Dĩ nhiên không phải là miệng y.
bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Một người ngồi trong nhà, ngay tại chỗ Phó Hồng Tuyết ngồi trước đó, đang nhai hạt đậu.
Phó Hồng Tuyết quay đầu lại.
Diệp Khai ! Âm hồn bất tán, theo hắn bất cứ tận địa phương nào.
Diệp Khai cười nhẹ, rồi uống một chén rượu.
Lộ Tiểu Giai cũng bật cười, hỏi:
- Trên bàn còn có thức ăn, sao các hạ không ăn, lại cướp hạt đậu của ta mà nhấm rượu ?
Diệp Khai đáp:
- Chỉ vì, cơ hội ăn được đậu của ngươi, không phải có nhiều, chỉ có những kẻ ngu ngốc mới bỏ qua cơ hội tốt !
Lộ Tiểu Giai thốt:
- Tại hạ xem,c ác hạ không giống một ngốc tử !
Diệp Khai gật gù:
- Nhờ vậy, tại hạ mới còn sống.
Lộ Tiểu Giai cười lớn.
Đoạn, y vọt mình đi.
Y vừa khẽ xoay mình, là bóng hình y khuất trong màn đêm vừa buông mỏng.
Diệp Khai vừa rót thêm rượu, vừa lẩm nhẩm:
- Xem ra, trong năm nay, bọn ngốc tử bắt đầu kém giảm nhân số dần dần ...
Đêm xuống dần dần.
Đèn đã cháy, do tự Diệp Khai đốt lấy.
Trong khách sạn, chẳng có một ai, thiếu nữ vừa rồi, tính tiền rượu cho Phó Hồng Tuyết, cũng biến mất dạng.
Lúc đèn vừa cháy, thì Phó Hồng Tuyết vừa đến cửa.
Hắn nhìn chén rượu nơi tay Diệp Khai, hiện tại rượu không còn hấp dẫn đối với hắn nữa.
Diệp Khai hớp một ngụm rượu, nốc rồi, cười nhẹ thốt:
- Tại hạ không cười, bởi vì hiện tại các hạ không thể uống như trước !
Phó Hồng Tuyết nhìn chàng đăm đăm.
Diệp Khai tiếp:
- Tuy nhiên, các hạ có thể vào đây mà ngồi. Nơi đây ...
Phó Hồng Tuyết bỗng chận lời chàng:
- Ai bảo ngươi đến đây ?
Diệp Khai đáp:
- Tại hạ có đầu óc của mình !
Phó Hồng Tuyết hừ một tiếng:
- Tại sao ngươi luôn luôn chen vào việc của ta ?
Diệp Khai chớp mắt?:
- Ai chen vào việc của các hạ ?
Phó Hồng Tuyết thốt:
- Vừa rồi ngươi ...
Diệp Khai chận lời ngay:
- Vừa rồi, bất quá tại hạ an vài hạt đậu phộng của Lộ Tiểu Giai, chẳng lẽ đó la việc của các hạ ?
Phó Hồng Tuyết nín lặng.
Diệp Khai chợt thở dài, tiếp: - Năm nay, số ngốc tử càng lúc giảm thiểu, song chung quy vẫn còn một vài gã !
Thúy Bình cúi đầu, từ từ len lỏi qua các luống hoa, ngấn lệ nơi mặt nàng chưa khô, lệ còn đọng long lanh nơi mắt.
Nàng nghe có tiếng chân người ở phía hậu.
Âm thanh đặc biệt kỳ quái.
Nàng cứ bước, tiến ra phía cửa. Tiếng chân vẫn theo ra.
Rồi tiếng người vang lên:
- Ngươi ...
Thúy Bình đứng lại, quay mình.
Phó Hồng Tuyết ở trước mặt nàng. Hắn hỏi:
- Ngươi lại đi ?
Thúy Bình gật đầu, rồi lắc đầu.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Sao lúc đó, ngươi không đợi ta ?
Thúy Bình cúi đầu:
- Có lúc nào ... công tử muốn tôi đợi chăng ?
Câu nói như mũi châm, đâm vào tim Phó Hồng Tuyết.
Nhưng, mũi châm nóng ! Nóng thì dễ chịu hơn lạnh.
Bởi, trên phương diện ái tình, người ta ai ai cũng sợ lạnh.
Phó Hồng Tuyết vọt mình tới, ôm nàng vào lòng, siết mạnh vòng tay.
Một cuộc đối thoại khai diễn:
- Tôi cứ cho là vĩnh viễn công tử không còn trở lại với tôi !
- Tại sao ? Tại sao ngươi có tư tưởng đó được ?
- Tại vì công tử thấy tôi đi với một người ! Theo một người !
- Ta không thể trách ngươi.
- ...
- Ngươi cho rằng ta khinh miệt ngươi, ta không cần ngươi, tự nhiên ngươi phải tìm người khác !
- Thật tình công tử không hận tôi ?
- Lỗi tại ta, tại sao ta trách ngươi ?
- Nhưng tôi ...
- Ta bất chấp ngươi ra sao, tất cả những gì thuộc về ngươi, đều thuộc về quá khứ. Tại sao chúng ta không quên được quá khứ ?
- Công tử thật sự quên được dĩ vãng của tôi ...
- Ta cũng hy vọng ngươi quên những gì ta đã làm trong những ngày qua, đối với ngươi !
Thúy Bình mỉm cười.
Nàng cười, nhưng mặt lại ướt lệ.
Nàng cười dịu, ngọt vô cùng.
Cuộc đối thoại tiếp nối:
- Công tử thật sự là Phó Hồng Tuyết ?
- Đương nhiên !
- Tại sao công tử biến đổi thành con người khác mau lẹ như vậy ?
- Tại vì, ta hoàn toàn biến đổi !
- Làm sao biến đổi được ?
- ...
- Công tử không cho tôi biết ?
Phó Hồng Tuyết thở dài:
- Ta cũng chẳng biết tại sao nữa ! Ta chỉ hiểu là ly khai ngươi đúng mười bốn hôm rồi. Và từ nay sẽ không ly khai ngươi một khắc !
Thúy Bình tay ghì hắn lại.
Lệ chảy thành dòng. Lệ hạnh phúc, lệ khoái lạc. Lệ này quý hơn ngọc, hơn châu.
Diệp Khai đã ra ngồi nơi bệ cửa sổ, chỗ Lộ Tiểu Giai ngồi.
Bên cạnh chàng, có Đinh Vân Lâm.
Chương trước | Chương sau