Disneyland 1972 Love the old s
Biên thành đao thanh - Cổ Long

Biên thành đao thanh - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 36
5 sao 5 / 5 ( 36 đánh giá )

Biên thành đao thanh - Cổ Long - Chương 32 - Kim Ngư trong tiểu lâu

↓↓

Đao đen sì như tử vong, hoàn toàn giống hệt thanh đao nằm trong tay hắn.

bạn đang xem “Biên thành đao thanh - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Treo cả trăm thứ binh khí, không ngờ còn chưa lấp hết tường, căn phòng đó khoan khoát tới cỡ nào cũng có thể tưởng tượng được.


Trên tường máng đầy binh khí, nhưng trên sàn lại phô trương thảm Ba Tư từ đầu tới cuối phòng, khiến cho căn phòng lộ vẻ ôn hòa ấm cúng khôn tả Mỗi thứ đồ vật treo trong phòng đều trải qua quá trình chọn lọc tinh tế, Phó Hồng Tuyết cả đời này chưa bao giờ đi qua một địa phương cao quý hoa lệ như vậy.


Cả đại sảnh trừ binh khí và đồ đạc ra, không có tới nửa người, tĩnh lặng, hơn nữa còn ơn ớn lành lạnh.


Phó Hồng Tuyết nhìn bốn phía, đứng yên bất động ở đó, ánh mắt phảng phất đang nhìn bức họa, phảng phất xuyên thấu bức họa lạc vào nơi xa xăm.


Cũng không biết đứng đó đã bao lâu, tòa đại sảnh vốn hoàn toàn chết lặng đó thình lình vang lên một thứ thanh âm rất kỳ quái.


Thanh âm đến từ ngoài đại sảnh, đơn điệu, ngắn gọn, bén nhọn, khủng bố, từng tiếng từng tiếng nối đuôi nhau, vang vọng không ngừng.


Binh khí trên tường lấp lóe hàn quang dưới ánh đèn, Phó Hồng Tuyết lại không nhìn tới. Giờ phút này, tình huống này, hắn tuyệt không thể bị bất cứ chuyện gì phân tâm.


Nhưng hiện tại hắn lại vô phương tập trung tinh thần, thanh âm ngắn gọn sắc bén đó một mực vang vọng không ngừng, giống như một quả cương chùy đập vào thần kinh của hắn không ngừng.


Nhưng nhìn từ bề ngoài, Phó Hồng Tuyết vẫn đứng yên bất động như trước, không có vẻ đang chịu đựng tiếng động đột ngột đó.


Lại không biết bao lâu sau, trong tiếng vọng sắc bén ngắn gọn phát ra một thanh âm mới.


Đó là thanh âm có người mở cửa, cửa còn kèn kẹt mở, nhãn quang của Phó Hồng Tuyết lập tức bắt đến phía trái đại sảnh có một phiến cửa, một nữ nhân hoàng y mỹ lệ đang đứng trước cửa ngưng thị nhìn hắn.


Nữ nhân hoàng y đó nhìn phảng phất giống Phong Linh, nhưng nàng ta lại không phải là Phong Linh, nàng ta còn trẻ hơn Phong Linh nhiều.


Vẻ đẹp của nàng ta không giống vẻ đẹp của Phong Linh, Phong Linh đẹp thành thục, có vận vị, nàng ta đẹp thanh tân thuần khiết, nhìn phảng phất một con cá vàng quẫy đuôi trong nước.


Nàng ta bước vào, nhẹ nhàng khép cửa, đi ngang qua người Phó Hồng Tuyết, đi tới trung ương đại sảnh mới quay mình đối diện hắn.


"Ta biết ngươi là Phó Hồng Tuyết". Thanh âm của nàng cũng thanh thuần như con người nàng:


"Ngươi lại nhất định không biết ta là ai".


Phó Hồng Tuyết đương nhiên không biết nàng là ai, nhưng hắn lại không nghĩ tới, cho nên nữ nhân như con cá vàng đó chỉ còn nước mở miệng.


"Ta họ Kim, có thể coi là nữ chủ nhân ở đây, cho nên ngươi có thể gọi ta là Kim phu nhân". Nàng nói rất thẳng thắn, hiển nhiên không phải kiểu nữ nhân nhu nhược:


"Nếu quả ngươi cảm thấy lối xưng hô đó quá tục, cũng có thể gọi ta là Kim Ngư".


Nữ nhân vận hoàng y đó đương nhiên là Kim Ngư hồi nãy dùng vọng viễn kính nhìn Phó Hồng Tuyết trên tiểu lâu.


