Đêm đó Liên Nhất Phương và bốn mươi chín vị huynh đệ kết nghĩa của lão đang ngồi đối ẩm, đột nhiên phát giác hơn bốn trăm vị huynh đệ kia tròng mắt đỏ ngầu, miệng sùi bọt mép, hươi đao đâm chém, thần tình mỗi một người đều giống như dã thú phát cuồng xông tới.
bạn đang xem “Biên thành đao thanh - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
-- Trận chiến đó từ lúc nửa đêm đánh cho đến bình minh, máu chảy ngập đất, tụ lại thành suối.
-- Bọn Liên Nhất Phương một đằng giết người, một đằng rơi nước mắt, có ai có thể đang tâm giết đám huynh đệ đồng cam cộng khổ với mình ? Nhưng bọn họ đã không còn đường lựa chọn, không giết bọn chúng, giang hồ tất vì bọn chúng mà gặp tai kiếp.
-- Theo người đi lượm xác nói lại, trên người Liên Nhất Phương trên dưới tổng cộng có hơn ba trăm vết thương.
Khi trời sáng, bầu trời bu đầy ruồi nhặng, đứng từ triền núi nhìn xuống chân núi, chỉ thấy một màu đỏ thẳm, từ chân núi lên đến đỉnh núi phủ đầy thi thể, không gian tràn ngập mùi hôi xác chết sình thối.
Tô Minh Minh không khỏi giơ tay bịt mũi, phảng phất mũi nàng đang ngửi được mùi xác chết năm đó.
Diệp Khai tuy không có bộ dạng như vậy, nhưng trong tâm chàng hiểu rõ, chỉ cần nghe tiếp chuyện đó, bảo đảm sẽ ói mửa đầy đất, cũng may Tiêu Biệt Ly không còn kể nữa.
Y uống thêm một chén, thở dài một hơi, mới từ từ hỏi:
- Ngươi có biết trận chiến Thái Bình Sơn lần đó, là chuyện bao nhiêu năm trước không ?
- Bảy mươi sáu năm ?
"Bảy mươi sáu năm". Tiêu Biệt Ly thốt:
"Chính xác là bảy mươi sáu năm ba tháng bảy ngày".
Ánh mắt Diệp Khai phát sáng:
"Năm đó cũng là năm sao chổi xuất hiện ?" "Phải". Tiêu Biệt Ly đáp:
"Đêm đó sao chổi chính là đã xuất hiện trên Thái Bình Sơn".
"Ý của ngươi là, đám hảo hán Thái Bình Sơn trong một đêm phát cuồng lại chịu ảnh hưởng của sao chổi đó ?" Diệp Khai hỏi Tiêu Biệt Ly.
"Là sao chổi ảnh hưởng đến lực lượng thần bí đó, lực lượng thần bí đó đã thao tác đám hảo hán Thái Bình Sơn". Tiêu Biệt Ly uống một ngụm rượu, chú thị nhìn Diệp Khai.
Diệp Khai vừa ngẫm nghĩ, vừa rót rượu, chàng chưa từng tin tưởng luận lý quỷ thần, lại tin trong u minh có một lực lượng thần bí, nhưng muốn chàng tin lực lượng thần bí đó có thể đạt đến trình độ mà Tiêu Biệt Ly kể, chàng lại rất hoài nghi.
Hơn nữa lực lượng đó và ngôi sao chổi mỗi bảy mươi sáu năm năm xuất hiện một lần lại tương quan với nhau, sự thật đó quả là ...
Nhưng còn có cách giải thích nào đúng hơn ?
Bọn Mã Không Quần vì sao lại sống lại ? Có lẽ nào là do lực lượng thần bí đó thao tác ?
Phó Hồng Tuyết bị tiếng gõ cửa nhè nhẹ đánh thức, hắn lẳng lặng mở mắt, tả thủ lập tức nắm chặt cán đao.
Tiếng gõ cửa còn vang vọng, bên ngoài cửa có người thì thầm:
- Phó huynh, Phó huynh, ngươi đã ngủ sao ?
Nghe thấy thanh âm đó, Phó Hồng Tuyết lập tức nhíu mày, hắn đã nhận ra thanh âm đó là ai.
