Nóng.
Thái dương nhả lửa xuống cánh đồng bao la, man mác. Không gian dợn sóng, sóng lượn trên đầu cỏ héo xèo.
Mã Phương Linh chừng như không hề biết đến cái nóng đang thiêu đốt quanh nàng. Nàng quất roi liên hồi, giục con Yên Chi Mã chạy cuồng.
Mồ hôi đổ, tung bay ngược lại như sương sa nặng hạt.
bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Nóng bên ngoài xâm nhập, nóng bên trong bốc ra. Nếu nàng không di chuyển, nếu nàng dừng lại thì nhiệt độ trong lẫn ngoài có thể nướng thui cơ thể nàng.
Nàng cần chạy đi, không cần định hướng.
Đến bây giờ nàng mới thức ngộ mình là con người đáng thương nhất trần đời.
Thân phận một tiểu thơ bất khả xâm phạm của Vạn Mã Đường không đảm bảo cho nàng một điểm hạnh phúc nhỏ.
Nàng có nhà, nhà rất to. Song ngôi nhà to đó chẳng có một người hiểu nàng.
Hay không còn một ai hiểu nàng.
Trầm Tam Nương đã đi rồi.
Phụ thân nàng cũng vắng mặt luôn.
Còn bằng hữu ?
Không có ai là bằng hữu của nàng.
Bọn mã sư thì làm gì chen nổi vào hàng bằng hữu của con gái chủ nhân.
Còn Diệp Khai ?
Con người đó đáng chết đi cho rồi.
Nàng phát hiện ra là nàng quá bơ vơ, lạc loài trên cõi đời, không có một điểm tựa cho cả hồn lẫn xác.
Nàng suýt điên lên với phát hiện đó.
Quan Đông Vạn Mã Đường.
Lá cờ năm chữ vẫn như ngày nào tung bay phất phới trên đầu cột cao, màu chữ vẫn đỏ chói như ngày nào.
Hiện tại có một người đang đứng tại đồng cỏ, ngẩng đầu, ngưng ánh mắt nhìn lá
cờ.
Người đó vóc ốm nhưng có vẻ quật cường, phảng phất cô đơn, tịch mịch.
Con người đó như một thân cây chơ vơ giữa cánh đồng mênh mang. Cây quật cường trước gió. Cây tịch mịch vì chung quanh chỉ là cỏ thấp le te.
Nhưng cây có thống khổ vì cừu hận như người đang đứng đó chăng ?
Người đó mang đao.
Mã Phương Linh trông thấy tay y đang đặt vào chuôi đao.
Người lạnh lùng, đao bất tường.
Người đó là Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết không nghe vó ngựa, không hay nàng đến gần.
Hắn cũng không hay luôn nàng dừng ngựa, xuống ngựa, đến sau lưng hắn.
Hắn vẫn giữ tư thế cũ, trơ trơ như tượng gỗ, mắt hướng lên lá cờ.
Gió tung bay cờ phần phật.
Một lút sau, Mã Phương Linh lên tiếng:
- Ta biết là ngươi đang tưởng gì.
Phó Hồng Tuyết nín mặng.
Hắn không nghe. Hắn cự tuyệt nghe bất cứ thứ tiếng động nào.
Mã Phương Linh tiếp:
- Ta biết nhất định là ngươi đang tưởng có một ngày nào đó, ngươi sẽ chặt ngã cột cờ đó.
Phó Hồng Tuyết kềm cứng đôi môi, cự tuyệt nói năng.
Mã Phương Linh cười lạnh, tiếp:
- Vĩnh viễn ngươi không chặt nổi cột cờ đó đâu. Vĩnh viễn.
Phó Hồng Tuyết bóp mạnh chuôi đao, tay nổi gân xanh,
Mã Phương Linh tiếp luôn:
- Cho nên ta khuyên ngươi hãy đi gấp, đi xa thật gấp. Thật xa... càng xa càng hay.
Phó Hồng Tuyết vụt quay đầu lại, trừng mắt nhìn nàng.