"Kim Ngư là ngoại hiệu của ta". Kim Ngư mỉm cười thốt:


"Bằng hữu của ta đều thích gọi ta bằng cái tên đó".


"Kim phu nhân". Phó Hồng Tuyết lạnh lùng thốt.


Hắn không phải là bằng hữu của nàng, hắn cũng không có bằng hữu.


Kim Ngư đương nhiên minh bạch ý tứ của hắn, lại vẫn cười rất vui vẻ .


"Không trách gì người ta nói ngươi là quái nhân, ngươi quả nhiên là vậy". Kim Ngư cười nói:


"Tất cả mọi người đến chỗ này đều đối với những thứ vũ khí này rất có hứng thú, ngươi lại chừng như không nhìn qua tới một lần".


Những thứ vũ khí đó đích xác đều là tinh phẩm, muốn thu thập bao nhiêu thứ vũ khí đó đích xác không dễ dàng gì, có thể nhìn thấy cũng không dễ dàng gì, thứ cơ hội như vậy, người luyện võ rất ít khi nguyện ý bỏ qua.


Phó Hồng Tuyết lại phảng phất không thèm để ý tới.


Kim Ngư đột nhiên quay người đi đến sát tường, lấy xuống một thanh thiết kiếm đen sậm, nặng trọng trùng, hình dáng cổ kính:


- Ngươi có nhận ra thanh kiếm này ai dùng không ?


Phó Hồng Tuyết chỉ nhìn một cái:


- Đó là kiếm của Quách Tung Dương.


"Quả nhiên là hảo nhãn lực". Kim Ngư giơ cao thiết kiếm:


"Đây tuy chỉ bất quá là một vật phổ tạo, nhưng hình trạng, phân lượng chiều dài, thậm chí cả sắt dùng để luyện kiếm, đều tuyệt đối hoàn toàn cùng một dạng với thiết kiếm của Quách Tung Dương".


-- Cùng một dạng ? Binh khí có thể phổ tạo cùng một dạng, còn người ?


"Cả tua vải trên chuôi kiếm cũng là do chính tay lão nãi nãi của Quách gia kết thành". Kim Ngư thốt:


"Ngoại trừ thiết kiếm gia truyền của nhà bọn họ ra, trên trời dưới đất chỉ sợ rất khó lòng tìm ra thanh thứ ba".


Nàng treo thanh kiếm lên, lại lấy xuống một ngọn trường tiên, ô quang lấp lánh, uyển chuyển như linh xà.


"Đó là binh khí của Tây Môn Nhu", Phó Hồng Tuyết thốt:


"Thần Xà Tiên xếp hàng thứ bảy trong Binh Khí Phổ".


"Ngươi đã nhận ra ngọn xà tiên này, đương nhiên cũng nhận ra Kim Cương Thiết Quải của Gia Cát Cương".


Nàng treo trường tiên lên, lại cầm một đôi lưu tinh chùy gần cây Kim Cương Thiết Quải.


"Phong Vũ Song Lưu Tinh", Phó Hồng Tuyết thốt:


"Đứng hàng thứ ba mươi tư trong Binh Khí Phổ".


- Hảo nhãn lực.


Trong khẩu khí của nàng tràn đầy ý tán thưởng, đặt lưu tinh chùy xuống, lấy xuống một đôi thiết hoàn:


- Kim Tiền Bang năm xưa xưng bá võ lâm, bang chủ Thượng Quan Kim Hồng uy chấn thiên hạ, dụng đôi Long Phụng Song Hoàn này.


Phó Hồng Tuyết thốt:


- Không phải.


Trác phu nhân hỏi lại:


- Không phải ?


"Đó là Đa Tình Hoàn", Phó Hồng Tuyết thốt:


"Là vũ khí độc môn của môn hạ đệ tử Tây Bắc Song Hoàn Môn".


- Vũ khí giết người, làm sao có thể gọi là Đa Tình ?


"Bởi vì một khi nó chạm vào binh khí của đối phương, là dính chặt phá quấy không rời, giống như người đa tình". Trên khuôn mặt trắng nhợt của hắn đột nhiên lộ xuất biểu tình rất kỳ quái, nói tiếp:


"Chung tình, dính chặt phá quấy tới tận xương tủy, sóng xói đá mòn, tới chết mới an nghỉ, người đa tình làm sao mà không phải là người giết người cho được".


