Insane
Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long

Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 50
5 sao 5 / 5 ( 90 đánh giá )

Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long - Chương 34 - Con người lạ

↓↓
Người tại địa phương không ai quen biết y. Tuy nhiên, y không có vẻ gì quái dị cả. Y có vẻ thanh tú, trang nhã, mẫu người của y là mẫu mà thiên hạ phần đông rất ưa chuộng.


Gia dĩ, y lại nhỏ tuổi, thân vóc tròn trịa, cho rằng y là mẫu người lý tưởng của các thiếu nữ, cũng không ngoa lắm.


Trên mình y, chẳng có một vật gì làm cho bàng nhân khiếp sợ, chẳng hạn, đao, kiếm, là những vật giết người.


Chỉ có vẻ trầm mặc của y là đáng sợ.

bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Y ngồi đó lâu, chẳng những không nói năng một tiếng gì, mà y cũng không nhích động mảy may, mường tượng con người gỗ.


Ngồi như thế, từng giờ, từng giờ, có ai chịu nổi như y chăng ?


Trước mặt, trên bàn, có rượu. Nhưng y không chạm đến bình, đến chén.


Mường tượng, rượu không phải được gọi mang ra đó để uống, mà là để nhìn.


Mắt lạnh lùng, song mỗi lần nhìn bình rượu, ánh mắt y ấm áp lên.


Bình rượu gợi cho y một hoài niệm gì ?


Y phục thông thường, bằng loại bố thô, sạch sẽ. Bên hông, có một chiếc côn.


Đôi mắt tuy lạnh, song rất sáng. Loại mắt sáng nhìn thấu ruột gan con người.


Ai bị y nhìn, tất có khó chịu ít nhiều.


Bây giờ, y gọi một tô mì.


Y bắt đầu ăn, ăn chậm rãi, sợ mau hết tô mì, mường tượng là tô mì cuối cùng, không bao giờ được ăn nữa.


Khi Phó Hồng Tuyết đến nơi, là thấy ngay con người đó. Hắn chợt phát hiện con người đó nhìn hắn.


Chẳng rõ tại sao, bắt gặp ánh mắt của y, Phó Hồng Tuyết lại khiếp sợ.


Bình sanh có khi nào hắn có cảm giác đó đâu ?


Chẳng khác nào một thường nhân đang ung dung bước trên đường dài, chợt gặp thú dữ !


Theo phản ứng tự nhiên, hắn bóp mạnh chuôi đao. Hắn chuẩn bị bạt đao.


Bạt đao vì sợ, muốn dứt trừ niềm sợ, hay nhớ lời của Kim Phong Tử ?


Người lạ ngồi đó, bất động, hắn có thể tùy tiện đâm mũi đao vào yết hầu y.


Hắn tin, thanh đao của hắn nhanh.


Nhưng lần này, niềm tự tin chừng như kém giảm.


Người lạ ngồi đó, bất động.


Song, cao thủ có lối tự phòng vệ bí mật, chưa chắc gì hắn xuất thủ mà đắc thủ. Lối phòng thủ đó, rất bí mật, thì đương nhiên Phó Hồng Tuyết không tìm ra sơ hở. Không có sơ hở, hắn do lối nào tấn công !


Phó Hồng Tuyết lui ra, chờ cơ hội.


Bỗng, người lạ cất tiếng: - Mời ngồi.


Phó Hồng Tuyết đứng lại.


Hắn chưa biết y mời ai.


Người lạ lấy chiếc đũa chỉ ghế đối diện, tiếp: - Mời ngồi.


Phó Hồng Tuyết do dự.


Rồi cuối cùng, hắn ngồi xuống.


Người lạ hỏi:


- Uống rượu ?


Phó Hồng Tuyết lắc đầu: - Không uống !


Người lạ hỏi: - Từ lâu, vẫn không uống ?


Phó Hồng Tuyết đáp: - Hiện tại, không uống.


Người lạ mỉm cười. Vẻ cười hết sức quái dị.


