Tường trong lòng đang thầm trách Như Ý tại sao lại ra giá quá đắt như vậy. Không phải hắn tử tế, nhân nghĩa gì hoặc đau lòng dùm cho bệnh nhân... Hắn chỉ ngại là ra giá quá cao, bệnh nhân chịu không thấu, quay về thì mất toi cả chì lẫn chài và nếu Sở Hằng lão gia của hắn biết được chuyện, còn đổ nợ nhiều hơn vì bọn chúng đã làm mất mối chữa bệnh. Mà mất mối chữa bệnh đồng nghĩa với mất tiền. Gì không biết chứ nghe đến tiền bạc, lão gia của bọn chúng đã muốn lên cơn cuồng tham; cái tật cuả lão là không muốn bỏ ra đồng nào, chỉ muốn vơ vào càng nhiều càng tồt. Tóm lại Sở Hằng lão gia của bọn chúng từ khi ra đời hành nghề phu tử, chỉ học thêm được có chữ nhận chứ không biết đến chữ cho. Lão mà biết được vụ này thì có mà chết với lão.


Hắn đang nghĩ đến đây thì không ngờ La Vĩnh Tường chấp thuận ngay. Hơn nữa nhìn thắt lưng của y, dường như còn nhiều chỗ cồm cộm nổi lên tức nhiên còn không ít ngân lượng.


Lúc này trong lòng Kiết Tường lại đổi chiều e ngại, hắn thầm mắng Như ý tại sao ra giá quá ít như vậy. Xem tình hình này cho dù mỗi người được một trăm lượng, hắn cũng không nỡ nào từ chối cho đành.


Thế rồi hai tên cùng khiệng cỗ kiệu và La Vĩnh Tường theo sau tuần tự tiến vào trong nội sảnh.


Bên trong khắp nợi đều có bày giá thuốc. Đâu đâu cũng thấy toàn là những bình thuốc. Sát góc tường bên trái có một tủ thuỷ tinh trong suốt.


Bên trong có chứa mười mấy thứ dụng cụ hình dáng không giống nhau như là dao, cưa búa, đục và kiếm.


La Vĩnh Tường lướt mắt nhìn khắp nơi, nhưng không nhìn thấy Lãnh Diện Hoa Đà Sở Hằng đâu cả ?


Phiá chánh điện là một cánh cửa nhỏ có màn the thả xuống. Bên cạnh cửa có đặt một cái bàn bằng gỗ quí. Trên bàn có một cái chuông đồng nhỏ và một cái dùi bẳng gỗ chạm trổ rất tinh xảo. Ngoài ra còn một tách trà thơm.


Sau khi đặt cỗ kiệu xuống. Như Ý bước đến cầm cái dùi lên đánh nhẹ vào cái chuông đồng ba cái.


Dư âm của tiếng chuông còn chưa dứt, lập tức bức màn the lay động và từ bên trong hai a hoàn mặc thanh y chầm chậm bước ra. Một đứa tay bưng bát trầm hương khói lên nghi ngút, còn a hoàn kia bưng một cái ống nhổ bằng sứ màu trắng.


A hoàn đi đầu vừa lau sạch bàn ghế, thì một lão nhân thân hình gầy ốm như thân tre từ từ bước ra.


La Vĩnh Tường vừa nhìn thấy liền hơi chau mày nhủ thầm:


- Đây chính là Lãnh Diện Hoa Đà Sở Hằng mà thiên hạ tôn xưng là Thần Y hay sao ?


Nhìn dáng vẻ gầy ốm và sắc mặt bệnh hoạn của lão, đừng bảo là trị bệnh cho người khác mà e rằng chính bản thân lão cũng nên tìm một đại phu khác chẩn đoán mới xong.


Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt La Vĩnh Tường vẫn tỏ vẻ cung kính. Liền bước lên trước một bước, cúi người nói:


- Thái Hưng xin diện kiến lão phu tử.


