Gió khuya lạnh lẽo, gào rít bên tai Phó Hồng Tuyết, nham thạch bén nhọn của Lạp Tát và gai góc xương rồng chốn biên thùy dạt đường rẽ lối trước mắt hắn như một kỳ tích.
bạn đang xem “Biên thành đao thanh - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Chỉ nội công phu một tuần trà, Phó Hồng Tuyết đã truy đuổi bóng người thon thon đó tới vùng hoang dã. Giữa vùng hoang dã đầy dẫy nham thạch và cây xương rồng, có một tòa bát giác đình, bóng người đó đi đến tòa bát giác đình đó lập tức dừng lại, nàng tĩnh lặng đứng trong trường đình.
Phó Hồng Tuyết cũng dừng lại, dừng bên ngoài trường đình, nhìn bóng dáng thon thả bên trong trường đình, trong ánh mắt lãnh đạm tịch mịch đột nhiên lóe xuất một tia sáng cuồng nhiệt.
Phong Linh ?
Người trong trường đình có phải là Phong Linh ?
Nhất định là vậy, bởi vì bộ y phục trên người nàng chính là bộ y phục nàng mặc ngày nàng bỏ đi.
Tim Phó Hồng Tuyết đã khiêu động càng lúc càng nhanh, môi cũng vì bị kích động mà giật giật, càng không biết phải nói gì đây.
Đêm đã khuya, trăng chưa khuyết, sao mông lung, cả gió đêm băng lãnh phảng phất đã biến thành dịu dàng như gió xuân.
- Ngươi, ngươi khỏe chứ ?
Phó Hồng Tuyết thật sự không biết nói gì, chỉ còn nước nói vài ba chữ ngắn ngắn gọn gọn với nàng.
Bóng người trong trường đình phảng phất lay động, lại phảng phất bất động, đợi một hồi rất lâu, không thấy nàng có động tĩnh gì, Phó Hồng Tuyết chỉ còn nước mở miệng.
"Ngươi ... sao ngươi lại bỏ đi ?" Phó Hồng Tuyết cúi đầu:
"Những gì viết trên thư, có phải là ý thật của ngươi không ?".
Người trong trường đình chợt thở dài u uất.
"Mới biết nhau mười ba ngày, ngươi quan tâm đến ả như vậy sao ?" Trong thanh âm của người trong trường đình rõ ràng có vẻ ai oán:
"Lẽ nào trong tâm mắt của ngươi, ta không bằng ả ?".
Lại một tiếng thở dài ai oán, người trong trường đình mới chầm chậm quay người lại, ánh trăng dịu dàng, dịu dàng rọi soi trên mặt nàng, phản chiếu đường nét khuôn mặt của nàng rõ ràng.
Lúc đó Phó Hồng Tuyết mới nhìn rõ nàng là ai, nàng không ngờ chính là Bạch Y Linh vốn đáng lẽ là Mã Phương Linh.
- Là ngươi ?
"Thất vọng ?" Sóng mắt u uất của Bạch Y Linh bắn ra những tia ai oán:
"Ngươi không tưởng được là ta ?".
Nhiệt tình bừng cháy tan biến trong phút chốc, ánh mắt của Phó Hồng Tuyết lại khôi phục nỗi tịch mịch, lãnh đạm, và một tia thống khổ.
"Ngươi xuất hiện cũng tốt, ta vốn đang muốn tìm ngươi". Phó Hồng Tuyết lạnh lùng thốt.
"Tìm ta ?" Bạch Y Linh cười thê lương:
"Tìm ta hỏi về chuyện Mã Không Quần ?".
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng nhìn nàng:
- Ngươi thật ra là ai ?
"Ta là ai ?" Lại cười thê lương:
"Ta đáng là ai ?".
Sóng mắt u ám của nàng chăm chú nhìn hắn:
- Ta chỉ bất quá là một tiểu linh đang, một cái chuông nhỏ.
- Tiểu linh đang ?
"Tiểu linh đang, tiểu linh đang, người ta giật dây, ta phát tiếng keng keng keng , người ta không giật, ta không lên tiếng". Trong mắt Bạch Y Linh phảng phất có ánh lệ:
"Tiểu linh đang, ngươi nói cái tên đó có hay không ?".
