Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Biên thành đao thanh - Cổ Long

Biên thành đao thanh - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 36
5 sao 5 / 5 ( 78 đánh giá )

Biên thành đao thanh - Cổ Long - Chương 8 - Chàng muốn phục rượu nàng

↓↓

"Trấn áp ?" Diệp Khai lại hỏi:

bạn đang xem “Biên thành đao thanh - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


"Không phải giết chết ?" "Thiên Niên Ác Linh giết không chết, nó chỉ bị cái chén phép giam giữ". Tô Minh Minh đáp:


"Thần Tiên Sứ Giả nói với người ở đây, cái gò đất này tuyệt không thể đào bới, nếu không có thể giúp cho Thiên Niên Ác Linh trốn thoát".


"Vậy Thiên Niên Ác Linh đó cho tới nay vẫn còn bị giam trong cái gò đất này ?" Diệp Khai nhìn cái gò đất nho nhỏ bình bình phàm phàm:


"Nó đã bị giam bao nhiêu năm ? Một trăm năm ?" "Bốn trăm năm mươi sáu năm". Tô Minh Minh đáp:


"Nó đã bị giam ở đây bốn trăm năm mươi sáu năm".


"Bốn trăm năm mươi sáu năm ?" Diệp Khai kinh ngạc:


"Nàng làm sao mà nhớ rõ vậy ?" "Tôi có tính qua". Tô Minh Minh chợt cười đáp:


"Tổ phụ của tôi lúc tôi còn nhỏ có kể cho tôi nghe, Thiên Niên Ác Linh bị bắt vào năm sao chổi xuất hiện cách đây sáu lần".


"Sao chổi xuất hiện cách đây sáu lần ?" "Năm nay là lần thứ bảy". Tô Minh Minh đáp:


"Mỗi bảy mươi sáu năm lại xuất hiện một lần, cách đây sáu lần là bốn trăm năm mươi sáu năm rồi".


"Sáu lần trước ? Sao chổi ?" Diệp Khai trầm tư, qua một hồi rất lâu lại hỏi:


"Vậy nàng có biết lúc Thiên Niên Ác Linh xuất hiện cho tới lúc bị Thần Tiên Sứ Giả trấn áp là bao nhiêu năm không ? Năm nó xuất hiện có phải cũng là năm sao chổi xuất hiện không ?" "Không biết". Tô Minh Minh đáp:


"Chỉ biết năm Thiên Niên Ác Linh xuất hiện, trên trời có dị tượng".


- Dị tượng ?


Dị tượng kiểu nào ? Có phải cũng là dị tượng sao chổi quét qua bầu trời ? Diệp Khai nhớ mang máng người đời xưa gọi sao chổi là "tảo bả tinh", bởi vì nó không những có một cái đuôi rất dài như cây chổi, hơn nữa mỗi lần nó xuất hiện đều mang đến bất hạnh.


Năm nay nó lại mang đến nỗi bất hạnh gì ? Người chết sống lại ? Truyền thuyết cổ xưa, ác linh cổ xưa ?


Gò đất đó có thật sự có một ác linh cổ lão không ? Nó thật sự còn sống sao ?


Ánh mặt trời diễm lệ xuyên qua tàng cây, chiếu rọi bóng lá cây rung rinh trên gò đất.


Đối diện một cái gò đất phổ phổ thông thông như vậy, Diệp Khai thật sự khó tin được truyền thuyết của nó.


Trên thế gian nếu quả thật sự có thứ Thiên Niên Ác Linh đó tồn tại, người trên giang hồ hà tất phải khổ luyện võ công làm gì ? Hà tất phải tranh cường đoạt lợi làm gì ?


Võ công của mình có cao tới đâu cũng dùng được gì chứ ? Thế lực của mình có lớn tới cỡ nào cũng có thể làm gì được chứ ? Cũng không qua được ma chưởng của Thiên Niên Ác Linh.


Truyền thuyết quỷ bí như vậy, thần thoại quái dị như vậy, Diệp Khai không biết có nên tin ? Hay không tin ? Chàng không khỏi mê hoặc.


Đôi mắt tịch mịch như oán phụ của Tô Minh Minh ngưng thị nhìn Diệp Khai:


- Chàng đang hoài nghi những truyền thuyết đó ?


"Không phải hoài nghi, ta đơn giản khó có thể tin được". Diệp Khai cười khổ:


"Đó vốn chỉ là truyền thuyết cổ xưa mỹ lệ, không ai tận mắt chứng kiến, có ai có thể tin nó là thật ? Hay là giả ?" Tô Minh Minh chợt lộ xuất một nụ cười thần bí:


- Là thật hay là giả ? Sự thật nằm trong gò đất này, bọn ta sao không đào lên xem sao ?


- Đào lên ?


Tô Minh Minh gật gật đầu.


Diệp Khai chuyển mục quang liếc gò đất thêm lần nữa, trầm tư một hồi lâu mới mở miệng:


- Đó xem ra là biện pháp duy nhất để giải khai sự mê hoặc.