"Các hạ muốn vào phòng người ta không phải luôn luôn có rất nhiều cách sao ?" Phó Hồng Tuyết lạnh lùng hỏi.
Tiếng gõ cửa dừng hẳn, sau đó lại vang lên một tràng cười nhỏ, một bóng người từ ngoài cửa sổ phóng vào, vừa rơi xuống đất, lập tức nghiêng người chào:
- Ta sợ làm kinh động Phó huynh.
- Ngươi đã làm kinh động rồi.
Bóng người vừa bay qua song cửa sổ, Phó Hồng Tuyết đã ngồi dậy, hắn lạnh lùng nhìn Mộ Dung Minh Châu toàn thân vận hoa phục:
- Chuyện gì ?
"Tiếng ca đêm hôm qua, ta cũng nghe được". Mộ Dung Minh Châu thốt.
- Ồ ?
"Ta vốn muốn cùng đi coi với Phó huynh". Mộ Dung Minh Châu nói nhỏ:
"Ai biết được ta còn chưa ra khỏi phòng, đã nghe đằng sau có người nói:
Đừng nhiều chuyện ".
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng cười một tiếng:
- Nguyên lai Mộ Dung công tử rất nghe lời.
Mộ Dung Minh Châu cười gượng gạo:
- Thanh âm đó vừa phát ra, ta lập tức quay mình, nhưng không thấy ai, ta hoán đổi thân pháp mấy chục lần, thủy chung cũng không thấy người nói chuyện.
- Ngươi có nhận ra là ai không ?
"Chưa từng nghe qua". Mộ Dung Minh Châu đáp:
"Chỉ biết là nữ".
"Nữ ?" Phó Hồng Tuyết ngẩn người.
- Thanh âm rất trẻ.
Phó Hồng Tuyết ngẫm nghĩ, ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Minh Châu:
- Ngươi đặc biệt tới đây trình báo cho ta chuyện này ?
Mộ Dung Minh Châu lại cười cười:
- Đợi khi ta muốn tìm ngươi, đã không còn thấy ngươi, lúc đó khi ta muốn về phòng, chợt phát hiện một bóng người lẻn vào phòng Mã Phương Linh.
"Ngươi làm sao mà biết Mã Phương Linh trú trong phòng nào ?" Mục quang của Phó Hồng Tuyết sáng rực nhìn gã chằm chằm.
"Ta ..." Mộ Dung Minh Châu lại cười ngượng nghịu:
"Không giấu gì Phó huynh, ta lần này đến Biên Thành, vốn là hy vọng có thể tiếp cận Mã Phương Linh, có thể ..." "Có thể làm con rể thừa kế cả Vạn Mã Đường ?" Phó Hồng Tuyết cười lạnh.
Lần này Mộ Dung Minh Châu tịnh không ngượng nghịu, hắn liền nói tiếp:
- Bóng người đó tiến nhập vào phòng không lâu, có tiếng đàm thoại vang lên, ta cảm thấy rất kỳ quái, lập tức đến bên song cửa nhìn lén, ta thấy ...
- Thấy cái gì ?
"Thấy y đột nhiên xuất thủ điểm huyệt nàng, sau đó huy đao ...". Mộ Dung Minh Châu nín thở.
"Chém đầu Mã Phương Linh ?" Phó Hồng Tuyết hỏi:
"Người đó là ai ?" Mộ Dung Minh Châu sợ hãi nhìn quanh, hạ giọng thì thầm:
- Người đó là -- Vô số tiếng "rẹt rẹt", năm sáu mũi ám khí từ ngoài cửa sổ bắn vào, nhắm thẳng yết hầu của Mộ Dung Minh Châu.
Ám khí vừa xé gió, Phó Hồng Tuyết lập tức huy đao đón đỡ, ám khí vừa bị Phó Hồng Tuyết đánh rớt, hắn lập tức đá một cước tung cửa sổ, muốn nhìn xem người bên ngoài là ai ?
Ngay lúc đó, một mũi trường thương chợt từ nóc nhà đâm xuống, thanh âm ngói vỡ bị tiếng cửa sổ bung che giấu.
Đợi đến lúc Phó Hồng Tuyết phát hiện, mũi trường thương đã xuyên xuống đỉnh đầu Mộ Dung Minh Châu, xuyên qua thân thể, đóng đinh trên đất.
