XtGem Forum catalog
Biên thành đao thanh - Cổ Long

Biên thành đao thanh - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 36
5 sao 5 / 5 ( 130 đánh giá )

Biên thành đao thanh - Cổ Long - Chương 28 - Đã có hài tử của ngươi

↓↓

Lo lắng, hoảng hốt, nôn nóng, hiện tại còn thêm vào kinh sợ, Phó Hồng Tuyết bất lực quay trở về bước vào nhà, không cần biết ra sao, trước hết thắp đèn lên hãy nói.

bạn đang xem “Biên thành đao thanh - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Đánh mồi lửa, kéo tim đèn lên, châm lửa, nhìn ngọn lửa từ từ khuếch trương, trong nhà dần dần tỏa sáng, cho nên một phong thư đặt trên bàn cũng ánh vào khóe mắt Phó Hồng Tuyết.


Thư ? Thông điệp ?


Có phải là Phong Linh lưu lại ?


Phó Hồng Tuyết giơ bàn tay run run cầm phong thư lên, rút lá thư khỏi phong bì, lật ra, đập vào mắt hắn là ba chữ "Phó Hồng Tuyết".


Không sai, đó là do Phong Linh lưu lại, nguyên lai nàng đã chuẩn bị sẵn.


Thư rất đơn giản ngắn gọn, lại làm cho tâm Phó Hồng Tuyết lạnh ngắc.


"Phó Hồng Tuyết:


Cả đời này ta phải giết ngươi, ta biết rất khó, nhưng chính ngươi đã giết một thân nhân của ta, thù đó ta thế nào cũng phải báo, cho nên ta mang theo hài tử của ngươi trong bụng ta, ít ra ta cũng hủy diệt một thân nhân của ngươi.


Phong Linh".


Phó Hồng Tuyết không những lạnh tim, cả người đều cứng ngắc, mắt ghim chặt trên câu "ta mang theo hài tử của ngươi trong bụng ta".


Hài tử ? Hài tử ?


Ý tứ gì vậy ?


Hài tử ?


Có lẽ nào đêm qua ... đã có hài tử ?


Thư đã rơi xuống đất, Phó Hồng Tuyết nghiến chặt răng, tay hắn nắm chặt đao, tâm hắn phảng phất cũng bị người khác bóp chặt, bóp rất chặt.


Có thống khổ, đương nhiên cũng có khoái lạc.


Có ngượng ngùng, đương nhiên cũng có điềm mật.


Đêm qua có sự ôm ấp của nhiệt tình, sự triền miên của điềm mật, hiện tại tất cả đều đã vĩnh viễn thành quá khứ.


Đêm qua khắc cốt ghi tâm, nhiệt tình câu hồn trói mộng, hiện tại lẽ nào phải lãng quên ?


Nếu vĩnh viễn quên không được thì sao ?


Có thể nhớ sao ?


Hai người không nên chung đụng, hai người đáng lẽ có thù, làm sao có thể kết hợp với nhau ?


Nhân sinh, nhân sinh gì đây ?


"Đã có hài tử của ngươi".


"Ta phải hủy diệt một thân nhân của ngươi".


Thân nhân ? Đó có phải là thân nhân của hắn ? Đó là cốt nhục của hắn, cũng là cốt nhục của nàng, nàng làm sao nhẫn tâm làm vậy được ?


Trên thế gian thật sự có chuyện như vầy sao ?


Ngấn lệ đã xuất hiện trên mặt Phó Hồng Tuyết, máu ứa ra từ khóe môi nơi hàm răng hắn cắn chặt, tay hắn đã nắm chặt, càng trắng nhợt.


Say !


Hiện tại chỉ còn nước đem mỹ tửu làm ma túy ru ngủ con tim đau đớn.


Nhưng trong tim còn cắm một mũi kim.


Một mũi kim bén nhọn, băng lãnh.


Không ai có thể tưởng tượng thứ thống khổ đó thâm thúy tới cỡ nào, đáng sợ tới cỡ nào.


Lần đầu tiên hắn hiểu rõ trên thế gian còn có thứ cảm tình đáng sợ hơn cả cừu hận.


Cừu hận chỉ bất quá muốn hủy diệt cừu nhân của hắn, nhưng thứ cảm tình đó lại khiến hắn muốn hủy diệt chính mình, muốn hủy diệt toàn thế giới.


Cho đến hiện tại, hắn mới chân chính hiểu rõ mình đã bất tri bất giác yêu thương Phong Linh, cho nên hắn mới càng thống khổ.


-- Ngươi đã giết một thân nhân của ta, cho nên ta phải hủy diệt một thân nhân của ngươi.


Đó là thứ báo phục gì đây ?


Hắn không dám tin trên thế gian có thể có thứ phương pháp báo phục đó, nhưng sự thật rành rành trước mắt, hắn có thể không tin sao ?


Đêm hè.


Chòm sao trên trời lấp lánh, cây lá mùa hè xào xạc trong gió.


Trăng mùa hè càng sáng chói.


Vẫn là sao đêm qua, vẫn là trăng đêm qua.


Nhưng còn người đêm qua ?


Sao vẫn trên trời, trăng vẫn trong mây.


Còn người ở đâu ?


Mười ba ngày.


Bọn họ đã ở chung tổng cộng mười ba ngày.


Mười ba ngày, mười ba đêm, đó tuy chỉ bất quá như chỉ một chớp mắt đã là quá khứ, nhưng hiện tại nghĩ đến, mỗi một ngày, mỗi một đêm, mỗi một giờ, mỗi một khắc, thậm chí mỗi một câu nói đều không biết có bao nhiêu là hồi ức ?


Đèn mờ.