Chàng ngẩng đầu nhìn Tô Minh Minh, nói tiếp:


- Nàng không sợ bên trong thật sự có Thiên Niên Ác Linh ?


"Không cần biết có cái gì", Tô Minh Minh chợt hiển lộ thần tình cuồng nhiệt:


"Từ nhỏ tôi đã mong đợi có ngày hôm nay".


"Lấy gì đào ?" Diệp Khai cười cười:


"Dùng hai tay ?" Dùng hai tay cũng có thể đào, nhưng quá phí thời gian, cũng may Tô Minh Minh đang mang theo công cụ, nàng vác ra đằng sau gốc cây hai cây cuốc.


Diệp Khai không ngờ nàng lại mang đến hai công cụ, không khỏi cười khổ:


- Xem ra nàng đã sớm chuẩn bị trước, nàng đã sớm tính là ta sẽ giúp nàng đào.


Tô Minh Minh không hồi đáp, nàng chỉ cười nhè nhẹ, đưa một cây cuốc cho Diệp Khai, hai người vác cuốc triển khai hành động.


Bóng cây đung đưa, cuốc bổ lên xuống, mồ hôi từng giọt thấm đượm trên trán, rớt thấm đất đai vốn đã ẩm ướt từ trước.


Càng đào bới, vẻ cuồng nhiệt trên mặt Tô Minh Minh càng minh hiển. Nhãn thần tịch mịch ai oán đan dệt lẫn những tia sáng hưng phấn, tản phát một thứ kích thích không tên tuổi, càng làm tăng thêm mỵ lực của nàng.


Nàng đào còn hăng hái hơn cả Diệp Khai, xem ra truyền thuyết cổ lão đó đã mọc rể trong tâm nàng, nàng đối với việc giải khai bí mật ngàn năm này còn vội vả hơn cả Diệp Khai.


Diệp Khai đương nhiên cũng muốn biết bí mật của cá gò đất này, nhưng mục đích không giống nàng, nếu quả chiếu theo Phó Hồng Tuyết mà nói, cái gò đất này có thể bắn ra một thứ tia sáng biến thành người, vậy thì trong cái gò đất này nhất định có giải thích hợp lý, hoặc có trang trí hợp lý.


Diệp Khai muốn biết là một điểm đó, nhung gần đây chuyện chàng đụng phải, mỗi một chuyện làm sao có thể dùng hai chữ "hợp lý" để giải thích được ? Một cái gò đất tùy tùy tiện tiện, đi đâu cũng có thể thấy, thật sự tàng ẩn Thiên Niên Ác Linh sao ?


Thật sự bắn ra những tia sáng biến thành người sao ? Ngày đã quá giữa trưa, gió càng ì ầm.


Tiếng gió gào hú, gió thổi thân thể như đao chém.


Gò đất rất mau chóng bị xới thành bình địa, để lộ một bản đá xanh.


"Xem ra Thiên Niên Ác Linh đó bị đè thành một bản đá xanh". Diệp Khai nhìn bản đá cười nói.


"Không phải bị đè thành bản đá xanh, mà là bị đè dưới bản đá đó". Tô Minh Minh cũng cười nói.


Quỳ trước bản đá xanh, Diệp Khai và Tô Minh Minh không khỏi liếc nhìn nó một cái.


Nếu quả thật sự có Thiên Niên Ác Linh, bản đá xanh đó là chìa khóa nhốt nó, tuy vội vàng muốn biết bí mật thiên niên đó, nhưng chân chính đến lúc khẩn yếu quan đầu, hai người cũng không tránh khỏi do dự một chút.


Vừa nhìn thấy ánh mắt bừng cháy của Tô Minh Minh, Diệp Khai nhẹ nhàng thốt:


"Nâng lên !" Gồng chân rùn hông, song thủ tích tụ khí lực toàn thân, dùng hết sức nhấc một cái, "cạch cạch", bản đá xanh vẫn còn nặng cực kỳ.


Mặt mày Tô Minh Minh đã vì dùng hết sức mà đỏ hồng. Cũng may Diệp Khai vẫn còn lực khí, gia tăng nội lực thêm chút nữa, sau đó mới nghe một tiếng "cách", bản đá xanh đã đẩy về một bên.


Không có khói trắng, không có tia sáng, cũng không có âm thanh lạ lẫm gì, chỉ có một mùi hôi xộc vào mũi.


Tô Minh Minh che mũi thoái lui hai bước:


- Hôi quá !


Diệp Khai tuy không che mũi thoái lui, mũi lại cũng nhíu lại, chàng giơ tay quạt quạt trước mặt mình, sau đó định nhãn nhìn xuống dưới động, chàng đã bắt đầu nhíu mày.


Tô Minh Minh nhìn thấy chàng nhíu mày, cũng cố quên mùi hôi, lập tức bước tới nhìn xuống, không khỏi thoát miệng thốt:


- Không có gì hết !


Bản đá xanh vừa hé, bên dưới không có gì hết, chỉ có một đường động sâu dài, trong động trong động cả một con kiến cũng không thấy, nói gì tới Thiên Niên Ác Linh.