Thở dài nhè nhẹ, lúc đó hắn mới biết, không cần biết nàng là Bạch Y Linh cũng vậy, là Mã Phương Linh cũng vậy, nàng cũng có đoạn tâm sự đắng cay.
- Tại sao một người không khoái lạc luôn luôn đụng phải một người không khoái lạc ?
"Mỗi người sống trên thế gian này đều khó tránh làm linh đang của người khác, ngươi là linh đang của người khác, ta chưa bao giờ như vậy sao ?" Phó Hồng Tuyết hững hờ thốt:
"Người rung chuông, trên mình có lẽ cũng có một sợi dây bị người khác rung trong tay".
Bạch Y Linh chú thị nhìn hắn, qua một hồi rất lâu mới thở dài một tiếng:
- Con người ngươi tịnh không lãnh khốc như bề ngoài của ngươi, tại sao khơi khơi lại có bao nhiêu người muốn ngươi chết ?
"Nhưng có những người chết đi, đa số mọi người trái lại có thể rất vui mừng, lại có những người chết đi, đa số lại khó tránh khỏi rơi nước mắt ..." Nàng cúi thấp đầu, u uất thốt:
"Nếu ngươi chết, ta nhất định sẽ rơi nước mắt".
Nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, lại nói:
- Cho nên ngươi tốt hơn hết là đi mau, đi càng xa càng tốt, đi càng mau càng tốt.
- Ồ ?
"Ngươi không nên nghĩ chuyện ngươi đến Lạp Tát là chuyện rất bí mật, kỳ thật nhất cử nhất động của ngươi đều nằm trong kế hoạch của người ta". Mắt Bạch Y Linh lộ thần tình quan tâm:
"Ngươi ở lại Lạp Tát, chỉ có một con đường chết".
Phó Hồng Tuyết đột nhiên dùng ánh mắt sâu thẳm chú thị nhìn nàng, nhìn một hồi rất lâu, nhìn đến mức nàng lúng túng cúi đầu, hắn mới nói:
- Ngươi đi đi ! Ta không muốn làm ngươi lúng túng.
- Ngươi kêu ta đi ?
"Kỳ thật ta nên biết ngươi là ai". Phó Hồng Tuyết thốt:
"Ta vốn muốn truy hỏi ngươi nơi hạ lạc của bọn chúng, nhưng hiện tại ...".
Hắn đột nhiên dừng lời.
- Hiện tại thì sao ?
Phó Hồng Tuyết không mở miệng nữa, hắn chỉ quay mình, sau đó dùng bộ pháp kỳ dị của hắn, từng bước từng bước bỏ đi.
- Ngươi đi như vậy sao ?
Phó Hồng Tuyết không dừng chân, hắn một khi bắt đầu, rất khó lòng dừng chân, cho dù biết rõ trước mặt là tử vong, hắn cũng tuyệt đối không dừng chân.
"Ngươi đi như vậy, chỉ có nước đi tới tử vong". Bạch Y Linh cơ hồ hét khản cả giọng.
Phó Hồng Tuyết phảng phất không nghe thấy, người hắn đã đi xa, cho dù có nghe được thì đã sao ?
Nước mắt lóe chớp ánh trăng, trào ra từ trong mắt Bạch Y Linh, nhìn bóng dáng cô độc tan biến trong bóng tối, trên mặt nàng đã ngập tràn một màu thống khổ.
Một bàn tay mạnh bạo đầy vết sẹo đưa một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng thò tới trước mặt Bạch Y Linh.
- Quên hắn đi ! Hài tử.
Bạch Y Linh vừa quay đầu đã nhìn thấy biểu tình thống khổ bi thương trên mặt Mã Không Quần, lão cầm khăn chùi sạch vết lệ ngân trên má nàng.
Nàng thật sự nhịn không nỗi, khóc òa một trận, người cũng òa vào lòng Mã Không Quần.
- Tại sao ? Tại sao phải như vầy ?
Mã Không Quần dịu dàng vuốt ve bờ vai nàng, dịu dàng thốt:
- Bởi vì bọn ta đều là tiểu linh đang.
Nghe câu đó, tiếng khóc của Bạch Y Linh càng thống khổ, nàng cắn môi, thì thào một tiếng:
- Cha !
Chương trước | Chương sau