"Ồ ?" Tiêu Biệt Ly hỏi:
bạn đang xem “Biên thành đao thanh - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
"Vậy nói sao ?" "Bọn ta sống gần sát như vầy, lại là sinh tử chi giao, người lại có thể nhẫn tâm mười năm không đi thăm ta, câu nói đó ngươi làm sao kêu ta nhận được chứ ?" Mã Không Quần lại cười cười.
Tiêu Biệt Ly chợt ngẩng đầu thở dài.
Mã Không Quần không rõ y tại sao lại thở dài như vậy, cho nên hỏi:
- Tiêu lão đệ tại sao lại đột nhiên thở dài như vậy ?
- Ngày tháng mười năm tuy không làm cho ông già cỗi, lại làm cho ông mắc bệnh lãng quên.
"Bệnh lãng quên ?" Mã Không Quần nghi hoặc hỏi lại.
Tiêu Biệt Ly chợt cúi đầu nhìn đôi chân mình:
- Mã lão bản không ngờ đã quên đôi chân tôi đã tàn phế.
Y lại ngẩng đầu, chú thị nhìn Mã Không Quần, lại nói:
- Đôi chân tôi nếu có thể đi như bay, đương nhiên có thể đến bái phỏng Mã lão bản.
Mã Không Quần đương nhiên đã hiểu ý tứ lời nói của y, cho nên sắc mặt hơi biến đổi, nhưng liền cười thốt:
- Tiêu lão đệ đã có ý trách cứ, ta làm sao có thể không tạ tội được chứ ? Đáng phạt, đáng phạt" Mã Không Quần cười thốt:
"Hôm nay phải để ta chịu phạt cho đủ".
"Nói phạt thì tôi không dám". Tiêu Biệt Ly cười thốt:
"Mười năm chưa từng uống một trận tuý lúy, hôm nay hai ta phải uống cho đã".
Bước trên những giọt sương đêm qua, nhớ lại cuộc đối thoại giữa mình và Tô Minh Minh hồi sáng sớm, Diệp Khai không khỏi mỉm cười.
"Hiện tại ngày đã dần dần sáng, bọn ta có thể xuất phát rồi". Tô Minh Minh nói với Diệp Khai.
"Xin nàng dùng số ít, không cần dùng số nhiều". Diệp Khai cười đáp.
"Số ít ? Số nhiều ?" Tô Minh Minh ngạc nhiên:
"Ý tứ gì đây ?" "Là ta, không phải là chúng ta". Diệp Khai đáp.
"Ta ?" Tô Minh Minh cuối cùng đã hiểu ý chàng:
"Chàng muốn đi một mình ?" "Không muốn, mà là khẳng định". Diệp Khai đáp:
"Đây không phải là đi hội chợ, nhiều người nhiệt náo".
"Bởi vì nguy hiểm, cho nên mới đi hai người, mới có người chung sức với mình !" Tô Minh Minh thốt:
"Hà huống Kim Ngư đêm qua có lẽ đã đi Hầu Viên, tôi càng phải có trách nhiệm đi tìm nàng ta".
- Vậy nàng càng không nên đi.
- Tại sao ?
"Nếu quả người của Hầu Viên đã bắt Kim Ngư để uy hiếp nàng, nàng có cách gì ?" Diệp Khai hỏi.
- Tôi ...
"Ta lại khác". Diệp Khai cười thốt:
"Tâm của ta có khi cũng giống như sắt, lúc nên cứng, ta tuyệt đối không mềm lòng".
"Nhưng chàng đi một mình, vạn nhất có nguy hiểm thì sao ?" Tô Minh Minh nhìn chàng một cách quan tâm.
"Không thể có nguy hiểm". Diệp Khai đáp:
"Bởi vì ta gõ cửa xin bái phỏ ng".
"Gõ cửa bái phỏng ?" "Đúng". Diệp Khai đáp:
"Nếu leo tường vào, không bằng đường đường hoàng hoàng từ cửa chính tiến vào".
Sương sớm tuy đã thấm ướt giày của Diệp Khai, nhưng chàng lại không để ý tới, bởi vì từ đây chàng đã nhìn thấy cửa lớn của Hầu Viên.
