XtGem Forum catalog
Biên thành đao thanh - Cổ Long

Biên thành đao thanh - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 36
5 sao 5 / 5 ( 76 đánh giá )

Biên thành đao thanh - Cổ Long - Chương 9 - Tình già

↓↓

Hiện tại đã nửa đêm, là giờ mọi người ngủ ngon, cũng là giờ bọn trộm cướp bắt đầu hoạt động.

bạn đang xem “Biên thành đao thanh - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Trên giấy trắng dán cửa sổ chợt xuất hiện một bóng người, y đứng ngoài song cửa phảng phất đang nghe ngóng xem trong phòng có người hay không, qua một hồi rất lâu, y mới rời khỏi song cửa.


Dưới ánh trăng, bóng người đó vận bộ đồ dạ hành đen đúa, cả đầu cũng bịt kín, chỉ để lộ đôi mắt hữu thần.


Hiện tại đôi mắt đó đang nhìn vào phòng, nguyệt quang lợt lạt lắc rắc trên mặt đất, lắc rắc trên mặt bàn, lại lắc rắc không đến bìa giường bên tường.


Trong mắt hắc y nhân để lộ vẻ mãn ý, phi thân một cái, người đã tiến nhập vào phòng, xoay tay đóng cửa sổ, một bước như tên bắn, người đã đến trước bàn trang điểm.


Y phảng phất rất rành cách bày biện trong đây, giơ tay mở ngăn tủ thứ ba bên trái, thò tay thám thính bên trong, chỉ một lúc sau đã rút ra một vật.


Y cả nhìn cũng không thèm nhìn, đem vật đó nhét vào ngực, đóng ngăn tủ lại, quay người định bỏ đi, nhưng y chợt phát hiện trước song cửa sổ đã có một người đứng đó.


Ánh mắt của người đứng đó rất đen, lại rất lạnh, sắc mặt trắng nhợt, tay cũng trắng nhợt, đao trong tay hắn lại đen sì.


Đen sì như tử vong !


Hắc y nhân còn chưa đến cửa, Phó Hồng Tuyết đã phát giác, trong bóng đêm ẩn ẩn ước ước đã nhìn thấy khóe miệng hắn hé một nụ cười lạnh.


Hắn đêm nay đến phòng Mã Phương Linh là vì đợi chờ khoảnh khắc đó, hồi sáng hắn quăng một cọng tóc bạc trước mặt Bạch Y Linh, hắn tin đêm nay hung thủ nhất định có thể có hành động.


Quả nhiên hắn phán đoán không sai.


Hắc y nhân đối diện hắn chỉ để lộ ánh mắt, Phó Hồng Tuyết nhìn không ra y là ai, duy nhất chỉ có thể xác định một điểm, y là nam.


Hai người chỉ chạm ánh mắt một lần, hắc y nhân lập tức quay mình tìm đường chạy, đợi đến lúc y chạy đến cửa, lại phát hiện Phó Hồng Tuyết đã đứng ở đó.


Nhãn quang lạnh lẽo, đao đen sì.


"Ngươi không nên làm như vậy". Phó Hồng Tuyết lạnh lùng thốt.


- Ta không nên ?


"Ngươi không nên để ta đeo cái tội danh này". Phó Hồng Tuyết nói rất chậm rãi, phảng phất sợ y nghe không rõ.


Hắc y nhân đột nhiên trầm mặc, người của y không động đậy, chỉ thấy tròng mắt của y phát xuất những tia chớp hoang mang, phảng phất đang đắn đo, lại phảng phất đang sợ hãi.


Phó Hồng Tuyết không động đậy, mục trung cũng không lóe chớp, hắn chỉ lạnh lùng nhìn y.


Không biết qua bao lâu sau, hắc y nhân chợt thở dài nhè nhẹ, từ từ rút đằng sau lưng ra một thanh đao.


Một thanh đao khảm đầy châu báu, đẹp đẽ bắt mắt.


Y cẩn thận nhìn thanh đao trong tay, phảng phất như đang nhìn tình nhân của mình, y dùng hữu thủ vuốt ve vỏ đao, dịu giọng:


- Ta mười lăm tuổi bắt đầu luyện đao, năm nay đã năm mươi hai tuổi, tròn tròn ba mươi tám năm rồi. Ta mỗi ngày đều mộng tưởng có thể trở thành thiên hạ đệ nhất khoái đao.


