Old school Swatch Watches
Biên thành đao thanh - Cổ Long

Biên thành đao thanh - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 36
5 sao 5 / 5 ( 78 đánh giá )

Biên thành đao thanh - Cổ Long - Chương 6 - Gặp lại Thúy Bình

↓↓
Ta là Bạch Y Linh".


Nghe câu đó, Phó Hồng Tuyết chỉ còn nước thở dài, hắn ngoại trừ thở dài ra, còn có thể làm gì ?


Bạch Thiên Vũ rõ ràng không có con gái, cô nhi duy nhất của Bạch Thiên Vũ, vốn chừng như là Phó Hồng Tuyết, nhưng đến sau lại biến thành Diệp Khai.


Vì chuyện đó, Phó Hồng Tuyết thống khổ tới năm sáu năm, sau đó mới dần dần giảm bớt bi thống.

bạn đang xem “Biên thành đao thanh - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Không cần biết là sao, có một điểm Phó Hồng Tuyết tuyệt đối tin tưởng, cũng biết chắc, Bạch Thiên Vũ Bạch lão tiền bối tuyệt đối không có con gái, đứa con trai độc nhất của lão là Diệp Khai.


Đêm hôm qua Mã Không Quần đột nhiên tuyên bố muốn tìm kiếm trượng phu cho đứa con gái duy nhất của Bạch Thiên Vũ, chuyện đó Phó Hồng Tuyết tin Diệp Khai có trình độ hơn hắn, nhất định lợi hại hơn hắn.


Phó Hồng Tuyết cũng tin Diệp Khai nhất định cũng nhẫn nhịn trong tâm như hắn để xem lần này Mã Không Quần bày trò gì ? Cho nên lúc nghe người đáng lẽ là Mã Phương Linh lại xưng mình là Bạch Y Linh, Phó Hồng Tuyết liền dằn nén vẻ kinh ngạc, sau đó hỏi nàng:


- Ngươi là Bạch Y Linh ? Có ai nói ngươi rất giống Mã Phương Linh không ?


"Nào chỉ nói giống, có người nói bọn ta là song sinh". Bạch Y Linh cười tươi:


"Ta nghĩ hồi nãy khi ngươi thấy ta, nhất định giật mình tưởng gặp quỷ phải không ?" - Quỷ lại đẹp như ngươi được sao ?


Câu nói đó là cách thức tiêu chuẩn của Diệp Khai, Phó Hồng Tuyết không ngờ cũng có thể nói ra, hơn nữa nói mà mặt không đỏ, tai không tía.


Một khi là nữ nhân, nhất định đều thích nghe người ta khen mình đẹp -- đại khái đó có phải là một trong những nhược điểm của nữ nhân ?


Trên mặt Bạch Y Linh tuy không có biểu hiện gì, trong tâm đã bắt đầu "ngọt", nàng dùng một nụ cười rất lợt lạt đáp tạ câu tâng bốc của Phó Hồng Tuyết.


"Mã Phương Linh thật bị ngươi giết sao ?" Bạch Y Linh chú thị nhìn hắn.


"Ngươi nghĩ sao ?" Phó Hồng Tuyết hỏi.


"Ngươi đích xác rất giống kẻ giết người". Bạch Y Linh đáp:


"Nhưng ta lại có cảm giác Mã Phương Linh không phải là ngươi giết".


"Mã Không Quần nếu quả có cảm giác như ngươi, thế giới đã thái bình". Phó Hồng Tuyết hững hờ thốt.


"Người không phải bị ngươi giết, ngươi vì sao lại muốn thừa nhận ?" Bạch Y Linh hỏi.


- Ai nói ta thừa nhận ?


- Vậy ngươi tại sao lại không phủ nhận ?


- Hữu dụng sao ?


"Ít ra ngươi nên thử một lần". Bạch Y Linh đáp:


"Ta tin tam thúc không phải người không nói lý lẽ".


"Không có chứng cứ có thể chứng minh người không phải bị ta giết". Phó Hồng Tuyết chợt nhớ đến Mộ Dung Minh Châu bị giết, nghĩ thầm:


"Cũng như không có chứng cứ có thể chứng minh người là ngươi giết".


Gió vương quyện mái tóc mượt mà của nàng, phảng phất như đuôi cá vàng quẫy động trong nước.


Phó Hồng Tuyết ngẫm nghĩ, chợt hỏi nàng:


- Ngươi có thể dẫn ta đến phòng Mã Phương Linh không ?


- Làm gì ?


"Ta muốn tìm xem có chút manh mối gì không ?" Phó Hồng Tuyết đáp.


"Được". Bạch Y Linh mỉm cười:


"Nhưng ngươi phải theo kịp ta mới được".


