Đinh Vân Lâm có hiểu như vậy không ?
bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Hoặc giả, nàng có hiểu, nhưng vẫn muốn có cuộc so tài, nếu đại ca nàng thắng, thì từ nay Lộ Tiểu Giai không còn cao mặt với nàng nữa.
Nàng thở dài, mở to đôi mắt nhìn Lộ Tiểu Giai. Ánh mắt hung dữ lạ, tưởng chừng nàng sẽ nuốt sống y trong phút giây !
Lộ Tiểu Giai không nhìn nàng.
Nàng bước tới, vờ kêu lên:
- Ý !
Lộ Tiểu Giai không nhìn, không nói, bóc vỏ đậu, quăng hạt đậu lên.
Đinh Vân Lâm cất tiếng:
- Mường tượng ngươi có nói là muốn giết y ?
Lộ Tiểu Giai ngẩng mặt, há miệng, hạt đậu rơi vào miệng, đoạn cúi mặt trở lại, vừa nhai vừa đáp: - Thế à ?
Đinh Vân Lâm hừ nhẹ:
- Sao bây giò ngươi không bước tới mà động thủ ?
Lộ Tiểu Giai điềm nhiên:
- Trùng hợp lạ lùng ! Một trùng hợp may mắn cho y ! Hôm nay tại hạ không tưởng giết người !
Đinh Vân Lâm bĩu môi:
- Tại sao ?
Lộ Tiểu Giai đáp:
- Tại vì số người chết đã nhiều rồi !
Đinh Vân Lâm đảo ánh mắt một vòng, vùng cười khan:
- Ta hiểu ! Thì ra, ngươi chỉ hung hăng lỗ miệng, chứ trong lòng thì sợ bọn ta !
Lộ Tiểu Giai mỉm cười.
Sợ ? Dĩ nhiên là y có sợ một người. Nhưng Đinh Vân Lâm đoán sai.
Người mà y sợ, không mang họ Đinh.
Vĩnh viễn không phải người mang họ Đinh.
Nơi Phó Hồng Tuyết đứng, là giữa dòng đại lộ nơi có hàng trăm xe ngựa đổ, trước
đó.
Hiện tại, là một bãi hoang.
Một người ly khai, mười người ly khai, trăm người ly khai !
Hết nhiệt náo rùng rợn rồi, họ ở lại làm chi ? Có người đi, là nhiều người đi, tất cả đi !
Ở lại làm gì ? Ai có can đảm chuốc lụy phiền nếu rây vào một trong hai bên ?
Mà bên nào cũng lợi hại như bên nào !
Thử hỏi có kẻ nào đủ can đảm ở lại đó khi sóng gió dấy lên ?
Loại bằng hữu cỡ Liễu Đông Lai, quả thật đếm không đủ đầu ngón tay !
Tân khách đổ xô ra về, như nước tràn bờ, ai ai qua cổng trang viện cũng đều trông thấy Phó Hồng Tuyết còn đứng đờ tại đó.
Họ tự hỏi, hắn ở lại làm chi ?
Hắn không trông thấy một ai, mặc dù ai ai cũng bước ngang qua mặt hắn.
Hắn không thấy người chung quanh, việc chung quanh. Tầm mắt hắn hướng vọng về một chỗ xa xăm hơn !
Chỗ nào ? Trong dĩ vãng ? Hay đang theo dõi một bóng hình xa xăm ?
Hắn không có dĩ vãng, hắn chưa có ngày mai.
Thực tại, hắn cũng chẳng có gì ! Hắn không có một bằng hữu !
Hắn chỉ là một người, từng sống bên cạnh hắn qua một thời gian.
Người đó là Thúy Bình !
Mà Thúy Bình cũng đã đi rồi !
Hắn đinh ninh Thúy Bình ở quanh quẩn đâu đây chờ hắn.
Cho nên hắn chờ nàng.
Không bao giờ hắn tưởng là nàng bỏ rơi hắn. Nàng không thể thuộc hạng người âm thầm lẫn trốn nhau !
Sở dĩ hắn không mang nàng theo đến Bạch Vân Trang là vì hắn không muốn nàng mạo hiểm.
Hẳn nàng phải biết như vậy chứ !
Nếu nàng không lặng lẽ theo hắn đến Bạch Vân Trang, thì nàng cũng ở tại chỗ cũ mà chờ hắn.
Hắn phải trở lại đó ngay, không nên để nàng bơ vơ cô quạnh giữa đường hoang vắng, chốn lạ lùng.
Dù bơ vơ trong một phút !
Hắn yêu nàng thật rồi ! Yêu mà hận, hận vì nàng là công cụ của Tiêu Biệt Ly ! Mỗi lúc niềm hận sôi lên, hắn dày vò, lạnh nhạt, hất hủi nàng ...
Nhưng ... nàng đi đâu ?
Hắn cứ đi.
Không gặp nàng thì hắn chần chờ ở đó làm gì ? Con đường trước mặt đưa hắn đến một tiểu trấn.
Đèn trong phố lu quá !
Lu đến thê thảm !
Nơi đây làm gì có rượu ngon, rượu lành ? Hắn chưa bao giờ uống rượu ! Bây giờ, hắn muốn uống say.
Hắn không tin là rượu có hiệu năng làm quên mọi việc. Nhưng, hắn lại muốn say !
Trước kia, hắn đinh ninh là thừa khả năng chịu đựng thống khổ.
Bây giờ, hắn phát hiện ra, có những thống khổ vượt mức chịu đựng của con người !
Dù là một con người nhiều nghị lực !
Rượu ở ngôi quán hắn vào, đã đục, lại chứa đựng trong bình thô sơ !
Hắn quyết say, thì rượu gì làm cho say được, hắn cứ uống bất chấp rượu đục, bình
thô.
Từ bên cạnh, một bàn tay vươn ra nắm cánh tay hắn.
Hắn đang nâng chén rượu lên, định nốc cạn.
Chủ nhân bàn tay đó thốt:
- Các hạ không thể uống loại rượu này !
Bàn tay đó, lớn, cứng, khô khan, thinh âm rắn rỏi.
Phó Hồng Tuyết không ngẩng mặt.
Hắn hiểu, bàn tay đó, thinh âm đó, là của ai.
Hắn hỏi:
- Tại sao không uống được ?
Người đó đáp:
- Bởi là loại rượu không xứng với các hạ !
Người đó là Tiết Đại Hán !
Tiết Đại Hán cầm bình rượu to, đặt lên bàn, mở nút có gắn khăn kỹ lưỡng, đoạn rót ra hai chén đầy.
Y không nói gì thêm, bất quá thần sắc của y lộ vẻ bất đồng tình, bất thông cảm.
Rót hai chén rượu, y uống một chén, còn một chén y đẩy sang cho Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết không cự tuyệt.
Hắn chẳng nghĩ gì khác hơn là muốn say !
Rượu, có thứ nào uống ngọt ? Nếu là rượu ngọt, thì không đúng với sở nguyện của
hắn.
ho.
Thật ra, hắn chưa quen rượu lắm, uống cạn chén rượu rồi, hắn cố gượng cho khỏi
Nhưng, mắt lại ràn rụa lệ.
Tiết Đại Hán hỏi: - Trước kia, các hạ không hề uống rượu !
Phó Hồng Tuyết không đáp.
Tiết Đại Hán không hỏi nữa, lại rót cho hắn một chén. Chén thứ hai dễ uống hơn.
Chương trước | Chương sau