Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long

Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 50
5 sao 5 / 5 ( 142 đánh giá )

Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long - Chương 22 - Giết người không chết

↓↓
Diệp Khai thốt :


- Các hạ đừng quên trên đời có loại chó săn, cực kỳ thính mũi. Loại đó là khắc tinh của hồ ly.


Tiêu Biệt Ly chợt cười lạnh:


- Phó Hồng Tuyết dù có chiếc mũi thính như mũi chó săn, hắn cũng chỉ dùng để ngửi son phấn, chứ không đánh hơi gì khác !

bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Diệp Khai chớp mắt:


- Tại sao ?


Tiêu Biệt Ly tiếp:


- Tại vì có Thúy Bình !


Diệp Khai cau mày:


- Chẳng lẽ hắn mang Thúy Bình theo hắn ?


Tiêu Biệt Ly gật đầu.


Diệp Khai lại cau mày:


- Chẳng lẽ có Thúy Bình bên cạnh, rồi hắn không tìm ra Mã Không Quần ?


Tiêu Biệt Ly cười mỉa:


- Các hạ đừng quên, cái thích của nữ nhân, là châu ngọc, chứ không phải là một chiếc áo da chồn !


Đến lượt Diệp Khai tắt lý.


Tiêu Biệt Ly bật cười tiếp:


- Thực ra, hiện tại Phó Hồng Tuyết có tìm được Mã Không Quần hay không, việc đó chẳng quan hệ gì đến tại hạ, mà cũng chẳng quan hệ gì đến các hạ ! Hay có quan hệ gì đến một trong hai chúng ta ?


Diệp Khai trầm ngâm một lúc.


Sau cùng, chàng nhấn từng tiếng:


- Có điểm quan hệ này !


Tiêu Biệt Ly hỏi:


- Như thế nào ?


Diệp Khai vụt quay mình, ngưng ánh mắt nhìn Tiêu Biệt Ly, từ từ hỏi:


- Tại sao các hạ không hỏi tại hạ là ai ?


Tiêu Biệt Ly đáp:


- Tại hạ có hỏi. Mà cũng có nhiều người đã hỏi rồi !


Diệp Khai tiếp:


- Nhưng bây giờ, sao các hạ không lặp lại câu hỏi !


Tiêu Biệt Ly đáp:


- Vì tại hạ biết các hạ mang họ Diệp, tên Khai.


Diệp Khai tiếp:


- Nhưng Diệp Khai là con người như thế nào ?


Tiêu Biệt Ly cười nhẹ:


- Theo tại hạ thấy thì, Diệp Khai là con người thích chen vào việc thiên hạ !


Diệp Khai điểm một nụ cười:


- Lần này, các hạ lầm !


Tiêu Biệt Ly chớp mắt:


- Ạ ?


Diệp Khai tiếp:


- Lần này, không phải là việc thiên hạ !


Tiêu Biệt Ly nhìn chàng:


- Không phải ?


Diệp Khai lắc đầu:


- Không phải !


Một lúc lâu, Tiêu Biệt Ly hỏi:


- Các hạ là ai ?


Diệp Khai cười:


- Thấy chưa ! Thế nào rồi các hạ cũng hỏi mà ! Tại hạ biết lắm !


Tiêu Biệt Ly thở dài:


- Các hạ biết nhiều quá.


Diệp Khai gật đầu:


- Trái lại, các hạ biết ít quá !


Tiêu Biệt Ly cười lạnh.


Diệp Khai hỏi:


- Các hạ không thừa nhận ?


Tiêu Biệt Ly lại cười lạnh.


Diệp Khai vòng quanh bàn, đến cạnh lão, nghiêng mình, thì thầm mấy câu bên tai lão.


Chàng nói, lão nghe, không một ai nghe lọt, dù có kẻ nào khác ở trong nhà, ở gần bên, cách vài thước.


Tiêu Biệt Ly nghe rồi, thần sắc biến đổi.


Thần sắc của một người bị chấn động mạnh, tâm tư rả rời, cơ thể rả rời.


Chốc chốc, lão thở dài.


Một lúc lâu, lão thốt:


- Đích xác, tại hạ biết quá ít ! Tại hạ lầm !


Diệp Khai cũng thở dài:


- Tại hạ đã nói, mỗi cá nhân đều có lầm lạc ! Không ai tránh được điều đó !


Tiêu Biệt Ly gật đầu:


- Hiện tại, tại hạ hiểu ý tứ của các hạ. Tuy có muộn màng, song nghĩ ra cũng còn hơn là vĩnh viễn không biết gì hết !


Lão cúi đầu, nhìn các quân bài trên mặt bàn, nhếch nụ cười khổ, rồi tiếp:


- Tại hạ vốn tưởng, những vật đó cáo tố với tại hạ nhiều việc, ngờ đâu chúng chẳng nói lên cái chi hết !


Lão đưa tay, rờ rẫm, vuốt ve các quân bài.


Bàn tay của lão gầy khô, một bàn tay xương xẩu !


Diệp Khai thốt:


- Vô luận thế nào, chúng cũng bầu bạn với các hạ qua nhiều năm.


Tiêu Biệt Ly đáp:


- Quả thật chúng có giải trừ cho tại hạ phần nào tịch mịch. Nếu không có chúng, thì tại hạ khó mà trải qua những ngày dài ... Cho nên chúng có lừa tại hạ, tại hạ cũng không oán trách chúng !


Diệp Khai gật đầu:


- Tại hạ hiểu !


Tiêu Biệt Ly hỏi:


- Các hạ hiểu ?


Diệp Khai mỉm cười:


- Dù có bị ai đó lừa dối, kể ra cũng chịu hơn là cam với cái tịch mịch vô cùng !


Tiêu Biệt Ly cười thảm:


- Các hạ quả là người hiểu đời ! Cho nên, được bầu bạn với các hạ, được các hạ ở bên cạnh mình mãi mãi, kể ra cũng rất khoan khoái cho một kiếp người.


Diệp Khai cười nhẹ:


- Đa tạ !


Tiêu Biệt Ly tiếp:


- Tại hạ có muốn lưu các hạ lại đây bầu bạn với tại hạ. Nhưng đáng tiếc là tại hạ biết các hạ sẽ cự tuyệt !


Lão cười khổ, thở dài, bất chợt vươn tay ra, chụp cổ tay Diệp Khai.


Động tác cực đẹp.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Con đường tắt

Con đường tắt

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện kinh dị số 1) Mở ra được một nửa

27-06-2016
Khi hạnh phúc đi qua

Khi hạnh phúc đi qua

Khoảng thời gian này của tôi u ám quá, tôi luôn suy nghĩ tiêu cực về mọi vấn đề,

24-06-2016
Sẽ có người cần em

Sẽ có người cần em

Mưa cứ thế rầm rì rả rích, như thể len lỏi sâu vào tận đáy lòng cô. Một nỗi đau

24-06-2016
Tháng Tám còn mãi

Tháng Tám còn mãi

Ban đêm khi đi nằm, nỗi sợ hãi đâm sâu vào tim tôi. Những người tôi yêu cứ thế

24-06-2016
Buồn Làm Sao Buông

Buồn Làm Sao Buông

Bạn có thể đọc những dòng viết dưới đây bằng tất cả sự vị tha của mình - như

22-07-2016 24 chương
Hai cha con và con lừa

Hai cha con và con lừa

Một hôm, hai cha con người xay bột dắt một con lừa vào thành. Trên đường đi, họ

24-06-2016

XtGem Forum catalog