"Ta nhất định đòi người Hầu Viên hoàn trả công đạo".
bạn đang xem “Biên thành đao thanh - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Nghe lời nói đó, Tô Minh Minh lập tức cảm thấy mừng rỡ, nàng giơ đôi bàn tay đặt lên hai vai Diệp Khai, dùng một giọng nói hân hoan thốt:
"Chàng đã quyết định đi Hầu Viên thám thính, vậy bây giờ bọn ta xuất phát".
Nàng thở mạnh, lại nói:
- Nếu không, đêm dài lắm mộng, bọn chúng có thể hủy diệt chứng cứ.
- Đi bây giờ ?
"Ừm". Tô Minh Minh gật đầu:
"Bây giờ đã khuya, cảnh giới của bọn chúng nhất định rất lỏng lẽo, bọn ta nhất định có thể mau chóng tra ra bí mật của bọn chúng".
"Được, bọn ta nhất định cũng có thể rất mau chóng chết tại Hầu Viên". Diệp Khai chợt cười thốt.
"Trong Hầu Viên nếu quả thật có bí mật không thể cho ai biết, bọn ta bây giờ đi nhất định lọt vào hầm bẫy của bọn chúng". Diệp Khai thốt:
"Người ta thông thường đều nghĩ càng khuya càng là thời cơ tốt để thám thính bí mật".
- Kỳ thật lại trái lại ?
"Đúng". Diệp Khai cười thốt:
"Nơi che giấu bí mật, càng khuya càng cảnh giới nghiêm mật, bởi vì bọn chúng dĩ nhiên cũng có thể nghĩ đêm khuya là thời cơ tốt nhất để điều tra bí mật , cho nên nơi có bí mật, thông thường ban đêm đều là nơi nguy hiểm nhất".
Trên mặt Tô Minh Minh chợt bao phủ một nỗi ưu lự:
- Vậy khi nào bọn ta đi mới tốt ?
- Sáng sớm.
"Sáng sớm ?" Tô Minh Minh hỏi:
"Tại sao phải là sáng sớm ?".
"Bởi vì lúc đó là thời khắc cảnh giới của bọn chúng đã đến mức cực hạn, cũng là thời gian đổi ca canh phòng". Diệp Khai cười đáp:
"Người canh phòng cả đêm, lúc đó tinh thần và định lực chú ý đều đã tới lúc mệt mỏi nhất, người mới tiếp phiên cũng mới trong tổ ấm ra tới, tinh thần của bọn chúng vẫn còn vương vấn trong tổ ấm, cho nên lúc đó mới là thời khắc tốt nhất để đi dò la bí mật".
Những lời nói mổ xẻ phân tích đó rõ ràng như vậy, chỉ tiếc Kim Ngư không nghe thấy, lúc đó nàng đã trên đường đi đến Hầu Viên.
Tuy chưa từng tiến vào Hầu Viên, nhưng Kim Ngư lại phảng phất rất rành rọt đường đi nước bước, nàng lần theo vách tường ra hoa viên phía sau Hầu Viên.
Nàng nghĩ bí mật nhất định ẩn tàng nơi chủ nhân Hầu Viên trú ngụ, mà chủ nhân thông thường đều trú ngụ trong hoa viên sau nhà.
- Lối suy nghĩ của nàng, không còn nghi ngờ gì nữa, rất chính xác, bởi vì chỗ nàng xông vào tuy không phải là chỗ chủ nhân trú ngụ, lại là nơi chất chứa bí mật.
Leo qua tường, Kim Ngư trước hết đợi cho mắt mình thích ứng với bóng tối trước mắt, sau đó mới đi tìm địa điểm chủ nhân Hầu Viên có thể trú trong đó.
Phòng ốc sau hoa viên đều mờ mờ ảo ảo, chỉ có một song cửa sổ ẩn ẩn hiện hiện le lói một chút ánh sáng.
Đó nhất định là chỗ chủ nhân Hầu Viên trú ngụ, sau khi Kim Ngư nhận định như vậy, liền cẩn thận hướng về phía song cửa đó mà đi.
Dùng ngón tay đục một lỗ nhỏ trên giấy cửa sổ, Kim Ngư đưa mắt nhìn vào trong, trước tiên nàng nhìn thấy một cái bàn, trên bàn có lồng đèn khổng minh đăng, sau đó mới nhìn thấy sau bàn có một cái giường, trên giường hình như có người nằm ngủ.
Chiếu theo tư thế nằm của người đó, nhất định là người rất nhỏ bé, nhưng người đó thật ra bao nhiêu tuổi, Kim Ngư lại nhìn không ra, bởi vì mặt mày của người nằm trên giường đã bị ngọn khổng minh đăng che hết.
Không cần biết y già hay trẻ, chiếu theo thân hình của y, Kim Ngư nhất định có thể chế ngự được.