Trời trong xanh.
Diệp Khai bước đến trước cửa Hầu Viên, mới phát hiện tường rào rất cao, đại khái cao khoảng năm sáu người đứng chồng lên nhau, cửa vốn cài kín, hiện tại lại đang mở ra.
Từ ngoài nhìn vào, có thể nhìn thấy một cây cửu khúc kiều trong đình viện, nước chảy dưới cầu lấp lánh ánh mặt trời vàng chói.
Tận đầu cầu có một bát giác đình nho nhỏ, trong đình có hai người đang ngồi đánh cờ.
Tuy từ xa nhìn không rõ mặt hai người lắm, nhưng từ cách trang sức ăn vận của hai người này, Diệp Khai có thể khẳng định hai người đó là Truy Phong Tẩu và Nguyệt bà bà.
Nguyệt bà bà một tay chống cằm, một tay cầm quân cờ, do dự không đặt xuống, tựa hồ đang trầm tư suy nghĩ nước cờ.
Truy Phong Tẩu cười hì hì nhìn bà, trên mặt có vẻ đắc ý, hơn nữa còn để lộ thần tình "xem bà làm sao đi nước cờ này".
Nhìn thấy hai người đó, khóe miệng Diệp Khai lại hé cười, chàng bước dài thẳng vào trong, nhàn nhã đi trên cửu khúc kiều, đi về phía bát giác đình.
Gió lùa lá cây xào xạc, nước chảy róc rách, hương hoa thoang thoảng, trời đất một mảnh an bình tĩnh mịch.
Thần tình của Truy Phong Tẩu và Nguyệt bà bà cũng nhàn nhã như vậy, nhưng khi Diệp Khai vừa đi đến gần bọn họ, đột nhiên cảm thấy một luồng nhuệ khí mãnh liệt bức người, phảng phất như đi gần hai thanh kiếm bén nhọn vừa rút ra khỏi vỏ.
- Thần binh lợi khí, tất có nhuệ khí, trên người cao thủ võ lâm thân mang tuyệt kỹ coi mạng người như cỏ cây cũng nhất định có thể toát ra thứ nhuệ khí đó.
Trong tay Nguyệt bà bà cầm con cờ, đang trầm ngâm chưa quyết định, hữu thủ của Truy Phong Tẩu nhấc chén, chầm chậm nhấp rượu trong chén, nhìn thần tình của lão, kỳ lực hiển nhiên cao hơn Nguyệt bà bà rất nhiều.
Chén rượu đã uống xong, con cờ của Nguyệt bà bà vẫn chưa đặt xuống, Truy Phong Tẩu chợt ngẩng đầu nheo mắt nhìn Diệp Khai, chìa chén rượu trong tay ra, chỉ chỉ vào một hồ rượu hình dáng kỳ quái trên bàn đá.
- Ý tứ đó còn ai mà không hiểu rõ, lão muốn Diệp Khai rót rượu cho lão.
"Ta vì sao lại phải rót rượu cho ngươi ?" Nếu là người khác, cho dù không lớn giọng chưởi mắng, chỉ sợ cũng quay mặt đi thẳng một lèo, nhưng Diệp Khai lại không tái mặt chút nào, không ngờ thật sự nhấc hồ rượu lên.
Hồ tuy đã nhấc lên, rượu lại chưa rót ra.
Diệp Khai chầm chậm nghiêng miệng hồ rượu tới sát chén rượu, chàng chỉ cần nghiêng hồ rượu thêm một phân, rượu lập tức rót thẳng vào chén, nhưng chàng lại tự nhiên không động đậy nữa.
Tay của Truy Phong Tẩu cũng dừng hẳn trên không trung, chờ đợi.
Diệp Khai bất động, lão cũng bất động.
Con cờ trong tay Nguyệt bà bà đột nhiên cũng bất động.
Ba người phảng phất đột nhiên đều bị một thứ ma pháp thần bí trói chặt, bị ma pháp cắt lìa sinh mệnh, giống như đã biến thành người "chết".
Trời đất đột nhiên giữa một tích tắc đó đều đông cứng lại, đều đã biến thành "chết".
Chương trước | Chương sau