-- Chỉ cần là người giang hồ, ai ai cũng đều từng có thứ mộng tưởng đó.


"Nhưng ta biết mộng tưởng của ta tuyệt đối không thể thực hiện được". Hắc y nhân thốt:


"Bởi vì ta quá thích hưởng thụ".


Một điểm đó có thể nhận biết từ binh khí của y.


Đao chỉ dùng để giết người, tịnh không phải dùng để biểu thị địa vị thân phận của mình.


Một thanh đao khảm đầy châu báu, có lúc không bằng một thanh đao phổ phổ thông thông.


Đao của hắc y nhân châu quang bảo khí.


Đao của Phó Hồng Tuyết đen sì.


Nhưng hai thanh đao đó có một điểm tương đồng.


-- Hai thanh đao đều là đao, là đao giết người.


Hai người có phải cũng đồng dạng có một điểm tương đồng ?


-- Cả hai đều là người, đều là kẻ giết người ?


Trong mắt của hắc y nhân tản mác một tia sáng mộng mơ, nhìn châu báu trên vỏ đao đăm đăm.


"Có một mộng tưởng vô phương thực hiện được, đương nhiên là có mộng tưởng thứ nhì". Thanh âm của hắc y nhân phảng phất đã lạc vào mộng cảnh:


"Chỉ tiếc mộng tưởng thứ nhì của ta cũng vô phương thực hiện được".


"Rảng" một tiếng, thanh âm đao rút ra khỏi vỏ đồng thời vang lên cùng giọng nói của y, trong mắt của y lộ xuất một thứ kích thích thống khổ vô phương hình dung.


Một thứ kích thích thống khổ y vĩnh viễn vô phương quên được.


Y đột nhiên cuồng hống, đột nhiên huy đao.


-- Lúc huy đao là lúc tử vong.


Lúc y bạt đao, Phó Hồng Tuyết không động.


Lúc y huy đao, Phó Hồng Tuyết cũng không động.


Đợi đến lúc đao của y cách yết hầu của Phó Hồng Tuyết chưa tới năm tấc, Phó Hồng Tuyết phảng phất cũng không động, bởi vì y tịnh không nhìn thấy đao quang.


Y phảng phát chỉ nghe thấy một tiếng đao rất nhỏ, rất khan, rất nhu, rất mỹ, lại rất xa vời.


Đợi đến lúc y nghe thấy tiếng đao, trong mắt y đã thất lạc Phó Hồng Tuyết, thất lạt trời, thất lạc đất, thất lạc tất cả.


Đến lúc y thấy lại, y phát hiện mình đã nằm trên vũng máu của mình, Phó Hồng Tuyết đang đứng trước mặt y.


Hắc y nhân chợt phát giác trong ánh mắc lãnh đạm của Phó Hồng Tuyết có một tia đồng tình thống khổ.


Hắn thống khổ cái gì ? Hắn thống khổ mình đã giết người ?


Hắn đồng tình cái gì ? Hắn đồng tình với cái chết của hắc y nhân ?


Hắc y nhân nhìn Phó Hồng Tuyết, chợt cười thốt:


- Nếu quả ngươi không lột khăn trên đầu ta, ta bảo đảm ngươi tuyệt đối đoán không ra ta là ai.


"Ta biết". Phó Hồng Tuyết đáp:


"Ta biết ngươi là ai".


"Ngươi biết ?" Hắc y nhân kinh ngạc:


"Ngươi biết ta là ai ?" Phó Hồng Tuyết không hồi đáp y, chỉ đưa mắt nhìn số nữ trang trong vũng máu.


-- Một đao của Phó Hồng Tuyết không những rạch phá yết hầu của hắc y nhân, đồng thời cũng rạch đứt y phục của y.


-- Vật hắc y nhân hồi nãy lấy nhét trong ngực, là châu bảo hiện tại nằm trong vũng máu.


Huyết dịch đỏ tươi, châu bảo sáng lạn.


Hắc y nhân ngưng chú nhìn châu bảo trong máu tươi, qua một hồi rất lâu mới từ từ nói:


- Ngươi quả nhiên đã biết ta là ai.