Aùnh mắt lạnh lùng muôn thuở, giờ bốc lửa bừng bừng.
Mã Phương Linh nghe nóng.
Hắn tư từ thốt, mỗi tiếng buông ra nặng bằng một tảng đá rơi:
- Ngươi biết không, cái mà ta muốn chặt chẳng phải là cột cờ. Cái đó là đầu của Mã Không Quần.
Mã Phương Linh rùn mình lùi lại hai bước.
Rồi nàng hỏi:
- Tại sao ngươi hận ông ấy đến mức độ đó ?
Phó Hồng Tuyết cười. Nụ cười của hắn giống cái há nanh của dã thú.
Nụ cười đó nói lên cường độ của hận cừu.
Mã Phương Linh lùi thêm một bước nữa. Đoạn nàng cao giọng thốt:
- Vĩnh viễn ngươi không hạ nổi ông ấy. Ngươi kém xa. Oâng ấy vẫn còn kiêu hùng trên mức độ tưởng tượng của ngươi.
Giọng nàng to quá.
Thường thường khi sợ thì người ta cần nói lớn tiếng. Càng sợ nhiều thì nói càng
lớn.
Trái lại, giọng của Phó Hồng Tuyết rất bình tĩnh, trầm ổn đến lạnh lùng.
Hắn chậm rãi thốt:
- Ngươi nên biết là ta nhất định giết lão. Ta có thể giết lão. Lão đã già, quá già. Lão chỉ còn dám đổ lệ chứ không dám đổ máu nữa đâu.
Mã Phương Linh cắn răng, cắn thật mạnh.
Nàng nhún người xuống, khí lực hết, không phẫn nộ nổi.
Bởi nàng quá sợ.
Rồi nàng đứng lên, đứng rồi lại cúi đầu đáp:
- Phải. Oâng ấy đã già, quá già. Oâng ấy chỉ còn là một lão già vô năng lực. Cho nên dù ngươi có giết được ông ta thì ngươi cũng chẳng vinh hạnh gì.
Phó Hồng Tuyết lại nở nụ cười tàn khốc hỏi:
- Có phải là ngươi van cầu ta đừng giết lão ?
Mã Phương Linh thôt1:
- Ta... phải. Ta van cầu ngươi. Bình sinh ta không hề van cầu ai cả...
Phó Hồng Tuyết bỉu môi:
- Ngươi cho rằng ta sẽ đáp ứng ?
Mã Phương Linh tiếp:
- Chỉ cần ngươi đáp ứng, là ta...
Phó Hồng Tuyết hừ lạnh:
- Thì ngươi làm sao ?
Mã Phương Linh chợt đỏ mặt.
Nàng lại cúi đầu, tiếp:
- Ta sẽ để ngươi tùy tiện xử trí. Ngươi muốn ta thì ta đi theo ngươi ngay. Ngươi muốn đưa ta đến nơi nào thì ta cũng sẵn sàng đi đến nơi đó.
Nàng nói luôn một hơi. Nói dứt rồi thì nàng hối hận. Nàng không hiểu so mình lại có thể nói như vậy được.
Nàng muốn dọ xem Phó Hồng Tuyết có còn giữ thái độ như ngày trước chăng. Cái thái độ cuồng nhiệt, cấp thiết đối với nàng.
Nhưng dọ thám như vậy thì nguy quá. Đáng sợ quá.
Cũng may, Phó Hồng Tuyết không cự tuyệt. Hắn chỉ lạnh lùng nhìn nàng.
Nhưng nàng vừa yên tâm thì lại phát sợ lên. Aùnh mắt lạnh lùng của Phó Hồng Tuyết chợt biến đổi thành tàn khốc lẫn khinh ngạo.
Mường tượng qua ánh mắt đó, hắn muốn nói:
- Đêm trước ngươi cự ttuyệt ta thì tại sao hôm nay ngươi lại tìm ta.
Mã Phương Linh cảm thấy con tim trầm xuống như muốn đứt hơi luôn.
Chương trước | Chương sau