Y thong thả thốt:


- Mười năm rồi ! ...


Phó Hồng Tuyết nghe. Chỉ nghe thôi chứ không hiểu gì cả.


Người lạ với giọng từ từ, tiếp nối: - Mười năm nay, không có ai tưởng giết tại hạ.


Phó Hồng Tuyết giật mình ! Hắn tự hỏi, làm sao y biết được ý tứ của hắn ? Người lạ ngưng ánh mắt nhìn hắn, tiếp: - Hiện tại, các hạ đến đây, không ngoài cái việc giết tại hạ ! Phó Hồng Tuyết giật mình hơn.


Người lạ hỏi: - Phải vậy hay không ?


Phó Hồng Tuyết đáp: - Phải.


Người lạ mỉm cười:


- Tại hạ nhận thấy, các hạ không thuộc hạng người nói ngoa.


Phó Hồng Tuyết tiếp:


- Không nói ngoa, nhưng giết người !


Người lạ hỏi:


- Các hạ giết được bao nhiêu người rồi ?


Phó Hồng Tuyết đáp:


- Không ít !


Người lạ chớp mắt:


- Giết người, có thú lắm không ?


Phó Hồng Tuyết lạnh lùng:


- Tại hạ giết người, không phải để tìm cái thích thú.


Người lạ hỏi:


- Thế để làm gì ?


Phó Hồng Tuyết trầm giọng:


- Bất tất tại hạ phải cáo tố với các hạ !


Người lạ lộ vẻ bi thương kỳ quái.


Một phút sau, y thở dài, thốt:


- Phải ! Mỗi cá nhân đều có một lý do riêng biệt để giết người. Đích xác, bất tất phải cáo tố lý do với ai !


Phó Hồng Tuyết hỏi:


- Làm sao các hạ biết tại hạ đến đây để giết các hạ ?


Người lạ đáp:


- Gương mặt các hạ bừng sát khí.


Phó Hồng Tuyết hỏi:


- Các hạ thấy ?


Người lạ giải thích:


- Thấy thì không, nhưng có thể cảm giác được !


Phó Hồng Tuyết cau mày:


- Các hạ cảm giác được ?


Người lạ gật đầu:


- Nhờ thế, tại hạ mới còn sống đến ngày nay.


Phó Hồng Tuyết tiếp:


- Và hiện tại, các hạ còn sống !


Người lạ hỏi:


- Các hạ cho rằng nhất định giết chết được tại hạ ?


Phó Hồng Tuyết đáp:


- Trên đời không có người nào giết không chết !


Người lạ điềm nhiên:


- Các hạ tin như vậy ?


Phó Hồng Tuyết đáp:


- Có tự tin, tại hạ mới có đến đây !


Người lại mỉm cười.


Nụ cười thần bí.


Y thốt:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Đôi Cánh Mang Tên Anh

Đôi Cánh Mang Tên Anh

Đôi Cánh Mang Tên Anh là một truyện teen được đăng tải miễn phí tại web đọc truyện

21-07-2016 16 chương
Cà rốt, trứng và cafe

Cà rốt, trứng và cafe

Cô con gái than phiền với ba về cuộc sống của mình và mọi việc thật khó khăn đối

24-06-2016
Mất búa

Mất búa

Có một anh chàng tiều phu làm mất cây búa, anh ta nghi ngờ cậu bé nhà hàng xóm ăn

24-06-2016
Đem nắng ra hong

Đem nắng ra hong

Chẳng có một đứa con nào đủ lớn trong mắt cha mẹ cả. Nhất là những đứa con trai

25-06-2016
Ngôi nhà trên cây

Ngôi nhà trên cây

Tôi trở lại quê hương sau hơn 10 năm xa cách, 10 năm không phải thời gian quá dài, nhưng

26-06-2016
Đồng cỏ may ngày ấy

Đồng cỏ may ngày ấy

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Ai từng bảo

27-06-2016