Phó Hồng Tuyết không nói gì, tia đồng tình trong mắt càng sâu đậm.


Tả thủ của hắc y nhân run rẩy thò ra, bấu lấy số châu bảo trong vũng máu.


Châu bảo tinh oanh như sao sáng, máu tươi diễm lệ như tường vi, những giọt máu lần theo châu bảo lại nhỏ hòa trong vũng máu.


Hắc y nhân dùng hữu thủ tháo khăn che mặt xuống, sau đó đem châu bảo gói trong khăn, gói cẩn thận, phảng phất muốn đem cái bọc đó làm lễ vật giao cho tình nhân sơ luyến.


Nguyệt quang như sóng mắt tình nhân vuốt ve trên mặt hắc y nhân.


Người vĩnh viễn vô phương thực hiện mộng tưởng thứ hai đó, không ngờ lại là Lạc Lạc Sơn.


Lạc Lạc Sơn đem gói châu bảo từ từ giơ lên:


- Mộng tưởng của ta vô phương thực hiện, ngươi có thể giao cái gói này cho nàng không ?


- Được.


Phó Hồng Tuyết tiếp nhận gói châu bảo, dùng giọng nói khẳng định đáp lời:


- Ta nhất định giao trước mặt nàng.


- Đa tạ.


Đó là câu nói cuối cùng trong đời Lạc Lạc Sơn.


Nhìn Lạc Lạc Sơn chết hư thoát, nỗi thống khổ trong mắt Phó Hồng Tuyết càng nồng đậm hơn.


-- Lạc Lạc Sơn đến phòng của Mã Phương Linh tịnh không phải vì y là hung thủ giết nàng, không phải muốn đến để hủy diệt chứng cứ.


-- Lão đến đó, chỉ bất quá vì muốn lấy những thứ nữ trang đó.


-- Đem tặng cho một nữ nhân vừa mỹ lệ vừa trẻ trung, một nữ nhân lão nghĩ nàng có thể thích lão.


Phó Hồng Tuyết nhìn Lạc Lạc Sơn, trong tai lại vang lên một câu nói của Bạch Y Linh đêm qua:


"Người trẻ tuổi tuy tuấn tú, nhưng kinh tế không ổn định !" Vì câu nói đó !


Lạc Lạc Sơn không ngờ đã nghĩ "thần ái tình" giáng lâm trên người lão, không ngờ nghĩ tới đến đây trộm châu bảo tặng cho Bạch Y Linh.


Việc làm này có lẽ nào là biểu hiện yêu thương ? Phó Hồng Tuyết không khỏi thở dài.


Nếu quả có người nói, ái tình chân chính chỉ có một lần, không có lần thứ hai, lời người đó nói cho dù là danh ngôn, cũng không phải là chân lý.


Bởi vì ái tình có thể biến chất, biến thành tình bằng hữu, biến thành tình thân ruột thịt, biến thành tình lệ thuộc ỷ lại, thậm chí biến thành cừu hận.


-- Ái và hận vốn chỉ là một ý niệm.


Có thể biến đổi, có thể quên lãng.


Đợi đến lúc ái tình thứ nhất phai mờ dần, thông thường có thể có lần thứ hai, lần thứ hai thông thường cũng có thể biến thành đồng dạng chân thật như lần thứ nhất, đồng dạng thâm sâu, đồng dạng điềm mật, đồng dạng thống khổ.


Ái tình càng không phân biệt trẻ già.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Lỡ hẹn với biển

Lỡ hẹn với biển

Phải, ai cũng phải lớn lên, ai cũng phải khác đi... *** 1. Năm tôi 7 tuổi, cha mẹ tôi

24-06-2016
Vì ta yêu nhau

Vì ta yêu nhau

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập truyện ngắn "Ai cũng có một chuyện tình

28-06-2016
Cúc áo của mẹ

Cúc áo của mẹ

Buổi trưa về đến nhà, trước mặt khách đến thăm, cậu cắt nát vụn chiếc áo mới

30-06-2016
Nhiều năm về sau

Nhiều năm về sau

Phần hai của "Bình thường à, chúc cậu may mắn!" Thời gian cuốn nhanh như nước chảy

24-06-2016