Chủ ý một khi đã định, Kim Ngư nhẹ nhàng đẩy cửa sổ, nhẹ nhàng phóng vào, người trên giường hiển nhiên vẫn còn chưa biết có người đã tiến vào, bởi vì y không động đậy, nằm ngủ ngon lành như trước.
Kim Ngư lại nhẹ nhàng khép chặt cửa sổ, rồi mới nhẹ nhàng bước về hướng giường, đợi đến lúc qua khỏi bàn, đợi đến lúc nhìn thấy mặt người nằm trên giường, Kim Ngư đột nhiên ngây người.
Bởi vì bây giờ nàng đã thấy rõ người nằm trên giường là ai.
Người trên giường chính là Ngọc Thành mà hai ngày nay bọn họ đã làm cho bọn họ lo lắng, bọn họ đã vì nó, mỗi một người đều buồn bã hoang mang, nó không ngờ lại nằm đó hưởng phúc.
Sống trong một căn phòng đẹp đẽ như vậy, nằm ngủ ngon lành như vậy, giường rộng lớn thoải mái như vậy, không phải hưởng thụ là gì ? Vừa nghĩ đến đó, Kim Ngư không khỏi lửa giận dâng cao ba trượng, bước dài đến sát giường, giơ tay lay Ngọc Thành, miệng la lên:
- Ngọc Thành, Ngọc Thành, ngồi dậy.
Cảm thấy có người xô nó, lại nghe có người gọi, Ngọc Thành tròn mắt tỉnh liền, nhưng đợi đến lúc nó nhìn thấy ai là người gọi nó, trong mắt nó không ngờ lại lộ xuất một nỗi sợ hãi khủng bố.
Chẳng những vậy, không ngờ nó còn muốn trốn dưới mền, Kim Ngư làm sao có thể để cho nó trốn được ? Nàng thò tay nắm mền, mặt lộ nét giận hỏi nó:
- Ngươi còn muốn trốn sao ?
Nó đại khái muốn nói gì đó mà nói không ra lời, chỉ thấy gương mặt sợ hãi lắc lắc đầu liên tục, trong miệng lí nhí "chít chít" không ngừng, cũng không biết nó đang nói gì ?
"Ngươi một mình trong này hưởng phước, chỉ khổ bọn ta bên ngoài vì ngươi mà lo lắng". Kim Ngư càng nói càng nóng:
"Ngươi lẽ nào một chút lương tri cũng không có ?".
Ngọc Thành đại khái có vẻ có gì khó nói, chỉ thấy mắt nó chứa chan nhiệt lệ, hai hàng nước mắt đã lăn dài trên má, nhưng biểu tình trên mặt vẫn sợ hãi như trước.
Nó sợ cái gì ? Kim Ngư làm sao có thể nghĩ ra được ? Nàng chỉ nhìn thấy Ngọc Thành vẫn liều mạng muốn trốn trong mền, càng làm cho nàng nổi giận:
- Còn muốn trốn trong mền sao ? Để ta lôi mền ra coi ngươi trốn chỗ nào ?
Ngọc Thành vừa nghe nàng nói vậy, đôi tay ghì chặt mền, đầu lắc lắc không ngừng, tiếng "chít chít" phát ra từ miệng càng khẩn cấp.
Nó càng lắc đầu, càng trì ghị tấm mền, Kim Ngư càng tức tối, dùng hết sức kéo, "toạt" một tiếng, đã giật băng đi cái mền bông.
Nếu quả nhìn thấy chuyện không tin tưởng được, phản ứng đầu tiên là gì ?
Là ngất xỉu ? Là hét lớn ? Hay là bất động thẫn thờ ?
Phản ứng của người khác ra sao ?
Ngọc Thành có lẽ vô phương biết được, nhưng phản ứng đầu tiên của Kim Ngư, nó lại nhìn thấy rất rõ.
Kim Ngư vốn mặt mày đang giận dữ giật tấm mền, đợi đến khi nàng lôi tấm mền ra, nhìn thấy "tình cảnh" dưới mền, phản ứng của nàng là sửng sốt.
Sửng sốt một thời gian rất lâu, mơi dùng đôi tay mềm mại dụi lên đôi mắt, lại dùng nhãn quang nghi hoặc nhìn trên giường.
Sau đó trên mặt nàng hiển lộ biểu tình khủng bố, sau đó mới hét lên một tiếng, rồi cả người thụt lùi ngã trên ghế, thất thần lắc lắc đầu, miệng lẩm bẩm không ngừng:
- Sao lại có thể ? ... Sao lại có thể như vậy ? ... Làm sao ...
Khi tấm mền còn chưa bị giở lên, mặt mày Ngọc Thành đầy vẻ sợ hãi, nhưng đợi đến khi tấm mền giở lên rồi, sự sợ hãi trên mặt nó đột nhiên biến mất, lại quật khởi thần tình bi thương, bất lực, thống khổ.