Song cước của nàng thúc vào bụng ngựa một cái, giật cương một lượt, há miệng hét nhẹ một tiếng, bạch mã lập tức phóng chân tung vó.


Vọng theo bóng người đỏ như lửa, Phó Hồng Tuyết chầm chậm cúi đầu, nhìn chân phải của mình, trong mắt dạt dào một nỗi niềm bất lực.


Màu phấn hồng.


Tất cả trang sức đều có màu phấn hồng, cả màn cửa sổ cũng màu phấn hồng.


Đây là lần đầu tiên Phó Hồng Tuyết bước vào khuê phòng của nữ nhân, khi hắn đến, Bạch Y Linh đã ở trong phòng đợi hắn.


Hắn vốn có thể đến trước nàng, nhưng hắn lại tình nguyện chầm chậm bước đi, không biết là vì Bạch Y Linh ? Hay là muốn hành hạ song cước của mình ?


Trong phòng thoang thoảng một hương thơm thân thể xử nữ, vốn là đã có từ trước ?


Hay phiêu xuất từ trên mình Bạch Y Linh ? Phó Hồng Tuyết không dám nghĩ về vấn đề đó, hắn đang ngưng thần kỹ càng quan sát mọi thứ trong phòng.


Một tấm gương đồng bóng loáng treo phía trên một cái bàn đặt hộp đựng son phấn, son phấn vứt bừa bãi trên mặt bàn. Trên bàn còn có một cắm một đóa kim tiền lan chớm nở màu phấn hồng.


Trên giường mền gối sắp xếp ngay ngắn, hiển nhiên phòng này đã có người dọn dẹp, vậy Phó Hồng Tuyết còn muốn tìm manh mối gì nữa ? Không phải đã bị che giấu hết sao ?


Bạch Y Linh ngồi ở bìa giường, nhìn Phó Hồng Tuyết một cách hứng thú.


"Ta không biết ngươi muốn tìm manh mối gì, nhưng ta biết, nếu quả có bằng chứng, cũng đã sớm bị người ta đem đi". Bạch Y Linh hỏi:


"Ngươi nói phán đoán của ta có đúng không ?" "Trăm thứ cuối cùng cũng sót lại một". Phó Hồng Tuyết hững hờ đáp lời nàng:


"Người chết đều có thể nói, hà huống là hiện trường vụ án".


- Ngươi làm sao biết đây là hiện trường vụ án ?


"Ngươi nhìn thử nền đá xanh ở đây, đặc biệt sáng loáng, hiển nhiên mới tẩy chùi không lâu". Phó Hồng Tuyết chỉ lên sàn:


"Phòng khác không chùi, tại sao chỉ chùi sàn phòng này ?" - Bởi vì có vết máu ?


- Phải.


Phó Hồng Tuyết cúi người, thò tay mò mẫm trên nền đá xanh, chợt phát hiện giữa đường nối của hai phiến đá có một cọng tóc bạc, hắn cầm lên, mặt lộ vẻ hoài nghi.


"Mã Phương Linh năm nay đại khái chừng hai mươi hai tuổi ?" Phó Hồng Tuyết hỏi.


"Hai mươi tròn". Bạch Y Linh đáp:


"Ngươi sao lại hỏi như vậy ?" "Nam nhân hai mươi tuổi có thể có tóc bạc, nhưng nữ nhân hai mươi tuổi ..." Phó Hồng Tuyết lắc lắc đầu nhìn cọng tóc bạc.


Bạch Y Linh đương nhiên cũng nhìn thấy cọng tóc bạc mà Phó Hồng Tuyết lượm lên:


- Ngươi nghĩ cọng tóc bạc đó là từ trên đầu hung thủ rơi xuống ?


- Có thể là vậy, cũng có thể là không phải.


Phó Hồng Tuyết cười cười, đứng dậy quay mình đi ra, Bạch Y Linh ngây người hỏi:


- Tìm mau vậy sao ?


"Chính như ngươi nói, có lẽ đều bị người ta lấy đi hết rồi". Phó Hồng Tuyết điềm đạm đáp:


"Xem ra cọng tóc đó là manh mối duy nhất".


Hắn nói xong đã đi liền, Bạch Y Linh vọng nhìn sau lưng hắn, trầm tư.


Vạn Mã Đường tựa hồ chìm đắm trong tĩnh lặng, xem ra chuyện Mộ Dung Minh Châu chết trong phòng Phó Hồng Tuyết, vẫn không có ai phát giác, nếu quả để bọn họ biết, nhất định lại đã nghĩ là hắn giết.


-- Trên thế gian đích xác có rất nhiều chuyện giống như vậy, một khi người ta nghĩ mình làm sai một chuyện, tới những chuyện sau này, cho dù mình có làm đúng, bọn họ cũng nhận định mình sai, mình cho dù có một trăm cái miệng cũng khó biện giải.