"Sao lại có thể thế được ?" Tô Minh Minh tròn xoe mắt, vẻ nhiệt tình trong mắt đã dần dần tan biến.


"Có lẽ Thiên Niên Ác Linh chịu không được tịch mịch, đã sớm trốn thoát". Diệp Khai lại cười một tiếng.


"Phí bao nhiêu khí lực, kết quả cái gì cũng không thấy". Tô Minh Minh thất vọng thốt.


- Tuy cái gì cũng không thấy, lại đã có thể ăn.


"Có thể ăn ?" Tô Minh Minh ngây người:


"Ăn cái gì ?" - Ăn cơm !


Đồ ăn còn chưa bưng ra, Tô Minh Minh ngó quán cơm một cái, sau đó lại hỏi Diệp Khai:


- Tại sao lại không đến chỗ anh rể tôi mà ăn ? Trong Tương Tụ Lâu cái gì cũng có, tại sao lại không đến đó ăn ?


"Nếu quả Tiêu tiên sinh anh rể của nàng thấy ta và nàng cùng đi, bảo đảm y nhất định nói với nàng ta là một tên háo sắc, đó là cái phiền thứ hai, còn muốn nghe cái phiền thứ hai không ?" - Có cái phiền thứ hai sao ?


"Ở đây có thể tránh gặp người quen". Diệp Khai cười đáp:


"Bởi vì ta muốn phục rượu nàng".


"Phục rượu tôi ?" Trên mặt Tô Minh Minh hiển lộ biểu tình kinh ngạc, cả đứa trẻ ba tuổi đều có thể nhìn thấy là giả bộ:


"Tại sao lại muốn phục rượu tôi ?" "Con trai muốn phục rượu con gái, thông thường đều có cả trăm thứ lý do". Diệp Khai đáp:


"Ta dám bảo đảm với nàng, cả trăm lý dó đó tuyệt đối không hay bằng một lý do của ta".


- Lý do của chàng là gì ?


"Đến lúc đó nàng sẽ biết". Diệp Khai cười thần bí.


Tô Minh Minh lại muốn hỏi, lúc đó tiểu nhị đang bưng ra rượu thịt bày trên bàn, cho nên nàng chỉ còn nước ngậm miệng, đợi đến lúc tiểu nhị bỏ đi rồi, nàng nói vội:


- Chàng không nói, tôi không uống.


- Nếu quả nàng muốn biết, chỉ còn một biện pháp.


- Biện pháp gì ?


"Uống trước đã". Diệp Khai cười đáp:


"Chỉ có trước hết uống rượu, nàng mới có thể biết lý do của ta là gì ?" Rượu đã rót, chén đã trong tay, người đã cạn chén.


Người còn chưa say, rượu đã gần hết.


Bọn họ đã uống quá một canh giờ, lại không say chút nào, đặc biệt là Tô Minh Minh, nàng càng uống, nỗi tịch mịch trong mắt lại càng nồng đậm, nồng đậm đến mức phảng phất như nước sâu trăm trượng.


Vừa uống cạn chén thứ nhất, Diệp Khai đã biết hôm nay muốn phục rượu Tô Minh Minh là chuyện không thể được, nếu quả giữ cho mình không bị say là may mắn cho chàng lắm rồi.


Uống một chén rượu, ăn một miếng đồ ăn, đó là phương thức uống rượu của Tô Minh Minh, qua một canh giờ, ít ra cũng đã uống ba chục chén hơn.


Ba chục chén rượu, ba chục miếng đồ ăn, Diệp Khai quả thật hoài nghi bao nhiêu rượu thịt đó lại có thể chui hết vào bụng Tô Minh Minh, nhìn nàng mảnh mai, sức ăn không ngờ lại mạnh như vậy.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Chia tay

Chia tay

Cô nhìn vào mắt anh. Mông lung quá. Xa xôi quá. Cô thấy một vật sáng trong đôi mắt ấy

01-07-2016
Sống Như Tiểu Cường

Sống Như Tiểu Cường

Tiểu Cường là một chàng trai sống đầy bản năng, với cái xấu có sẵn trong máu: Để

23-07-2016 44 chương
Điều có thể

Điều có thể

Ai bảo cứ xấu là không được phép thích người khác? *** 1. "Bi kịch" Mùa đông.

27-06-2016
Ấm đỏ

Ấm đỏ

- Tụi mình chơi trò giả vờ đi! - Như hai còn đười ươi? – Một bên mắt cô nhướn

27-06-2016
Cổ Cồn Trắng

Cổ Cồn Trắng

Đây là cuốn tiểu thuyết điều tra hình sự viết về chiến công của những người

20-07-2016 20 chương
Con cá chiên xù

Con cá chiên xù

Tối hôm đó, nửa đêm chồng dựng vợ dậy mặc cho vợ đang ngủ rất ngon chỉ để nói

26-06-2016
Vĩnh biệt Dạ Thủy

Vĩnh biệt Dạ Thủy

Tôi luôn đứng nhìn em từ phía sau, nhìn em đi cùng bạn trai của em, nhìn em cười bên anh

23-06-2016