Toàn thân nó cuộn lại trong một góc giường, song thủ cố gắng che giấu thân thể, khóe mắt len lén liếc về hướng Kim Ngư đang ngã trên ghế.
Cái gì làm cho nàng phát xuất thứ biểu tình khủng bố như vậy ? Đôi mắt nàng nhìn chẵm chằm vào Ngọc Thành trong góc giường, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm:
- Sao lại có thể được ? ... Sao lại có thể ? ...
- Ái ! Thế nhân tại sao lại luôn luôn không tin vào sự thật nhãn tiền ?
Đằng sau người Kim Ngư đột nhiên vang lên một thanh âm hòa nhã, nàng vẫn chưa quay đầu, nhìn thấy trong đôi mắt ngập lệ của Ngọc Thành đang bắn ra những tia oán hận ác độc, đăm đăm nhìn sau lưng nàng.
Nàng vừa quay đầu là nhìn thấy một lão nhân rất phong nhã đang đứng trước cửa, nhãn quang tràn đầy trí tuệ và hòa ái, lão đang nhìn nàng, sau đó lại dùng thanh âm rất từ tốn hỏi:
- Ngươi không tin chuyện ngươi thấy ?
Kim Ngư nhịn không được, lại quay đầu nhìn Ngọc Thành trên giường, trong miệng vẫn thì thầm:
- Đó ... đó làm sao có thể làm cho người ta tin được ?
Lão nhân cười cười, cười cười đi đến bên giường, cười hỏi:
- Ngươi không tin thân thể của Ngọc Thành là thân khỉ ? Vẫn không tin trên cổ khỉ là đầu của Ngọc Thành ?
Thân khỉ ? Đầu Ngọc Thành ? Những gì Kim Ngư nhìn thấy không ngờ là "quái vật" đầu người thân khỉ !
Truyền thuyết trong Hầu Viên có loài khỉ đầu người thân khỉ không ngờ lại là sự thật ? Mà "quái vật" đó không ngờ lại là Ngọc Thành mà bọn Kim Ngư quá quen thuộc, không trách gì nàng sửng sốt như vậy, kinh hãi như vậy.
Hoán đổi bất cứ người này nhìn thấy người quen của mình biến thành quái tướng như vậy, bất kỳ một ai cung vô phương tiếp thụ được.
Muốn áp chế sự kinh hãi đột ngột đó, duy chỉ có uống một chén rượu tinh chất mới có thể có hiệu quả, cho nên lão nhân rất hòa nhã đó đã mang Kim Ngư đến gian thủy tinh ốc toàn làm bằng thủy tinh, rót một chéu rượu bồ đào Ba Tư rất tinh chất cho nàng.
Đợi đến khi Kim Ngư uống cạn chén, khôi phục lại thần sắc một chút, lão nhân hòa nhã đó mới mở miệng:
- Ta họ Vương, bọn họ đều gọi ta là Vương lão tiên sinh.
Lão là Vương lão tiên sinh ? Một lão nhân hòa nhã như vậy không ngờ lại là Vương lão tiên sinh chủ nhân của Hầu Viên, một nơi khủng bố trong truyền thuyết bên ngoài ?
Có thể nào là lão ? Kim Ngư lại lộ xuất ánh mắt không tin cho lắm nhìn lão.
Vương lão tiên sinh lại nở một nụ cười rất nhân từ:
- Khác với ánh mắt hoài nghi của ngươi, những gì ngươi nhìn thấy đều là thật.
"Ngọc Thành làm sao ... sao lại có thể biến thành như vậy ?" Trong óc Kim Ngư vẫn còn lưu lại quái dạng của Ngọc Thành.
"Sao lại không thể được ?" Vương lão tiên sinh hỏi:
"Trời cao cho nhân loại chúng ta một đôi tay linh hoạt và một khối óc trí tuệ, là muốn chúng ta sáng tạo ra kỳ tích".
"Ông dùng phương pháp gì khiến thân thể Ngọc Thành biến thành thân khỉ ?" Kim Ngư lại hỏi.
"Bằng vào đôi tay vào khối óc của ta". Vương lão tiên sinh chỉ vào đầu mình:
"Ta không phải làm cho thân người nó biến thành thân khỉ, mà là đem đầu nó di tiếp , ghép vào thân khỉ".
- Di tiếp ?
"Đúng". Vương lão tiên sinh cười đáp:
"Kỹ thuật cắt ghép đó, ta gọi là Di tiếp thủ thuật ".
- Di tiếp thủ thuật ?
"Phải". Vương lão tiên sinh đáp:
"Đem đầu của nhân loại, dùng một thứ kỹ thuật cắt xẻ đặc biệt cắt xuống, sau đó đem lên trên cổ khỉ, lại dùng một thứ kỹ thuật rất đặc biệt để ghép hợp, những quá trình đó gọi là Di tiếp thủ thuật ".
Chương trước | Chương sau