Polaroid
Biên thành đao thanh - Cổ Long

Biên thành đao thanh - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 36
5 sao 5 / 5 ( 3 đánh giá )

Biên thành đao thanh - Cổ Long - Chương 22 - Lão Thái Bà bán trứng gà

↓↓

- Hai vị có muốn mua trứng gà không ?

bạn đang xem “Biên thành đao thanh - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Phong Linh chợt cười hỏi:


- Trứng gà mới hay cũ ?


"Đương nhiên là mới rồi". Lão thái bà cười đáp:


"Không tin ngươi cứ rờ xem, vẫn còn nóng đó".


Lão thái bà bước vào vườn, ngồi chồm hỗm tháo miệng bao bố ra, trứng gà trong bao quả nhiên vừa to vừa tròn, lão thái bà giơ một quả trứng, lại cười thốt:


- Trứng gà mới ăn sống bổ nhất, luộc ăn cũng rất ...


Khuôn mặt của lão thái bà chợt méo mó, bà ta đột nhiên giơ tay, tựa hồ muốn quăng trứng gà trong tay ra, nhưng người đã té ngửa.


Người của lão thái bà vừa ngã xuống đất, liền thấy bóng một hắc ý nhân từ sau núi bay ra, nhấp nhô ba bốn cái nhún, đã phóng vào tới vườn, không nói gì hết, giật lấy bao trứng gà của lão thái bà, quăng thật xa, rớt vào bóng tối.


Sau đó lại nghe "oành" một tiếng, hỏa quang bắn tung tóe cùng lá cây đất đá, khói tỏa mịt mù.


Đợi đến khi hỏa quang tiêu tán, đất đá rơi lạo xạo hết, hắc y nhân mới thở dài một hơi:


- Nguy hiểm thật.


Phong Linh biến sắc, không nói nổi tiếng nào, đôi mắt nàng chăm chăm nhìn lão thái bà ngã dưới đất.


Phó Hồng Tuyết lại không có phản ứng gì, hắn vẫn lạnh lùng đứng đó, ánh mắt lãnh đạm vẫn lạnh lùng nhìn thẳng đâu đó trong bóng tối.


Hắc y nhân quay mình đối diện Phó Hồng Tuyết:


- Các hạ có lẽ nào không nhìn ra lão thái bà đó là ai ?


Phó Hồng Tuyết lắc đầu.


Hắc y nhân chợt hạ thấp giọng:


- Bà ta là người Vạn Mã Đường phái đến hành thích các hạ.


"Vạn Mã Đường ?" Phó Hồng Tuyết hỏi.


- Phải, ta từ ...


Hắc y nhân còn chưa nói hết lời, thân người chợt cong oằn, mặt đã biến hình, khóe miệng ứa máu, máu vừa chảy ra đã biến màu đen bầm.


Vừa nhìn thấy tình hình đó, sắc mặt Phong Linh cũng biến đổi.


Song thủ của hắc y nhân ôm bụng, người loạng choạng té quỵ, bập bẹ thốt:


- Mau ... mau ... Trong cái bình gỗ trên người ta có giải dược ... mau ...


Phong Linh đang muốn chạy qua lấy, Phó Hồng Tuyết lại nắm giữ nàng lại.


Thần tình của hắc y nhân càng thống khổ, đanh giọng thốt:


- Cầu xin ngươi ... mau ... mau ... chần chờ nữa là không kịp ...


Phó Hồng Tuyết lạnh lùng nhìn gã, lạnh lùng hỏi:


- Giải dược trên mình ngươi, ngươi sao không tự mình lấy ?


"Ngươi lẽ nào không nhìn thấy gã không thể động đậy nữa ?" Phong Linh vội vàng nói:


"Bọn ta thấy chết mà không cứu sao ?" "Chết ?" Phó Hồng Tuyết đột nhiên cười lạnh:


"Gã không chết được đâu".


Nghe câu đó, mặt hắc y nhân càng méo mó thêm, đột nhiên từ dưới đất phóng người lên, giơ tay bắn ra bảy điểm hàn tinh.


Lão thái bà vốn đáng lẽ đã nằm chết dưới đất cũng đột nhiên chồm dậy, vừa huy thủ đã quăng ra hai quả trứng gà.