Thân ảnh vừa nhún một cái, người Phó Hồng Tuyết đã xuyên phá nóc nhà bay ra.
Nhà nhà nóc nóc khắp nơi, còn nhân ảnh đâu ? Phó Hồng Tuyết phóng nhãn nhìn bốn phía, chỉ thấy xa xa phảng phất có một thớt ngựa phi nhanh giữa vùng hoang dã, trên ngựa phảng phất cũng có người, một người giống như một trái cầu lửa.
Nàng vận một trường bào vải bố rộng thùng thình, màu đỏ tươi, phảng phất đỏ như máu, lại phảng phất như màu mai khôi dưới ánh dương quang, nàng cỡi bạch mã, trắng thuần như tuyết, rạp mình phóng trên mảnh hoang nguyên quảng khoát.
Cỏ cây và nham thạch như sóng nước dạt chia tránh đường như một kỳ tích trước mắt nàng, lại mau mắn tụ hòa sau khi nàng phóng qua.
Tóc dài đen nhánh nghênh gió bềnh bồng, hồng bào nhấp nhô như ba đào chuyển động, toàn thân nàng vì dụng lực chạy quá nhanh đã thấm đẫm mồ hôi, nhưng thần tình nàng lại khoan khoái vô cùng.
Bởi vì nàng có thể thể nghiệm hoàn toàn sự sôi nổi của gió, sự liều lĩnh của ngựa, sự sống của sinh mệnh, sự hoang tịch của Biên Thành.
Những cảm thụ đó, ở Giang Nam không có cách gì thể nghiệm được.
Nàng đã phi ngựa như vậy chừng khoảng nửa canh giờ, không có một chút ý nghĩ dừng chân, nếu không phải nàng đột nhiên nhìn thấy một người rất kỳ quái, đang dùng một biểu tình rất kỳ quái nhìn nàng, nàng tuyệt đối không dừng chân.
Đợi đến lúc cả người lẫn ngựa đều an tĩnh, nàng đã đối diện con người kỳ quái đó, lúc đó nàng mới phát giác con người kỳ quái đó có một khuôn mặt trắng nhợt.
Trắng nhợt đến mức giống hệt tử vong.
Mặt trắng nhợt, tròng mắt đen sì.
Sau đó nàng nhìn thấy đao của hắn.
Đao đen sì, tay trắng nhợt.
Chiếu theo thời gian mà tính, giết người, lập tức leo lên ngựa phi nhanh, phải đi đến mảnh hoang nguyên này, cho nên Phó Hồng Tuyết đã đón đầu ở đây.
Nhìn từ xa, chỉ thấy một trái cầu lửa, đợi đến lúc tới gần, mới nhìn rõ nữ nhân đó.
Nhưng đợi đến lúc nàng dừng lại trước mặt, Phó Hồng Tuyết ngẩn người si dại.
Không, nên gọi là choáng váng.
Nữ nhân cỡi bạch mã, vận trường bào đỏ tươi, không ngờ chính là nữ nhân hồi sáng bị chém bay đầu, Mã Phương Linh.
Bao nhiêu ngày nay Phó Hồng Tuyết đã gặp lại rất nhiều người đã chết đi sống lại, đã không còn cảm thấy quái lạ, nhưng vừa gặp lại Mã Phương Linh, vẫn giật mình mãnh liệt.
Nàng lại không có chút biểu tình kinh sợ gì, nàng chỉ dùng ánh mắt thích thú nhìn Phó Hồng Tuyết.
"Ủa, ngươi là ai ?" Nàng hỏi lớn.
"Ta là ai ?" Phó Hồng Tuyết cười khổ:
"Xem chừng đáng lẽ là người đêm hôm qua đã chém đầu ngươi".
"Chém đầu ta ?" Nàng nhìn hắn chằm chằm:
"Đêm hôm qua ? Đêm hôm qua ta còn ở quan nội mà".
"Quan nội ?" Phó Hồng Tuyết ngẩn người:
"Đêm hôm qua ngươi không phải ở Vạn Mã Đường ?" "Sáng nay ta mới về tới".
"Vậy người đêm qua bị giết không phải là ngươi ?" Phó Hồng Tuyết hỏi.
Chương trước | Chương sau