"Chung tình, không chết không ngừng nghỉ, có lúc không những hại người khác, còn hại tới chính mình". Kim Ngư thở dài thốt.


- Chỉ sợ thông thường toàn là hại chính mình.


- Không sai, thông thường đều hại chính mình.


Hai người lẳng lặng đối diện nhau, qua một hồi rất lâu, Kim Ngư mới cười ngọt ngào, lại hỏi:


- Những binh khí đó có thứ nào ngươi không nhận ra không ?


- Không.


"Mỗi thứ vũ khí đó đều có lai lịch, đều từng trải qua một thời oanh động giang hồ, muốn nhận ra chúng, cũng không phải là chuyện quá khó". Kim Ngư cười cười thốt.


- Trên thế gian vốn không có chuyện gì là thật sự khó khăn.


- Chỉ tiếc có những binh khí tuy đã từng danh chấn thiên hạ, giết người vô số, lại từ đó đến giờ chưa có ai có thể thật sự thấy qua diện mục, thí dụ như ...


- Tiểu Lý Phi Đao ?


"Không sai, Tiểu Lý Phi Đao, lệ bất hư phát, cả Thượng Quan Kim Hồng võ công hiệu xưng vô địch cũng đều khó tránh khỏi chết dưới đao, đích xác có thể cho là thiên hạ đệ nhất danh đao". Kim Ngư thở dài một hơi:


"Chỉ tiếc cho tới hiện tại, cũng còn chưa có ai có thể thấy qua lưỡi đao đó".


-- Đao quang lóe lên một cái, đã cắt gọn yết hầu, hình trạng dài ngắn của đao, có ai có thể thấy rõ ràng ?


"Cho nên cho tới hôm nay, điều này là một nghi vấn lớn nhất trong võ lâm". Kim Ngư thốt:


"Bọn ta phí tận khổ tâm, vẫn không có cách rèn đúc thành một phi đao như vậy".


"Tiểu Lý Phi Đao vốn vô phương giả mạo". Phó Hồng Tuyết lạnh lùng đáp lời nàng.


Kim Ngư chợt cười một cách thần bí:


- Cũng may bọn ta đã bất tất phải phổ tạo nữa.


Tay nàng thình lình giương ra, trong tay đột nhiên xuất ra một lưỡi phi đao.


Phi đao dài ba ba tấc bảy phân.


Nhìn thấy phi đao trong tay Kim Ngư, mắt Phó Hồng Tuyết nhíu lại:


- Tiểu Lý Phi Đao ?


"Phải". Kim Ngư cười đáp:


"Tiểu Lý Phi Đao nếu giả bảo đảm cho đổi lại".


"Còn Diệp Khai ?" Phó Hồng Tuyết chợt hỏi.


"Diệp Khai ?" Kim Ngư ngây người:


"Sao ngươi lại đột nhiên hỏi về gã ?".


Phó Hồng Tuyết nhìn chằm chằm lưỡi đao trong tay nàng:


"Đó là phi đao của Diệp Khai".


"Ồ ?" Nàng hỏi:


"Ngươi làm sao có thể nói đây là phi đao của Diệp Khai, không phải đao của Lý Tầm Hoan ?".


"Lý đại hiệp ngao du giang hồ đã bốn năm chục năm, ít nhất cũng đã hai ba mươi năm nay không còn xuất hiện trong giang hồ". Phó Hồng Tuyết đáp:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Đi ngang đời nhau

Đi ngang đời nhau

Em Ta gặp nhau thế nào anh nhỉ? Em đang phát điên còn anh là một nạn nhân. Nhưng không

23-06-2016
Đây là quả báo chăng?

Đây là quả báo chăng?

Hắn năm nay 30 tuổi, một vợ và một con trai. Vợ hắn xinh, con hắn đẹp, và tất nhiên,

30-06-2016
Bà nội

Bà nội

Có những lúc đi học về thấy bà lặng lẽ cầm cây chổi thu dọn nhà mà trong

24-06-2016
No More

No More

"Chúng ta chia tay nhé?" Anh nhìn cô với đôi mắt nâu nhạt. Tại sao anh lại hỏi cô câu

23-06-2016
Lối về

Lối về

Sau hơn hai năm làm công nhân, ước mong thoát khỏi làng quê mà rôi giờ đây tôi chẳng

24-06-2016
Em gái bé bỏng

Em gái bé bỏng

Cô em gái nhõng nhẽo nhiều khi thật phiền phức nhưng như một thiên thần đáng yêu bên

01-07-2016