Biến hóa đột ngột đó làm Phong Linh ngây người, nhưng Phó Hồng Tuyết lại cười lạnh, hắn không những không tránh né, mà còn nghênh đón, hai quả trứng gà bỗng lọt vào tay hắn, chui tọt vào tay áo của hắn.


Bảy điểm hàn tinh do hắc y nhân phóng ra cũng bị tả thủ của Phó Hồng Tuyết tạt một cái, bảy mũi ám khí "choang choang" bắn trên vỏ đao.


Đánh lần đầu không trúng, lão thái bà lăng không lộn một vòng, phóng người bỏ chạy, nhưng người của bà ta còn chưa rơi xuống, bỗng phát hiện Phó Hồng Tuyết đã đến trước mặt bà ta.


Lão thái bà tuy giật mình nhưng vẫn không rối loạn, song quyền tề xuất, rà sát tai đấm vào hai bên thái dương của Phó Hồng Tuyết.


Bà ta xuất thủ tuy nhanh, nhưng song chưởng của bà ta còn chưa đến mục tiêu, lòng bàn tay của Phó Hồng Tuyết, đã xuyên qua song quyền của bà ta, đập thẳng vào lồng ngực của bà ta.


Đập rất nhẹ.


Người lão thái bà như bị đóng đinh xuống đất, hai tay xụi lơ, người cũng không còn có thể động đậy, sau đó bà ta nghe thấy có tiếng xương cốt gãy lìa, lúc đó bà ta mới nhìn thấy Phó Hồng Tuyết vốn đứng trước mặt bà ta, đột nhiên đã đứng trước mặt hắc y nhân, dùng một tay nắm giữ hắc y nhân.


Bấu chặt một cái, thả ra, hắc y nhân đột nhiên giống như một đống sình nhũn người quỵ xuống, xương sườn gãy gọn xiên xéo đâm lòi ra, đâm xuyên qua y phục, máu tươi từ từ rỉ chảy xuống đất, từ từ loang khắp mặt đất, từ từ thấm nhập mặt đất.


Phó Hồng Tuyết lạnh lùng ngưng thị, mục quang có vẻ nghĩ ngợi sâu xa, phảng phất hắn cả đời chưa từng thấy máu chảy.


Lão thái bà không ngừng run rẩy.


Cũng không biết vì chưởng lực kỳ dị của Phó Hồng Tuyết, hay vì gió đêm lạnh lẽo, hay vì tiếng xương gãy, bà ta chợt sợ hãi đến mức giống như một đứa bé giật mình tỉnh cơn ác mộng.


Phó Hồng Tuyết quay người lạnh lùng nhìn bà ta.


Lão thái bà nhịn không được lại rùng mình lẩy bẩy, giọng run run hỏi:


- Ta đã ... đã bảy tám chục tuổi ... ngươi lẽ nào vẫn muốn ... giết ta ?


Phó Hồng Tuyết không nói gì, hắn bỗng nắm mái tóc bạc trắng của lão thái bà, dụng lực giật ra, kéo theo luôn cả da mặt của bà ta, để lộ một khuôn mặt khác.


Một khuôn mặt ốm yếu nhỏ nhắn, vàng khè, sợ sệt, nhưng lại trẻ trung thập phần.


Đối với biến hóa đó, Phong Linh lại ngẩn người, nàng không hiểu Phó Hồng Tuyết làm sao có thể nhìn ra nét ngụy trang của lão thái bà.


Phó Hồng Tuyết lạnh lùng nhìn người trẻ tuổi đang kinh hãi đó:


- Ngươi có biết ta là ai không ?


Người trẻ tuổi liếm đôi môi khô cháy:


- Tôi biết ... tôi biết ...


"Vậy ngươi đáng lẽ nên biết, ta ít nhất có ba mươi phương pháp có thể làm cho ngươi hối hận tại sao mình lại sinh ra trên thế gian này". Phó Hồng Tuyết điềm đạm nói với gã.


Người trẻ tuổi miễn cưỡng gật gật đầu, trên mặt không còn chút máu.


- Ta hỏi ngươi nói.


"Tôi ... tôi nói ..." Người trẻ tuổi vội đáp.


- Ngươi là thủ hạ của Hoa Mãn Thiên hay Vân Tại Thiên ?


- Là Hoa đường chủ.


"Lần này bọn ngươi tổng cộng có bao nhiêu người ?" Phó Hồng Tuyết hỏi.