Đèn mờ trong quán rượu nhỏ, vốn vĩnh viễn lôi cuốn một thứ cảm giác thê lương tiêu hồn.


Rượu cũng đục ngầu.


Đèn mờ và rượu đục, ngay trước mặt Phó Hồng Tuyết.


Mười năm trước, hắn đã say một lần, hắn biết say tịnh không thể thật sự quên đi tất cả, nhưng hiện tại hắn muốn say.


Mười năm trước, hắn đã nếm qua tư vị tình cảm, hắn vốn nghĩ mình có thể chịu đựng đủ thứ thống khổ, nhưng hiện tại chợt phát giác thứ thống khổ này không ngờ lại không thể chịu đựng nỗi.


Rượu đục ngầu, đựng trong chén thô thiển, hắn đã hạ quyết tâm phải uống cạn chén rượu đắng này.


Chén rượu đắng nhân sinh.


Nhưng hắn còn chưa thò tay ra, bên cạnh đã có đôi bàn tay thò tới, cầm lấy chén rượu.


- Ngươi không thể uống thứ rượu này.


Tay rất to, vừa kiên cường vừa vững chải, thanh âm cũng vừa kiên cường vừa vững chải như vậy.


Phó Hồng Tuyết không ngẩng đầu, hắn nhận ra đôi tay đó, cũng nhận ra thanh âm đó -- Tiêu Biệt Ly cũng chính là người vừa kiên cường vừa vững chải.


- Tại sao ta không thể uống ?


"Ngươi có thể uống". Tiêu Biệt Ly điềm đạm đáp:


"Nhưng không thể uống chén rượu này".


Tiêu Biệt Ly lấy một hồ rượu từ trên xe lăn, y đặt hồ rượu đó trên bàn, đổ rượu trong chén ra, sau đó rót đầy chén.


- Mười năm trước ngươi đã say một lần.


Trên mặt Tiêu Biệt Ly không có vẻ đồng tình, cũng không thương cảm, y chỉ đặt chén rượu rót đầy trước mặt Phó Hồng Tuyết.


Uống ! Phó Hồng Tuyết chỉ muốn say.


Rượu vừa đắng vừa nồng, giống như một ngọn lửa đỏ xông xuống yết hầu của Phó Hồng Tuyết.


Hắn nghiến răng ực cạn, miễn cưỡng chịu đựng, không ho sặc.


Nhưng nước mắt lại đã lưng tròng.


Ai nói rượu ngọt ?


- Đó là rượu nóng.


Tiêu Biệt Ly lại rót thêm một chén.


Tư vị của chén rượu thứ hai đỡ hơn nhiều, uống xong chén thứ ba, trong tâm Phó Hồng Tuyết bỗng dâng tràn một thứ cảm giác rất kỳ dị.


Mười năm trước hắn đã từng trải qua thứ cảm giác đó.


Đèn mờ trên bàn phảng phất đã sáng tỏ hơn, thân người hắn vốn cứng đơ, lạc lõng, nhưng hiện tại lại bỗng có một hoạt lực kỳ dị khó nói.


Hắn có thể ngẫu nhiên quên đi thống khổ, nhưng mũi kim lại vẫn còn trong tâm.


Tiêu Biệt Ly chăm chú nhìn hắn, chợt nói:


- Mười năm trước ngươi đã vì một nữ nhân mà đắm chìm lăn lóc, mười năm sau, hôm nay, ngươi sao lại có thể vì nữ nhân này mà lại y hệt như vậy ?


"Ngươi ... sao ngươi biết ?" Phó Hồng Tuyết vụt ngẩng đầu nhìn Tiêu Biệt Ly.


"Khi một nam nhân vì ái tình mà thống khổ, thần tình vốn hiện rõ giống như cây xanh đột nhiên khô héo". Tiêu Biệt Ly điềm đạm đáp:


"Phong Linh không những không đáng để ngươi nhìn tới một lần, căn bản không đáng để ngươi vì ả mà thống khổ".


"Ngươi ... ngươi biết ... biết chuyện của nàng ..." Phó Hồng Tuyết cả thanh âm cũng đã phát run.


"Ta biết". Tiêu Biệt Ly gật gật đầu:


"Ta đương nhiên biết".


"Ngươi ... tại sao có thể biết được ?" Nỗi thống khổ trong mắt Phó Hồng Tuyết càng nồng đậm:


"Ngươi có thể biết nỗi thống khổ của ta, tịnh không phải ... không phải vì nàng ra đi ... mà vì ..." "Vì nàng muốn giết cốt nhục của ngươi". Tiêu Biệt Ly nói giùm hắn câu đó.


"Ngươi ..." Phó Hồng Tuyết lộ xuất vẻ kinh ngạc:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Tình

Tình

Nó và nàng tuy yêu nhau trông thế giới ảo chưa được bao lâu nhưng tình cảm vô cùng

23-06-2016
Nắm lấy tình yêu

Nắm lấy tình yêu

 - Kế hoạch cầu hôn của anh thế nào rồi? Anh đã làm như em bảo chưa? Anh đưa tay

01-07-2016
Vì anh ấy là công an

Vì anh ấy là công an

Anh không yêu em bằng vũ trụ được... Tình yêu của anh chỉ lớn bằng đúng con người

25-06-2016
Chạy đâu cho hết nắng

Chạy đâu cho hết nắng

Vắt lên vai quá nhiều mối tình, chẳng phải anh là người lăng nhăng hay đào hoa, mà là

24-06-2016
Rồi trái tim sẽ ổn

Rồi trái tim sẽ ổn

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không") Tôi

25-06-2016
Đau gì như thể

Đau gì như thể

Có đáng không những tháng năm dài vằng vặc? Những tâm hồn thương tổn? Và kia, một

24-06-2016