Bóng người mà Mộ Dung Minh Châu là ai ? Gã đã biết hung thủ không phải là Phó Hồng Tuyết, tại sao hồi sáng sớm không nói ra ? Có phải lúc đó hung thủ cũng có mặt ở nơi tiếp tân ? Mộ Dung Minh Châu chết, hiển nhiên là hung thủ sợ gã tiết lộ bí mật nên diệt khẩu, hung thủ vì sao không giết gã đêm hôm qua ? Sao phải đợi đến sau ngọ ? Lúc hung thủ tiến nhập vào phòng Mã Phương Linh, tịnh không làm cho nàng kêu cứu, hiển nhiên hung thủ là người nàng quen, có thể buổi gặp mặt đêm hôm qua đã sớm hẹn từ trước.


Nếu quả đã có ước hẹn, hung thủ sao lại phải giết nàng ? Vì lý do gì mà giết nàng ?


Phòng Mã Phương Linh và phòng Phó Hồng Tuyết không xa lắm, nhưng Phó Hồng Tuyết vì đang bần thần suy nghĩ nên cước bộ rất chậm.


Nhờ đi chậm, hắn mới có thể nghe thấy tiếng bước chân khác, tiếng bước chân đó đi từ hành lang bên trái của nơi tiếp tân.


Tiếng bước chân tuy nhẹ, lại ngắn, thông thường chỉ có nữ tử mới có thể có lối đi đó.


Vừa nghĩ đến đó, Phó Hồng Tuyết đã ngửi được một làn u hương thoang thoảng, dịu vợi như hoa sen.


Hương vị quen thuộc làm sao !


Vẩn vơ theo làn u hương là một tiếng thở dài ai oán.


Tiếng thở dài lại đã khơi sống một góc nội tâm của Phó Hồng Tuyết đã từ lâu bị chôn giấu.


Thanh âm đó ... có thể nào là nàng không ? Trên mặt Phó Hồng Tuyết không biết vì nghi hoặc mà ửng hồng ? Hay là con tim chàng đã rung động ?


Trên mặt giấy cửa sổ mỏng manh, từ từ xuất hiện một bóng người thon thả, bóng người đó nhẹ nhàng thì thào một tiếng:


- Tiểu Phó.


Xa vời làm sao ! Lại gần gũi làm sao ! Hư ảo làm sao ! Lại chân thật làm sao !


Đã bao lâu rồi ? Đại khái đã trăm ngàn năm ?


Hồi ức trở lại trước mắt Phó Hồng Tuyết, như đao rút khỏi vỏ bay về mười năm trước.


Cũng Biên Thành này, lúc đó Phó Hồng Tuyết mới mười tám tuổi, mang thanh đao nhuộm lời nguyền và mười tám năm hận oán đến đây.


Đêm đó, trong đêm đó ... sau khi về phòng, Phó Hồng Tuyết không thắp đèn nằm trên giường, hắn từ nhỏ đã hoàn toàn quen với bóng tối.


Trong bóng tối chợt có một bàn tay choàng qua, nắm lấy tay hắn.


Đó là một bàn tay mềm mại, mịm màng, ấm áp.


Phó Hồng Tuyết lẳng lặng nằm đó, để cho bàn tay đó nắm bàn tay hắn -- nắm bàn tay không cầm đao của hắn.


Sau đó trong hắc ám mới vọng lên thanh âm một người, thanh âm mộng ảo, thì thào vào tai hắn:


- Tiểu Phó, ta đã đợi rất lâu.


Thanh âm đó ôn nhu, điềm mỹ, trẻ trung.


Đó là thanh âm thiếu nữ.


"Ngươi đích xác đợi đã lâu ?" Phó Hồng Tuyết lạnh lùng hỏi.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Gió tháng 6

Gió tháng 6

Đôi khi tôi biết Gió có rất nhiều điều muốn nói với tôi nhưng rồi lại im lặng,

24-06-2016
Tường vi thổn thức

Tường vi thổn thức

Mẹ bảo: nuôi để làm thịt, nên thích lúc nào là làm thịt gà lúc đấy. Anh Lâm nhà

30-06-2016
Cách dạy con kì lạ

Cách dạy con kì lạ

Cậu bé vì quá thích cuốn sách trong hiệu sách nên đã lấy trộm và bị ông chủ bắt

23-06-2016
Một lời cảm ơn

Một lời cảm ơn

Lúc đó, nếu tôi có thể thì tôi đã mua cả tiệm ăn cho nó.Trước khi tôi nói được

30-06-2016
Điều giản dị

Điều giản dị

Hơn 10 giờ đêm, anh mệt mỏi bước lên được căn hộ tầng 10 của mình. Chợt sững

01-07-2016