"Tính luôn cả Hoa đường chủ và Vân đường chủ, tổng cộng là bảy người". Người trẻ tuổi đáp.


- Còn năm người là ai ?


"Tôi không biết". Người trẻ tuổi lắc đầu:


"Tôi thật sự không biết".


- Bọn chúng đang ở đâu ?


"Đang ở dưới núi". Người trẻ tuổi đáp:


"Đang đợi bọn tôi ..." Người trẻ tuổi còn chưa dứt lời, đột nhiên lại nghe tiếng xương cốt của chính mình gãy vụn.


Sau khi rửa tay, Phó Hồng Tuyết lại khôi phục bộ dạng thờ ơ dửng dưng, bình bình tĩnh tĩnh ngồi ăn cơm, phảng phất nãy giờ không có chuyện gì xảy ra.


Phong Linh ăn được vài miếng, đột nhiên bỏ đũa xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn, nhìn một hồi rất lâu mới hỏi:


- Ngươi ăn được sao ?


"Ăn được". Phó Hồng Tuyết đáp:


"Nếu quả ngươi thường bị đói, ngươi nhất định ăn được".


"Ngươi không sợ người của Vạn Mã Đường xông vào ?" Phong Linh lại hỏi.


"Không thể nào, hiện tại không thể". Phó Hồng Tuyết đáp:


"Còn chưa tra ra tình trạng của bọn ta, bọn chúng không thể khinh cử vọng động, ngươi đừng lo".


Phó Hồng Tuyết nuốt một miếng đồ ăn, đợi đến khi nhai kỹ nuốt gọn, hắn mới nói tiếp:


- Trước bình minh, bọn chúng tuyệt đối không thể kinh động đến bọn ta.


Vừa bước vào đại sảnh, Diệp Khai có cảm giác Vương lão tiên sinh của Hầu Viên nhất định là một nhân vật không đơn giản.


Nội nhìn cách trang sức bày biện trong ốc đã có thể nhìn thấy cá tính của chủ nhân.


Đại sảnh tịnh không lớn lắm, đồ đạc bên trong cũng không phải là thiết kế mới mẻ gì, nhưng lại rất tinh mỹ thực dụng.


Cách bài trí của mỗi một thứ đồ đạc đều tuyệt đối làm cho mình có cảm giác rất thoải mái, hơn nữa rất tiện dụng, làm cho mình không thể cảm thấy bất cứ thứ nào dư thừa.


Người cũng vậy.


Ấn tượng người ta nghĩ về vị Vương lão tiên sinh đó không phải là khó ưa, hay kinh sợ.


Nhìn thấy lão, mình có cảm giác giống như nhìn thấy một lão tổ phụ nhân từ hòa ái thân thiện trong một tiểu trấn thuần phác đang nựng nịu đứa cháu nội.


- Niên kỷ của lão tuy đã cao, nhưng lão lại có thể giúp mình có những cử chỉ như trẻ nít, đôi khi còn có thể giúp mình cảm thấy ấm áp như đang trong nhà mình.


Một người như vậy, mình có thể nghĩ lão dư thừa sao ?


Người của lão tuy đang ngồi ở ghế chủ vị, nhưng mình tuyệt đối không thể nhìn ra lão có bất cứ khí thế gì làm cho người ta có cảm giác là lão kiêu ngạo.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Lỡ hẹn với biển

Lỡ hẹn với biển

Phải, ai cũng phải lớn lên, ai cũng phải khác đi... *** 1. Năm tôi 7 tuổi, cha mẹ tôi

24-06-2016
Dải ngân hà đã xa

Dải ngân hà đã xa

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Tôi tự hỏi

27-06-2016
Phiên chợ xưa

Phiên chợ xưa

Bây giờ chợ khác xưa lắm rồi. Những quán lá được xây dựng khang trang. Mặt bằng

23-06-2016
Mị Hương

Mị Hương

Mị Hương thuộc thể loại ngôn tình cổ đại, truyện xoay quanh về cuộc sống của cô

23-07-2016 82 chương
Bài hát cho em

Bài hát cho em

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Ai cũng có một chuyện tình để

28-06-2016
Sài Gòn trong tôi

Sài Gòn trong tôi

Thời gian vội vã trôi, con người tấp nập với trăm công ngàn việc. Đó là

23-06-2016