Nhân lúc La Vĩnh Tường đang cúi người xuống hành lễ, Như Ý liền ngầm chỉ chỉ vào đầu mình. Rồi hắn đan hai bàn tay lại thành một vòng tròn to, hướng về phía Lãnh Diện Hoa Đà làm ám hiệu.


Ám hiệu này không ngoài hai ý nghĩa. Một là chỉ người này đầu rất to. Còn nếu không thì ý nói người này là khách hàng lớn, có thể ra giá cao


Lãnh Diện Hoa Đà rõ ràng hiểu ý, nhưng vẫn làm ra vẻ không hề nhìn thấy. Lão đã không lên tiếng lại không hề đáp lễ lại mà chỉ ho một tiếng.


Ả a hoàn liền mang tách trà thơm và bát trầm đưa đến cho lão.


Đợi đến khi uống hết tách trà và hít một hơi trầm hương xong, lúc ấy lão mới đưa mắt lướt nhanh về phía La Vĩnh Tường và bệnh nhân đang nằm ở trên cái giường.


Chỉ có liếc sơ qua một cái, hai mày lão đã vội nhíu lại, cười nhạt nói:


- Các ngươi đến để cầu được chữa trị ?


La Vĩnh Tường trong bụng mắng thầm:


" Phí lời ! Đến đây không phải trị bệnh, lẽ nào làm mai cho ngươi lấy thêm vợ sao ?"


Nhưng lời này không tiện mắng ra, bèn cung kính đáp:


- Thưa vâng ! Tiểu nhân phụng mệnh chủ nhân đặc biệt đưa thiếu chủ nhân đến đây cầu được chữa trị. Xin lão phu tử ra ân cứu mạng cho.


- Chủ nhân của ngươi bị bệnh gì ?


- Người bị bệnh là thiếu chủ nhân của tiểu nhân. Thiếu chủ nhân bị kẻ gian ám toán nên đã thọ thương.


- Bệnh nhân bao nhiêu tuổi ?


- Năm nay hai mươi ba.


- Bị thương ở chỗ nào ?


- Ở trên đầu.


- Trước đây đã có bị thương bao giờ chưa ?


La Vĩnh Tường ấp úng:


- Việc này... việc này chưa có...


Lãnh Diện Hoa Đà bỗng nhiên sa sầm nét mặt xuống, lớn tiếng nói:


- Hồ đồ ! Hắn tuổi trẻ như vậy, ắt là đã học theo thói hư nên mới bị người ta ám toán chứ?


Tục ngữ có câu: " Thiếu niên tánh khí ngông nghênh, thường hay làm những chuyện tầm bậy", chẳng lẽ những đạo lý tầm thường ấy các ngươi cũng không biết hay sao ?


La Vĩnh Tường đành phải dạ dạ vâng vâng:


- Lão phu tử giáo huấn chí phải, nhưng thiếu chủ nhân của tiểu nhân không phải cùng người ta giao đấu, mà là bị kẻ gian ám toán...


Lãnh Diện Hoa Đà hứ một tiếng:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Hoa nở đường về

Hoa nở đường về

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Không biết

27-06-2016
Giàu - nghèo

Giàu - nghèo

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016
Chuyện tình hoa súng

Chuyện tình hoa súng

Cái gì đến rồi sẽ đến. Cái tan dù có vững bền, dù có đẹp đẽ mấy rồi cũng

23-06-2016
Lỡ hẹn

Lỡ hẹn

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Bước hụt

Bước hụt

Ngày báo tin đậu đại học, nó vừa vui vừa lo, xa ba mẹ, gia đình, nó không dám chắc

23-06-2016
"Sáng rồi, bà ngủ đi"

"Sáng rồi, bà ngủ đi"

Phát hiện đồng hồ báo thức đã hết pin, trời lại lạnh, anh không muốn ra ngoài mua

30-06-2016